- ---------------------------------
- Tôi rất ít quan tâm đến chuyện của Cục Võ Đạo
Diệp Hạo trả lời ít nhưng nhiều ý.
Tuy Diệp Hạo là Thái Thượng Trưởng Lão, nhưng nếu không có chuyện quan trọng không ai dám làm phiền hắn cả.
- Trong thời gian này, Cục Võ Đạo đang tận lực thu nạp thành viên mới mở rộng địa bàn, chỉ riêng chi nhánh ở Ma Đô giờ đã có hơn một ngàn người rồi.
Trương Lan trầm giọng nói.
- Chiêu mộ từ nơi nào?
- Quân đội.
- Vấn đề an ninh ngày càng nghiêm trọng a?
Diệp Hạo thở dài.
- Nó đó.
Trương Lan nhẹ gật đầu nói tiếp:
- Tôi nghe nói bước kế tiếp, Ma Đô sẽ thành lập một trường học chuyên môn bồi dưỡng Võ Sĩ được tuyển từ trong các trường quân đội.
- Sao cô biết được những tin tức này?
Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Trương Lan.
- Bây giờ, tôi là Trưởng lão một sao của Cục Võ Đạo.
Trương Lan nói khẽ.
Trong Cục Võ Đạo, Tiên Nhiên Cảnh sẽ được làm Trưởng lão một sao, Hám Sơn Cảnh thì Trưởng lão hai sao, Phiên Hải Cảnh ba sao.
- Thảo nào cô có thể biết được những tin tức bí mật này.
Diệp Hạo lộ vẻ hiểu rõ, đột nhiên hắn lại thở dài:
- Nhưng mà tai sao cô lại muốn gia nhập Cục Võ Đạo vậy?
- Thì sao?
- Nếu gia nhập Cục Võ Đạo, sau này chắn chắn sẽ phải tham gia chiến đấu. Tôi truyền võ học cho cô chỉ để cô tự bảo vệ mình thôi.
Diệp Hạo nhìn Trương Lan nhẹ nhàng nói.
- Từ nhỏ tôi đã có mơ ước trở thành anh hùng giúp người khác.
- Có thể lúc đó không loạn như bây giờ a.
- Sẽ rất loạn sao?
Trương Lan ngưng trọng hỏi lại.
- Nếu không phải có Tu Sĩ trấn áp nguồn gốc bạo động sợ rằng bây giờ thế giới này yêu ma đã hoành hành tứ phía rồi.
Diệp Hạo nói tiếp:
- Trương Lan, tôi không hy vọng cô gia nhập Cục Võ Đạo.
- Tôi nghĩ mình nên ở lại Cục Võ Đạo.
Trương Lan trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Trương Lan.
- Tôi cũng đã chứng kiến thế giới hỗn loạn như vậy, bây giờ anh bảo tôi từ bỏ sao tôi có thể cam tâm tình nguyện được?
Trương Lan nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.
- Được rồi.
Trương Lan đã nói như vậy, hắn cũng không cưỡng cầu.
Trương Lan thấy Diệp Hạo đứng lên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy khẩn trương.
- Anh trách tôi hả?
Cô lo âu hỏi.
Diệp Hạo con chữa kịp nói gì, Trương Lan bỗng giậm chân một cái nói tiếp:
- Tôi rồi khỏi Cục Võ Đạo là được chứ gì?
Trong lòng Diệp Hạo nhẹ run lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Trương Lan nói:
- Đồ ngốc, cô có tư cách tự quyết định con đường của mình, không nên ủy khuất mình mà thành toàn cho tôi.
- Có thể…
- Tôi đi ra ngoài một chuyến.
- Anh đi đâu?
- Có một tiểu nha đầu đang đi dạo ở Bồng Lai Hội Sở, tôi đi hỏi thử nàng ta muốn làm gì?
Diệp Hạo cười nhìn Trương Lan nói.
- Tôi cũng muốn đi xem.
- Chờ tu vi của cô cao hơn một chút rồi nói sau đi.
Diệp Hạo nói đến đây, im lặng không một tiếng động biến mất.
…
- Ở chỗ này đi dạo lâu như vậy, cô không thấy lạnh sao?
Lúc Tiên Nhi đang cẩn thận từng li từng tí theo dõi Bồng Lai Hội Sở, bên tai cô vang lên một giọng nói bình thản.
Sắc mặt Tiên Nhi thay đổi.
Cô lo lắng nhìn xung quanh nói:
- Ngươi là ai?
Cô vừa nói xong, một bàn tay đặt lên bờ vai cô.
Thân thể Tiên Nhi cứng lại.
- Tiền bối… Vãn Bối chỉ muốn nhìn Bồng Lai Hội Sở một chút, tôi tuyệt đối không có ý gì khác.
Cô giật mình vội nói.
Trưởng lão trong tộc đã sớm cảnh cáo cô không được đụng đến Bồng Lai Hội Sở, nhưng cô tuổi trẻ ngông cuồng không tin chuyện này. Cũng may, không phải cái gì cũng không hiểu, cô không đánh đến cửa mà nghiêm túc thắm dò tình hình trước.
Nhưng Tiên Nhi không nghĩ tới mình chỉ mới nhìn trộm một chút đã bị ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở phát hiện.
- Có hay không trong lòng cô hiểu rõ nhất.
Diệp Hạo đứng sau lưng Tiên Nhi bình tĩnh nói:
- Được rồi, nhưng nếu sau này còn có chuyện như này nữa, cô sẽ không còn nguyên lành mà đi ra đâu.
- Sẽ không, sẽ không sẽ không…
Tiên Nhi vội vàng nói.
Lúc này, cô phát hiện bàn tay đã rời khỏi vai mình.
Cô dùng thần niệm quét nhìn bốn phía cũng không phát hiện được gì.
Tiên Nhi cố gắng đè sự sợ hãi trong lòng, quay người bỏ đi.
Hiện tại, cô đã hiểu rõ ông chủ Bồng Lai Hội Sở đúng như Trưởng Lão nói, kinh khủng vô cùng.
Khó trách cho dù Trưởng Lão trong tông cũng không dám tới gần Bồng Lai Hội Sở a.
Lỡ như lúc mình nói chuyện hay hành động gì chọc giận vị này thì sao?
Tiên Nhi đang suy nghĩ bỗng phía trước cô xuất hiện một người.
Một cô gái mặc váy trắng, trong tay cô cầm một thanh kiếm, ánh mắt lăng lệ nhìn Tiên Nhi:
- Ma nữ Tiên Nhi, hôm nay là ngày chết của cô.
- Văn Nhân Nguyệt, cô không phải đối thủ của tôi.
Nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, Tiên Nhi bất đắc dĩ nói.
- Bớt nói nhiều lời.
Văn Nhân Nguyệt đang chuẩn bị xuất thủ, Tiên Nhi vội vàng nói:
- Đừng động thủ ở đây.
Văn Nhân Nguyệt nhìn xung quanh nói:
- Xung quanh đây làm gì có người nào.
- Đúng là không có người nào, nhưng gần đây lại có một đại BOSS.
- Là ai?
- Ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở.
Tiên Nhi nói đến đây trong lòng vẫn còn sợ hãi:
- Người kia thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng tôi.
- Không thể nào?
Văn Nhân Nguyệt nghi ngờ nhìn Tiên Nhi nói:
- Tôi nghĩ cho dù Thái Thượng Trưởng Lão đã đạt đến Võ Đạo Cực Hạn cũng không thể làm được đâu.
- Chẳng lẽ cô không biết ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở là tu sĩ à?
- Tu Sĩ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao có thể mở hội sở ở đây được?
Văn Nhân Nguyệt không tin hỏi lại.
- Nếu cô không tin thì tự mình vào xem thử đi.
Tiên Nhi chỉ tay vào Bồng Lai Hội Sở không xa nói.
Văn Nhân Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tôi phải đi xem thử một chút a.
Thôi xong cmnr, trước ánh mắt sợ hãi của Tiên Nhi, Văn Nhân Nguyệt đi về phía Bồng Lai Hội Sở.
- Này, không phải cô làm thật đấy chứ?
Tiên Nhi nói.
Văn Nhân Nguyệt không trả lời chỉ bước chân nhanh hơn.
Đến cửa chính Bồng Lai Hội Sở, Văn Nhân Nguyệt bị hai cô gái ngăn cản.
- Mời tiểu thư xuất trình Thẻ Hội Viên.
- Tôi muốn gặp ông chủ của các cô.
- Có hẹn trước không?
- Không có.
- Vậy thì thật xin lỗi.
Văn Nhân Nguyệt nghe thấy thế hơi trầm ngâm, sau đó cô dùng thần niệm tìm kiếm phía xa, không bao lâu sau, thần niệm của cô dừng lại trên người Diệp Hạo.
- Lá gan của cô đúng là không nhỏ a.
Diệp Hạo nói xong dùng ngón tay quấn lấy thần niệm của Văn Nhân Nguyệt.
- Cậu.
Cô thấy Diệp Hạo làm vậy tức giận nói:
- Thả thần niệm của tôi ra.
- Cô nói thả thì tôi phải thả sao?
Diệp Hạo nói xong, ngón tay kéo một cái, sau một khắc Văn Nhân Nguyệt hoảng sợ phát hiện mình đã xuyên qua mấy bức tường xuất hiện trong phòng của Diệp Hạo.
- Cậu… Cậu thật sự là Tu Sĩ?
Văn Nhân Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Hạo.
- Cô tìm tôi có chuyện gì?
Diệp Hạo không trả lời vẫn đề của Văn Nhân Nguyệt mà hỏi ngược lại.
- Tôi đã sớm nghe nói ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở vô cùng thần bí, nhưng tôi không ngờ cậu lại trẻ tuổi như vậy.
Văn Nhân Nguyệt nói đến đây dừng lại một chút:
- Cậu thật sự là tu sĩ à?
- Đúng vậy.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu đáp lời.