- ---------------------------------
Ba ngày nói không dài không dài, ngắn cũng không ngắn.
Diệp Hạo có thể ba ngày ba đêm không ăn không uống, nhưng Chu Uyển Thanh không được.
- Ích Cốc Đan?
Chu Uyển Thanh khẽ giật mình lặp lại.
- Ăn Ích Cốc Đan, cô sẽ không còn cảm giác đói khát.
Diệp Hạo nói.
- Cô đưa cho Phương Kiến một viên.
Chu Uyển Thanh làm vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Hạo.
- Cậu đi với tôi.
- Đi thôi.
Diệp Hạo đứng lên.
Tới gian phòng của Phương Kiến Diệp Hạo liền nói.
- Uyển Thanh, ba ngày này cô muốn làm gì thì làm đi, tôi muốn tu luyện một chút.
- Uhm
Chu Uyển Thanh đáp lời.
Nàng lẳng lặng nhìn Diệp Hạo khoanh chân ngồi xuống, bây giờ suy nghĩ của nàng đang vô cùng phức tạp.
Kim Đan Cửu Chuyển!
Cảnh giới này đại biểu điều gì Chu Uyển Thanh không phải không rõ ràng.
Có thể nói bây giờ trong đám người Võ Đạo Thế Gia không có một ai là đối thủ của Diệp Hạo, lúc này nàng mới hiểu rõ vì sao Diệp Hạo không hề quan tâm Bắc Minh gia và Diệp gia chút nào.
Lấy thực lực Diệp Hạo bây giờ nhổ hai gia tộc như nhổ cỏ vậy thôi.
- Địa Phủ, Âm Cơ.
Nghĩ tới hai từ này Chu Uyển Thanh cảm thấy bản thân đang nằm mơ, vô luận thế nào nàng cũng không nghĩ đến bản thân sẽ dính dáng đến chúng.
Nếu không có Diệp Hạo thì mấy ngày sau Âm Soa cũng mang nàng tới Địa Phủ, trở thành một thê thiếp của Âm Quân Địa Phủ.
Nhìn Diệp Hạo một chút, trong con ngươi của Chu Uyển Thanh lần đầu tiên lóe lên một tia thần sắc không hiểu nổi.
Ba ngày trôi qua như đưa thoi.
Mà ở ngày thứ thứ tư, Diệp Hạo mở hai mắt ra.
Kỳ thật trong ba ngày này, hắn một mực luôn cân nhắc đến vấn đề đột phá, bất quá cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn.
Bởi vì hắn vẫn chưa hiểu rõ cảnh giới Kim Đan này quá sâu rộng, nếu bây giờ đột phá có thể mang lại ảnh hưởng to lớn cho tương lai.
- Đi thôi.
Diệp Hạo đón lấy ánh mắt của Chu Uyển Thanh nói.
Thời điểm Diệp Hạo đẩy cửa phòng ra ngoài, nghe được động tĩnh phòng kế bên, Phương Kiến cũng vội vàng đi ra.
- Diệp Hạo chúng ta bây giờ trở về sao?
Phương Kiến vội nói.
- Đúng vậy.
Diệp Hạo nói đến đây, nhìn về phía thanh niên bạch y đang đứng phía xa.
- Không biết ý tứ Âm Quân đại nhân thế nào đây?
- Ba ngày nay ta đều một mực nghiên cứu Tam Sơn quyết, ta có thề xác định đây là một Đỉnh Cấp Thần Thông, nếu học xong chưa biết chừng ta có thể thống nhất Địa Phủ với nhau.
Thanh niên bạch y nói đến đây, hai mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Diệp Hạo đưa tay lên kéo Chu Uyển Thanh cùng Phương Kiến bảo hộ phía sau.
- Tiếp đi.
- Nhưng ta phát hiện Thần Thông này quá mức Huyền Ảo, lấy tư chất của ta bây giờ không có khả năng tu luyện nó.
Thanh niên bạch y nhìn Diệp Hạo nói.
- Đồ ăn ngon mà không được thưởng thức, cảm giác thế nào chắc ngươi hiểu?
- Đại nhân ngài khẳng định rất không cam lòng.
- Cho nên ta đã nghĩ có cách nào cho mình tu luyện thành công hay không. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một phương pháp.
- Phương pháp gì?
- Đoạt xá.
- Đoạt xá?
Sắc mặt Diệp Hạo hơi hơi biến đổi nói.
- Đoạt xá, ngươi muốn chiếm nhục thể của ta?
- Không chỉ riêng nhục thể, mà còn toàn bộ ký ức của ngươi nữa.
- Có loại công pháp này sao?
- Ngươi cảm thấy ta sẽ mang loại việc này ra đùa?
Bạch y thanh niên chậm rãi nói.
- Nếu ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ thả các nàng.
- Ngoan ngoãn?
Diệp Hạo haha cười lên.
Cùng lúc đó, tướng mạo Diệp Hạo và khí chất phát sinh biến hóa.
Mái tóc đen dài xõa như thác nước, mắt như Tinh Thần.
Một bộ đồ đen, thần sắc bễ nghễ.
Cao ngạo!
Bá đạo!
Lăng lệ!
Đây là những từ dùng để khắc họa Diệp Hạo lúc này.
- Nhập Ma?
Thanh niên bạch y khẽ giật mình nhìn Diệp Hạo.
- Không đúng.
Tâm Ma nhìn thoáng qua tràng cảnh bốn phía nói.
- Thằng bản thể này là chúa gây phiền phức mà, nhưng mà ai bảo ta và hắn ở chung với nhau chứ?
Nói đến đây, Tâm Ma bắt đầu dung hợp giọt tiên huyết kia vào trong Đan Điền, sau khi dung hợp tu vi Tâm Ma điên cuồng tăng lên.
Nguyên Anh Thất Chuyển!
Nguyên Anh Bát Chuyển!
Nguyên Anh Cửu Chuyển!
Nguyên Anh Thập Chuyển!
Trọng Kiếp Nhất Chuyển!
Nam tử bạch y nhìn tu vi của Diệp Hạo đang tăng lên một cách điên cuồng, thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
Thằng này làm trò gì mà tu vi có thể tăng lên một cách điên cuồng như thế?
Mà lúc tu vi Tâm Ma tăng lên đến Trọng Kiếp Nhị Chuyển, trong tay hắn xuất hiện một Ngũ Sắc Bảo Tháp.
Ngũ Sắc Bảo Tháp đẳng không bay lên, trên trời bao phủ uy áp bá đạo bao phủ nam tử bạch y vào bên trong.
- Tiên Bảo, trong tay ngươi có Tiên Bảo?
Nam tử bạch y kinh ngạc nói.
Ngay lúc Ngũ Sắc Bảo Tháp bao phủ bạch y nam tử, tu vi của Tâm Ma vẫn còn đang tăng lên.
Trọng Kiếp Nhị Chuyển!
Trọng Kiếp Tam Chuyển!
Trọng Kiếp Tứ Chuyển!
- Thương đến đây.
Theo lấy tiếng hô của Âm Quân, một Trường Thương phóng vào tay hắn.
Một thương định thiên hạ.
Hắn huy động Trường Thương trong tay, đâm tới Ngũ Sắc Bảo Thạch trên không trung.
Không có bất cứ một chiêu thức hoa lệ nào, chỉ một kích đơn giản nhất.
Đâm thẳng, tiến tới.
Nhìn thì đơn giản nhưng uy lực của nó không đơn giản như vậy.
Trải qua quá trình tu luyện gian khổ cùng cảm ngộ thì mới có khả năng hóa cái phức tạp nhất thành đơn giản nhất, đơn cử như một thương kia.
Bịch một tiếng Trường Thương và Ngũ Sắc Bảo Tháp va chạm vào nhau mộ cách nặng nề, mà Tâm Ma lúc này cảm thấy cả người như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng bị chấn đến tê rần, bất quá tiên huyến ngay lập tức vận chuyển, khôi phục các vết thương lại khoảnh khắc, tiếp đó tu vi của Tâm Ma từ Trọng Kiếp Thất Chuyển vọt lên Trọng Kiếp Bát Chuyển.
Nhưng Trọng Kiếp Bát Chuyển của Tâm Ma không phải Trọng Kiếp Bát Chuyển chân chính.
Trọng Kiếp Bát Chuyển của hắn chỉ có Chân Nguyên cường hãn.
Nhưng như thế cũng đủ rồi, hắn muốn thôi động toàn diện Ngũ Sắc Bảo Tháp.
Lúc hai đại Tiên Bảo đang giằng co nhau, tu vi của hắn lại tiếp tục tăng lên đến Trọng Kiếp Cửu Chuyển.
Lúc này, Pháp Lực Tâm Ma ba động cũng không kém so với bạch y nam tử.
- Tu vi của ngươi làm sao có thể tăng lên gần bằng với ta?
Bạch y nam tử chấn kinh quát.
- Chịu chết đi!
Diệp Hạo vừa nói, Ngũ Sắc Bảo Tháp tỏa ra một đạo Tiên Quang.
Lúc này, ba màu trên Ngũ Sắc Bảo Tháp đang hòa trộn lại với nhau.
Cái này cũng không đơn giản như phép tính một cộng một bằng hai.
Bạch y nam tư cảm thấy bị nghiền ép, há miệng phun ra một ngụm máu.
Lúc hắn lùi lại phía sau, Ngũ Sắc Bảo Thạch đã huy động Tiên Quang một lần nữa bao phủ hắn vào bên trong.
Thần Hồn nam tử bạch y rung mạnh.
- Ta không tin ngươi có thể huy động liên tục.
Âm quân một lần nữa huy động Trường Thương đâm tới.
Nhưng lần này không như trước, hắn đã bị áp chế hoàn toàn.
Trong mắt hắn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn vừa lui vừa suy nghĩ tại sao tu vi của Diệp Hạo lại tăng lên đến mức độ như thế này.
Kỳ thật Diệp Hạo có thể bình tĩnh đi đến đây thì trong tay hắn đã có con át chủ bài.
- Chịu chết đi!
Theo lấy sự thôi động của Diệp Hạo, Ngũ Sắc Bảo Thạch xuất hiện trên đỉnh đầu của bạch y nam tử.