- ---------------------------------
- Ngày mai quốc gia sẽ phái ra tổ công tác đến các trường đại học để tuyển chọn học sinh.
Không thể nghi ngờ đây là tin tức quan trọng.
Học sinh cả nước toàn bộ đều hưng phấn hét to.
Võ học vô cùng kì diệu đó ai mà chẳng muốn vào.
Có thể nói không ai lại bỏ qua cơ hội này.
Trên tin tức mới nói, cảnh tượng hỗn loạn đã sinh.
Lúc này, học được cái khác không nói, chí ít còn có thể tự vệ a.
Mặc Mặc đã sớm tê liệt thành một nắm bùn nằm trong ngực Diệp Hạo.
Đối với Thanh Thanh cường thế, Đường Đường cổ quái, Diệp Hạo vẫn thích Mặc Mặc ngoan ngoãn hơn.
Mà ngay lúc Diệp Hạo đang xoa nắn đã tay, điện thoại di động lại vang lên.
- Ai vậy?
Diệp Hạo tức giận nói.
- Diệp Hạo, tôi đây.
Đối diện truyền đến âm thanh của Tiếu Lão Thực.
- Hơn nửa đêm rồi còn có chuyện gì?
- Tin tức vừa nãy cậu đã xem rồi chứ?
- Không có.
- Đông Phương Võ Giáo ở ngay Ma Đô chúng ta.
- Nói trọng điểm.
- Cậu có quen biết người chiêu sinh không?
- Không quen.
- Vậy sao?
Tiếu Lão Thực có chút chán nản nói.
- Tôi muốn đi Đông Phương Võ Giáo a.
- Chuyện này để mai nói đi.
Diệp Hạo nói đến đây cũng cúp điện thoại, hết sức chuyên chú chơi đùa hai tiểu bạch thỏ trong ngực.
...
Ngày thứ hai Diệp Hạo đi đến đại học Trung Y cũng chú ý đến học sinh xung quanh đều thảo luận chuyện Đông Phương Võ Giáo.
Lúc này, điện thoại di động Diệp Hạo vang lên.
Diệp Hạo nhìn thấy số lạ nhưng hắn vẫn ấn nút trả lời.
- Vị nào?
- Diệp tiền bối, tôi là Đan Lôi.
- Đan Lôi?
Diệp Hạo hỏi.
- Có chuyện gì?
- Tôi là quan chủ khảo phụ trách tuyển sinh tại đại học Trung Y, không biết Diệp tiền bối có đồng học nào muốn chiếu cố không?
Đan Lôi có thể tăng đến Tiên Thiên chi cảnh cũng dựa vào Diệp Hạo, mà Đan Lôi càng biết rõ Diệp Hạo cường đại đến mức nào.
Vị này thế nhưng là tu sĩ trong truyền thuyết a.
Bởi vậy Đan Lôi thông qua quan hệ chiếm được quan chủ khảo tuyển sinh đại học Trung Y.
- Sau này tôi sẽ nói cho cậu.
Diệp Hạo trả lời.
- Được.
Đan Lôi cung kính nói.
Diệp Hạo vừa mới tới cửa ra vào đã thấy một thân ảnh động lòng người đứng bên cạnh phòng học mình.
Hứa Manh Manh.
Khi nhìn thấy Diệp Hạo, Hứa Manh Manh bước nhanh tới.
- Manh Manh, cô tìm tôi có việc sao?
- Vâng.
- Có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi mà.
Diệp Hạo có chút trách cứ nói ra.
Hứa Manh Manh là cô gái không bao giờ nghĩ đến tranh đoạt.
Đối mặt với cô gái như vậy trong lòng cũng không tự chủ mà sinh ra một loại ý muốn bảo hộ.
- Tại người ta sợ anh bận rội mà!
Hứa Manh Manh nói khẽ.
Nhìn xem, Hứa Manh Manh vì người khác suy nghĩ, người đó làm sao nhẫn tâm đẩy cô bé này ra được đây?
- Thời gian hàn huyên với cô vẫn có nha.
Diệp Hạo nói đến đây dừng một cái nói tiếp.
- Kì thật phần lớn thời gian tôi đều du sơn ngoạn thủy.
- A.
Hứa Manh Manh không ngờ Diệp Hạo có thể nói như vậy.
- Cho nên lần sau không cần khách khí với tôi.
- Vâng, lần này đến tìm là muốn hỏi anh, anh có dự định vào Đông Phương Võ Giáo không?
- Cô muốn học võ?
Diệp Hạo nhìn vào mắt Hứa Manh Manh nói.
- Có một chút.
Hứa Manh Manh không nói hết.
- Tôi sẽ đi Đông Phương Võ Giáo.
Diệp Hạo nhìn Hứa Manh Manh khẳng định chắc nịch.
- Tôi biết.
Hứa Manh Manh không khỏi nắm chặt bàn tay nói.
Nhìn Diệp Hạo đi vào phòng Hứa Manh Manh lẩm bẩm.
- Có thể ở xa nhìn theo anh, em cũng đã hài lòng lắm rồi.
Sau khi tiến vào phòng học đã thấy Trương Lan được rất nhiều học sinh vây quanh.
Thân phận Thiếu tướng của Trương Lan đã sớm bị bại lộ.
Rất nhiều học sinh suy đoán Trương Lan có thể là cao thủ Võ học.
Bởi vì truyền thông đã công khai một phần tin tức.
Tu vi chỉ cần đến Tiên Thiên chi cảnh sẽ có thể lấy được quân hàm Thiếu tướng.
- Căn cứ vào tình hình tôi biết rõ, hôm này sẽ có người đến đại học Trung Y để tuyển chọn học viên.
Trương Lan nói khẽ.
- Về phần tiêu chuẩn khảo hạch tôi cũng không tiện nói ra.
- Trương Lan, cô bật mí một chút đi?
Một thanh niên lấy lòng nói.
- Đúng vậy, Trương Lan, cô bật mí một chút thôi.
- Trương Lan, chúng ta là anh em cùng một chiến tuyến, vậy phải chia một chút phúc lợi chứ?
Rất nhiều học sinh mồn năm miệng mười nói.
Trương Lan suy nghĩ một cái nói ra.
- Được rồi, nói cho mấy cậu cũng không sao, tiêu chuẩn vòng khảo hạch thứ nhất là đo tư chất của mọi người, chỉ cần tư chất mọi người vượt qua thì trực tiếp thông qua, tiêu chuẩn vòng thứ hai là nghị lực của mọi người, mà nghị lực chỉ cần giữ vững là được, nhưng cửa ải này cũng không có nhiều danh ngạch, cho nên đến lúc đó mọi người nhất định phải nắm chắc.
Có thể thi đậu đại học Trung Y có mấy người là bình thường.
Ngay lập tức bọn họ đã hiểu ý tứ của Trương Lan.
- Trương Lan, cô sẽ đi Đông Phương Võ Giáo hả?
- Sẽ đi.
Trương Lan nói đến đây cũng nhìn thấy Diệp Hạo.
- Diệp Hạo.
Diệp Hạo mỉm cười nhìn Trương Lan, tiếp đến Diệp Hạo nhấc chân đi đến bên người Tiếu Lão Thực và Viên Cao Tinh.
- Hai người tự hồ không hào hứng lắm nhỉ?
Những đồng học khác đều vây quanh Trương Lan tìm hiểu thông tin, thế nhưng hai vị này lại giống như thiên nga trắng cao ngạo.
- Đêm hôm qua tôi cũng đã biết rồi.
Tiếu Lão Thực nhếch miệng nói.
- Vòng tư chất tôi không nắm chắc thông qua được, thế nhưng vòng nghị lực tôi cảm thấy không có vấn đề.
- Tự tin như vậy?
Diệp Hạo không khỏi xem trọng Tiếu Lão Thực thêm một chút.
- Lúc đầu tôi còn định tạo một chút quan hệ cho cậu nữa kìa.
- A… cậu có quan hệ?
Tiếu Lão Thực phủi đất một cái đứng lên.
Thanh âm Tiếu Lão Thực quá lớn, đến mức nửa phòng học đều nghe thấy.
Diệp Hạo trừng Tiếu Lão Thực một cái nói.
- Có em gái cậu mới có quan hệ.
- Tiểu tử cậu nói bậy cái gì vậy?
Viên Cao Tinh có một loại cảm giác xúc động muốn chụp chết Tiếu Lão Thực, loại chuyện như vậy lại muốn huyên náo tới nỗi toàn thành đều biết sao?
Tiếu Lão Thực ý thức được bản thân sai lầm, bởi vậy vẻn vẹn nửa cái hô hấp liền cả giận nói.
- Cậu không có quan hệ nói cái lông a? Nên Trương Lan mới nói, được chưa?
Viên Cao Tinh phối hợp nói ra.
- Cậu có tin tức giá trị sao?
- Được, chúng ta đến nhà vệ sinh.
Diệp Hạo xoay người rời đi.
Diệp Hạo đi ra không tới nửa phút Tiếu Lão Thực cùng Viên Cao Tinh vội vả đuổi theo.
Xa Xa hai người đã nhìn thấy Diệp Hạo bị một cô gái chặn lại.
- Lý Thiên Thiên.
Viên Cao Tinh khẽ giật mình nói.
- Lý Thiên Thiên chắn Diệp Hạo làm cái gì?
Tiếu Lão Thực kinh ngạc nói.
- Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
Viên Cao Tinh giang tay nói.
Lý Thiên Thiên ngăn cản đường đi của Diệp Hạo.
Cô cứ lẳng lặng đứng đó nhìn.
Không nói câu nào.
- Chị gái à, tôi mắc tiểu.
Cuối cùng vẫn do Diệp Hạo phá vỡ cục diện trầm mặc này.
- Diệp Hạo, vì cái gì?
Lý Thiên Thiên chỉ vào Diệp Hạo nói.
Vì cái gì?
Diệp Hạo trong lòng chấn động.
Lý Thiên Thiên muốn hỏi gì Diệp Hạo làm sao không hiểu được đây?
- Có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Diệp Hạo nhìn Lý Thiên Thiên khẽ thở dài nói.
- Nhưng lúc này em đang đứng trước mặt anh này.
Lý Thiên Thiên nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy nước mắt nói.
- Anh có thể đổi một lý do khác thuyết phục cho em không?
Lại tiếp tục trầm mặc.
Lý Thiên Thiên nhìn Diệp Hạo, hai hàng nước mắt như vòng chân châu bị đứt mà rớt xuống.
- Anh đã có bạn gái rồi.
Diệp Hạo cắn răng nói ra.