Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 234: Sự lựa chọn của cô (2)

Sắc mặt Hứa Nhã Dung hơi thay đổi, nhưng lại không thể không cố gượng cười gật đầu: “Nếu Lâm thiếu gia đã nói như vậy, tôi sẽ đón Tiểu Ý về Châu Thành để điều trị.

“Hy vọng bà làm nhanh nhất cho tôi”, Bạch Tinh Nhiên nói.

“Được rồi, dì sẽ cố gắng”, Hứa Nhã Dung ngoài gật đầu ra không còn lựa chọn nào khác.

Lâm An Nam đưa Bạch Tinh Nhiên đến một căn chung cư cao cấp, từ đầu đến cuối Bạch Tinh Nhiên không mở lời nói câu nào, lúc này bước vào chung cư, cô vẫn im lặng.

Lâm An Nam đưa cô vào phòng ngủ, lấy một bộ đồ ở nhà của phụ nữ từ trong tủ ra đưa cho cô nói: “Em vào trong tắm rửa rồi thay bộ đồ sạch sẽ vào đi”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ quần áo trong tay anh ta, nhưng không hề đưa tay ra nhận.

Lâm An Nam mim cười hiểu được cô đang nghĩ gì, bèn cười nhạt nói: “Yên tâm đi, chỗ quần áo này đều là tôi mới cho người đi mua về đấy, đều là của em hết”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cầm lấy quần áo bước vào trong phòng tắm.

Xem ra Lâm An Nam đã lên kế hoạch từ trước, cũng đoán được cô sẽ đồng ý đi theo anh ta. Nhìn bản thân bơ phờ trong gương, cô tự cười mình, lúc đầu từ chối anh ta mới kiên quyết làm sao, còn nói cho dù có chết cũng sẽ không đi theo anh ta. Không ngờ mới có nửa năm trôi qua, tự mình lại như một con chó ngoan ngoãn chạy về bên anh ta vậy.

Cô tắm rửa thật sạch, mặc bộ quần áo mới, khi cô mặc quần áo bàn tay không may chạm vào bầu ngực vẫn căng mọng của cô, đau đến mức cô nhíu mày lại.

Đứa bé đã được sinh ra hơn một tuần rồi, sự căng tức trong ngực cũng đã giảm, cô biết đây là biểu hiện của sự mất sữa dân dẫn, nếu còn không tìm thấy con mình, nguồn sữa trong ngực cô sẽ hoàn toàn mất đi.

Nghĩ đến đứa con mình lúc này không biết đang ở đâu, không biết đang ăn gì để sống, cô lại đau đớn mà rơi nước mắt.

“Tinh Nhiên, em có sao không? chắc vì một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Lâm An Nam bắt đầu lo lắng.

“Không sao”, cô kéo cánh cửa phòng tắm bước ra.

Cô đứng cạnh cửa phòng tắm nhìn anh ta, khỏe mắt vẫn còn ướt, cô đang nghĩ xem có nên nói chuyện đứa bé cho anh ta không, sau khi nói xong anh ta liệu có giúp cô tìm lại đứa bé không? Đó là con của Nam Cung Thiên Ân, anh ta chắc chắn sẽ không giúp đâu nhỉ!

“Em sao thế?”, Lâm An Nam nhìn cô hỏi.

“Có thể cho tôi một chiếc điện thoại không?”.

“Đương nhiên là được”, Lâm An Nam bật cười: “Chỉ vì chuyện này thôi mà cũng ròng ròng hai hàng nước mắt à?”.

“Cảm ơn, anh nhanh giúp tôi nhé”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta nở nụ cười một cách khó khăn, rồi đi về phía giường,

Lâm An Nam đi theo sau cô đến mép giường, nhẹ nhàng dặn dò: “Thời gian này em cứ yên tâm ở đây, sẽ không có làm phiền em cả, chờ bác gái và Tiểu Ý trở về sẽ đến đây ở với em luôn.

“Ừ”.

“Tôi đã thuê bảo mẫu, tạm thời để cô ấy chăm sóc cho em”.

“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên ngoài gật đầu ra,

cũng không biết nói gì khác nữa.

Lúc cô nguy nan nhất có người đứng ra giúp cô, quả thực là một việc rất cảm động, cô phát hiện mình lại có chút cảm kích anh ta.

Lâm An Nam đi khỏi được một lúc, liền có một cô gái tự xưng là thư ký của Lâm thiếu gia đến đưa điện thoại cho cô, Bạch Tinh Nhiên cầm lấy điện thoại, vội vàng gọi vào số của Tô Tích.

Phía đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói lo lắng của Tô Tích: “Tinh Nhiên, mấy hôm nay cậu đi đâu thế? Vì sao điện thoại tắt máy suốt, rồi cũng không gọi cho minh?”.

“Tiểu Tịch, những chuyện này nói ra thì dài làm”, Bạch Tinh Nhiên nói: “Giờ mình chỉ muốn nhờ cậu giúp mình tìm lại con gái của mình”.

“Con gái cậu? Có thật là mất tích rồi không?”.

“Thật đấy, ngoài Kiều thiếu gia nhà cậu ra, không ai có thể giúp mình nữa” Bạch Tinh Nhiên cố gắng không để rơi nước måt.

“Nhưng Kiều Tư Hằng đã nói hôm đó trong bệnh viện không có chuyện đứa bé bị mất tích, kiểm tra camera cũng không phát hiện ra tình huống mất tích đứa bé nào”, Tổ Tích đã nhờ Kiều Tư Hằng giúp làm rõ chân tướng sự việc rồi, vì không tin Kiều Tư Hằng, cô còn đến nhờ mẹ chồng là Kiều phu nhân giúp mình kiểm tra, kết quả nhận được vẫn là không có chuyện đó.

“Nhưng rõ ràng cậu đã nói với mình rằng con mình là một bé gái khỏe mạnh mà”.

“Điều này thì đúng thật”, Tô Tích nghĩ một lúc nói: “Vậy được, để mình tiếp tục tìm giúp cậu, giờ cậu có tiện không, chúng mình gặp nhau nói chuyện.

Bạch Tinh Nhiên nhìn ra bên ngoài một cái, phát hiện ra chính bản thân cô cũng không biết đây là đâu

Cô đi ra ban công, mới thấy nơi này rất quen, trước mặt là view sông rất đẹp, tầng dưới là vườn hoa có đầy đủ tiện nghi.

Đây lại chính là khu nhà ở chung cư của Nam Cung Thiên Ân, đến cả các tầng nhà cũng đều giống nhau, Nam Cung Thiên Ân sống ở tòa phía bên phải có.

Thật là trùng hợp…

Sau khi nói địa chỉ cho Tô Tích xong, Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, đứng ở ban công một lúc lâu nhìn căn nhà của Nam Cung Thiên Ân bên cạnh, cho đến khi bảo mẫu nhắc nhở cô vào phòng tránh gió, cô mới trở lại phòng mình.

Bạch Ảnh An nghe thấy tiếng xe vang lên bên ngoài cửa sổ, sau khi mở rèm cửa ra nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, lập tức chạy đến chỗ chiếc nôi bế đứa bé lên.

Nam Cung Thiên Ân tan làm về đến nhà, như thường lệ đến thắng luôn phòng của Bạch Ảnh An.

“Đại thiếu gia, anh về rồi à”, Bạch Ảnh An đon đả ra đón.

Nam Cung Thiên Ân mim cười cúi đầu hôn lên môi cô ta một cái, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ của em bé: “Bảo bối hôm nay ngoan không?”.

“Ngoan lắm, anh có muốn bể nó không” Bạch Ảnh An đưa em bé cho anh, Nam Cung Thiên Ân thuận tay bể vào lòng. Qua mấy ngày luyện tập, anh đã bế rất chuyên nghiệp rồi.

Nam Cung Thiên Ân nhìn kỹ đứa bé, thấy sắc mặt nó vẫn xám xịt, hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường, anh sở trán đứa bé, nhẹ nhàng đặt lại vào nỗi.

Có lẽ đứa bé nằm trong nôi sẽ thoải mái hơn, anh nghĩ vậy.

Một lúc sau, Tiểu Lục đi lên gọi Nam Cung Thiên Ân xuống ăn tối.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi xuống được một lúc, Phác Luyến Dạo liền bưng đồ ăn bồi bổ lên cho Bạch Ảnh An, vừa vào vừa mỉm cười nói: “Chị dâu chắc chắn là đói rồi đúng không? Bữa tối đến rồi đây.

Bạch Ảnh An thấy cô ta, bất giác nhíu máy một cái, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng “Luyến Dao, sao lại là em mang lên cho chị thể? Thật là ngại quá,

“Không sao, em ăn ở bên ngoài rồi,đúng lúc chẳng có gì làm nên lên đây thăm em bé một chút”, Phác Luyến Dao thấy cô ta định xuống giường, vội vàng ngăn lại: “Chị dâu họ cứ ngồi trên giường đi, không cần đi xuống đâu”.

Cô ta đặt chiếc khay lên bàn đầu giường, rồi bưng bát canh đến trước mặt Bạch Ảnh An: “Đây là canh gà chị Hà nấu cho chị đó, chị uống chút đi”.

“Cảm ơn em” Bạch Ảnh An làm theo lời dặn của Hứa Nhã Dung tránh xa người phụ nữ này ra, đón lấy bát canh uống một chút rồi đặt lại xuống bàn.

Phác Luyến Dao nằm mép giường nhìn đứa bé một lúc, quay đầu sang nhìn cô ta cười: “Chị dâu, sao em thấy đứa bé này chẳng giống chị với anh họ chút nào nhỉ? Có phải bác sĩ đã giao nhầm con không? Hay là hai người cắt cho em một chút tóc, em giúp hai người đến bệnh viện xét nghiệm ADN cho?”

Đầu Bạch Ảnh An đột nhiên trống rỗng, sững sờ nhìn cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK