- ---------------------------------
Diệp Hạo quét mắt nhìn toàn trường nói tiếp.
- Tôi biết rõ trong lòng mọi người sẽ ôm tâm lý may mắn, cảm thấy ở đây nhiều người như vậy sao có thể nhớ mình đươc?
Nói đến đây, Diệp Hạo dừng một chút:
- Có điều các người quên một việc, mấy ngày trước tôi vừa mới ngược Mitsuno nha.
Lúc này, đám người mới nhớ tới trí Diệp Hạo hơn hẳn cảnh giới Tính Nhẩm Tông Sư a.
- Còn nữa, tôi không thể đảm bảo ngày nào cũng đến chữa bệnh. Nếu tám giờ sáng mà tôi không đến, mọi người cũng không cần xếp hàng.
….
Trị xong người cuối cùng của hôm nay, Diệp Hạo và Hứa Manh Manh chuẩn bị ra về, nhưng hai người vừa ra đến cửa lập tức bị bất ngờ.
- Diệp Hạo, Diệp Hạo, Diệp Hạo.
- Diệp Hạo em yêu anh!
- Diệp Hạo, lấy em đi.
- Diệp Hạo, em vĩnh viễn sẽ là người tình của anh.
Diệp Hạo kinh ngạc nhìn thoáng qua toàn trường.
- Fan hâm mộ của mình nhiều như vậy sao?
Xa xa nhìn lại sợ có hơn ba ngàn người.
May mà có mấy trăm cảnh sát duy trì trật tự, nếu không những cô gái ở đây đã xé nát hắn rồi.
- Chẳng lẽ anh không biết fan hâm mộ của mình đã đạt đến ba ngàn vạn sao?
- Cái gì?
- Anh không định nói gì với Fan hâm mộ à?
- Tôi cảm ơn mọi người đã ngàn dặm xa xôi đến gặp tôi, nhưng tôi hy vọng các người đừng ảnh hưởng đến công việc và học tập của bản thân.
Diệp Hạo nhìn tất cả mọi ngườ, chân thành nhắc nhở:
- Nếu không tôi sẽ hổ thẹn chết mất.
Những Fan nghe Diệp Hạo nói thế càng thêm hưng phấn.
- Không biết mọi người đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì để tối nay tôi mời.
Diệp Hạo cười nói tiếp.
Nghe Diệp Hạo nói vậy, những cảnh sát đang giữ gìn trật tự cũng ngẩn người.
Chuyện gì vậy?
Diệp Hạo muốn mời hơn ba ngàn Fan hâm mộ ở đây ăn cơm?
Đùa hả trời?
- Vì mọi người rất đông nên phải đợi một lát nữa.
Diệp Hạo nhìn từng gương mặt trước mắt, nói:
- Tôi sẽ an bài xe đến đón mọi người.
Diệp Hạo gọi điện thông báo cho Trương Kình Tùng.
Trương Kình Tùng lập tức gọi điện thoại cho xe bus thành phố.
Sáu giờ chiều, rất nhiều chuyến xe bus đã dừng hoạt động, nhưng sau khi Trương Kình Tùng an bài, từng chiếc xe bus chạy qua đây đón các Fan hâm mộ của Diệp Hạo.
Dưới sự dẫn đường của cảnh sát, các Fan lần lượt lên xe. Sau đó nối đuôi nhau đi về phía Nhà hàng Bồng Lai.
Các Fan hâm mộ đều sợ hãi khi nhìn thấy đồ ăn cùng cách bài trí xa hoa lộng lẫy ở đây.
Họ không ngờ Diệp Hạo sẽ mời mình ăn cơm tại một nơi xa hoa như vậy.
Phải biết có ba ngàn người nha.
Nhà hàng Bồng Lai vẫn có hình thức tự phục vụ, khác ở chỗ món ăn nhiều hơn.
Diệp Hạo bưng chén rượu nói chuyện thăm hỏi đến từng bạn Fan, trên bàn nào hắn cũng cùng Fan chụp hình lưu niệm.
Tiểu Anh, một Fan hâm mộ trung thành của Diệp Hạo.
Khi cô thấy Diệp Hạo đi qua phía bàn mình, kích động đến nói năng lộn xộn:
- Diệp Hạo, anh có thể kí tên cho em được không?
- Được.
Diệp Hạo cười đáp.
Tiểu Ảnh vội lấy NOTEBOOK ra đưa cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo xoát xoát ký tên của mình lên NOTEBOOK.
Cô nàng như nhặt được bảo bối, cất NOTEBOOK vào túi xách.
- Còn… Em có thể chụp chung với anh một bức ảnh không?
- Được chứ.
Tiểu Ảnh vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh với Diệp Hạo.
- Em có thể đăng lên mạng xã hội không?
- Đương nhiên là được.
- Diệp Hạo, anh còn hiền hơn trong tưởng tượng của em nữa.
- Tôi vốn rất hiền mà.
- Vậy anh có thể cho em số điện thoại di động không?
- Cái này không tiện cho lắm, hì hì.
- Vậy có thể thêm Q chat riêng không?
Diệp Hạo nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô gái, trong lòng mềm nhũn đáp:
- Tôi sẽ lập một nhóm Q chat, lúc đó tôi sẽ thêm cô vào.
- Thật sao?
- Thật.
- Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Tiểu Ảnh kích động cám ơn liên tục.
Cô không ngờ thần tượng của mình dễ nói chuyện như vậy.
- Tôi còn một yêu cầu cuối cùng.
Tiểu Ảnh nhìn thấy Diệp Hạo muốn qua bàn tiếp theo, vội vàng cất lời.
- Yêu cầu gì?
- Em có thể ôm anh một cái được không?
- Lần sau nhé.
Diệp Hạo trừng mắt nhìn Tiểu Ảnh một cái rồi đi tới bàn kế tiếp.
Những Fan hâm mộ này vẫn nhiệt tình như cũ, không có mấy người rời đi.
- Tối nay, tôi sẽ sắp xếp cho mọi người chỗ ngủ trong Khác sạn Bồng Lai, tuy nhiên chỉ có đêm nay thôi.
Diệp Hạo lên tiếng nói với toàn thể mọi người:
- Nếu không, tôi có thể bị mọi người ăn chết a.
Đám Fan đều cười ha ha theo.
- Đợi chút nữa, mọi người có thể tự chọn phòng chung với nhau, nếu không muốn ngủ chung, tôi có thể xếp phòng đơn cho.
Diệp Hạo nói:
- Bởi vì qua nhiều người, cho nên ba cái Khách sạn bên cạnh cũng bị tôi bao rồi.
- Tôi hy vọng mọi người, bình an mà đến, bình an trở về.
Hành động này của Diệp Hạo cũng được truyền thông viết thành câu chuyện một người chịu trách nhiệm.
Dù sao, không phải ai cũng làm được chuyện này.
…..
Diệp Hạo cứ nghĩ rằng có thể khuyên đi số lớn Fan, nhưng ngày thứ hai hắn tới phòng khám, số lượng Fan lại tăng thêm gấp mấy lần.
Cảnh sát chịu trách nhiệm khu này uyển chuyển nói Diệp Hạo không thích hợp tiếp tục mở phòng khám ở đây nữa.
Bời vì làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi quyết định hết hôm nay sẽ chuyển phòng chữa bệnh sang một địa điểm khác thích hợp hơn.
Khi Diệp Hạo đến cửa phòng khám bênh mới phát hiện, người xếp hàng hôm nay đều là những bệnh nhân hôm qua.
Những bệnh nhân này cả đêm không ai rời đi cả.
Ai nguyện ý rời đi chứ?
Hôm qua, Diệp Hạo chữa bênh cho một trăm ngươi, một trăm người này đã trực tiếp khỏi bệnh a.
Mà những bệnh đang đứng đây xếp hàng cho dù tốn mấy vạn, mấy chục vạn cũng chưa thể được chữa hẵn!
- Người đầu tiên.
Một giờ trước, Hứa Manh Manh đã đến, cô đã quét dọn sơ qua phòng khám.
Diệp Hạo vừa chưa trị cho những bệnh nhân này, vừa kiên nhẫn giải thích điểm trọng yếu Thuật Ngân Châm Điểm Huyệt cho cô nàng nghe.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Khi Diệp Hạo chữa xong cho bệnh nhân thứ một trăm, hắn mới quay qua hỏi Hứa Manh Manh:
- Cô mệt không?
- Có một chút.
- Duỗi tay cô ra đi.
Diệp Hạo nhìn Hứa Manh Manh nói.
Cô không hiểu sao phải duỗi tay ra, nhưng vẫn làm theo lời Diệp Hạo nói.
Diệp Hạo đặt hai ngón tay lên cổ tay trắng noãn của cô, sau đó hắn gõ ngón tay mấy cái, Hứa Manh Manh cảm thấy tinh thần mình tốt hơn gấp trăm lần.
- Đây là…?
- Đây là năng lượng cao cấp hơn nội khí mấy lần.
Diệp Hạo nói khẽ:
Bởi vì Fan hâm mộ chen chúc làm ảnh hưởng đến giao thông, cho nên tối nay chúng ta sẽ chuyển địa điểm.
- Chuyển đến nơi nào?
- Cẩm Tú Sơn.
- Nơi đó không phải chưa được khai phá sao?
- Hiện tại đã bắt đầu khai phá rồi.
- Cậu biết người phụ trách ở Cẩm Tú Sơn?
- Ừm.
- Được.
- Cẩm Tú Sơn cách Đại Học Trung Y hơi xa, thế này đi, sáng ngày mốt tôi sẽ lái xe tới đón cô.
- Thật sao?
- Ừm.
- Bây giờ chúng ta tiếp tục chữa bệnh.
Diệp Hạo nói khẽ:
- Gọi bệnh nhân kế tiếp.