- ---------------------
Thanh Thanh lập tức lấy ra hai kiện Tiên Bảo đưa cho Phân Thân của Đường Phiên Phiên.
Chợt thần niệm của Đường Phiên Phiên bao phủ túi Càn Khôn của Diệp Hạo, dù Túi Càn Khôn của Diệp Hạo có Cấm Chế nhưng Đường Phiên Phiên vẫn có thể mở.
Cô nàng lấy ra từ trong đó một thanh Tiên Kiếm mà Mộc Kiếm Tông cho Diệp Hạo cùng với Ngũ Sắc Bảo Tháp đều đưa cho Phân Thân của nàng.
- Mỗi Tông Môn mang theo một kiện Tiên Bảo.
Đường Phiên Phiên hạ lệnh.
- Đây là Tiên Bảo của ta.
Hiểu Minh hơi trầm ngâm rồi đưa Tiên Bảo mà mình lấy được trong Tiên Cung ra đưa cho Phân Thân của Đường Phiên Phiên.
Hiểu Minh biết được dụng ý của Đường Phiên Phiên.
Đường Phiên Phiên không muốn nhờ cậy bất kì một ai.
Bởi vậy Hiểu Minh sẽ không để cho Mao Sơn Phái xuất thủ.
Chỉ mang Tiên Bảo của bản thân cho Phân Thân của Đường Phiên Phiên mượn mà thôi.
Đường Phiên Phiên hơi hơi gật đầu rồi quét mắt bốn phía nói.
- Chư vị, có thể rời đi rồi.
Đuổi người?
Tu Sĩ bốn phía có cảm giác hoang đường.
Nơi này cũng không phải của Đường Phiên Phiên nha.
Nàng có tư cách gì đuổi người đây?
Bất quá khi nhìn Đường Phiên Phiên tràn ngập sát khí, Bế Nguyệt Tông vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Rất nhanh giữa sân chỉ còn lại Đường Phiên Phiên, Thanh Thanh, Mặc Mặc, Đường Đường, Minh Nguyệt, Vô Nha Tử.
Về phần một số Đệ Tử của Ám Tinh Môn sau khi quét dọn xong chiến trường cũng liền trở về Bách Quỷ Tông.
- Tiểu Thư, ta muốn báo thù.
Thanh Thanh đứng thẳng tắp, con ngươi tràn đầy hận ý nói.
- Hiện tại chúng ta chưa có tư cách báo thù.
Đường Phiên Phiên nhìn Thanh Thanh nói.
- Vậy ta trở về bế quan.
Thanh Thanh lúc này nói.
- Hãy chờ ở chỗ này.
Đường Phiên Phiên trầm giọng nói.
- Phải ở ngay chỗ này chờ.
Đường Phiên Phiên khí phách nói.
- Người nào cũng không dược phép rời đi.
- Tại sao?
- Bởi vì sẽ còn có chuyển biến.
Đường Phiên Phiên ung dung nói.
Trước khi Diệp Hạo vẫn lạc có nhấn mạnh với Đường Phiên Phiên một câu.
- Chuyện anh nói em đã quên rồi sao?
Diệp Hạo chiếm được thần huyết.
Thân thể được cải tạo.
Dựa theo lời nói của Diệp Hạo thì Thần Huyết không gì không thể làm, có lẽ dù Huyền Nữ cũng không giết được hắn.
Đường Phiên Phiên muốn ở đây chờ.
Cõ lẽ Diệp Hạo sẽ phục sinh ở chỗ này.
…
Hồ Hồng Trạch.
Hồ nước ngọt lớn thứ 4 Hoa Hạ.
Thủy Dao mặc một bộ quần áo thể thao, thân thể trắng như ngọc nâng cằm lên nhìn những vì sao trời.
Bỗng nhiên một chiếc thuyền đánh cá cũ nát như đụng phải cái gì, Thủy Dao vội vàng chạy đến, sau một khắc thì khuôn mặt nàng trắng bệnh lên.
- Gia Gia, Gia Gia, Gia Gia.
Thủy Lão Tứ nghe được tiếng kêu của cháu gái, vội vàng chạy ra từ khoang thuyền.
- Dao Dao, thế nào?
Thủy Lão Tứ bận bịu hỏi.
- Gia Gia trong nước có người.
Thủy Dao chỉ mặt nước nói.
Thủy Lão Tứ chạy đến bên mạng thuyền liếc mắt nhìn thì thấy một nam thanh niên mặt mày thanh tú đang chìm nổi trong nước.
- Chúng ta đi.
Thủy Lão Tứ trầm giọng nói.
- Gia Gia, chúng ta mặc kệ sao?
Thủy Dao khẽ giật mình nói.
- Nửa đêm rồi, chúng ta không quản việc này thì hơn.
Thủy Lão Tứ lắc đầu nói.
- Thế nhưng người này còn chưa có chết.
Thủy Dao liền nói.
- Cái này.
Trong khi Thủy Lão Tứ còn đang do dự thì Thủy Dao đã lấy một cái tui lưới bao đầu của thanh niên này lại.
- Gia Gia người này nặng quá, người phụ con một tay.
Nhìn thấy thế Thủy Lão Tứ chỉ có thể trợ giúp cháu của mình kéo thanh niên này lên.
Sau khi kéo thanh niên này lên Thủy Dao liền dựa theo sách vở mà bắt đầu cấp cứu, nàng ra tay nén lồng ngực của thanh niên này.
Thế nhưng sau khi nén được mấy lần thì Thủy Dao lộ vẻ kinh ngạc.
- Lồng ngực người này không hề có chút nước nào.
- Để ta.
Thủy Lão Tứ nghĩ là do cháu gái mình chưa dùng đủ sức.
Thủy Lão Tứ vừa mới đặt tay lên lồng ngực thanh niên này thì cảm thấy được tiếng tim đập rất mạnh.
- Tiếng tim đập mạnh như vậy.
Thủy Lão Tứ giật mình nói.
Tim đập như vây chứng tỏ người này không việc gì.
Thủy Lão Tứ cũng thử dùng tay nén lồng ngực thanh niên này và phát hiện không hệ có chút nước đọng nào.
Cái này không thể nào a!
Dù sao người này cũng đã mất đi ý thức.
- Nha đầu, tiểu tử này có chút quái lạ.
Thủy Lão Tứ nhìn Thủy Dao nói.
- Gia Gia, người nói trong lồng ngực hắn không có đọng nước sao?
Thủy Dao chần chờ một chút liền hỏi.
- Có khi nào người này là kẻ Tu Hành không?
- Võ Sĩ.
- Có khả năng này a.
- Ừ.
Thủy Lão Tứ trầm ngâm một hồi thì gật đầu nhẹ.
Nhưng Thủy Lão Tứ và Thủy Dao không nghĩ tới qua ba ngày ba đêm rồi mà thanh niên này vẫn chưa tỉnh lại.
- Gia Gia, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng không xong a.
Thủy Dao lo lắng nói.
Thủy Lão Tứ lần mò tìm kiếm mạch đập của thanh niên này.
- Người này tim đậy càng ngày càng mạnh, tin rằng trong thời gian ngắn không cần ăn uống vẫn không vấn đề gì. Qua nữa ngày nữa chúng ta sẽ cập bờ, lúc đó ta giao vị này cho chính phủ là được.
- Vâng.
Mà khi Thủy Dao gật đầu thì chợt thuyền đánh cá chấn động một cái, sau đó Thủy Dao hoảng sợ nhìn thấy một bóng người phá vỡ khoang thuyền từ dưới đáy lên, đánh xuyên toàn bộ con thuyền.
- Gia Gia.
Thủy Dao hoảng sợ hô.
Trên mặt Thủy Lão Tứ cũng tràn đầy hoảng sợ.
Lúc này khoang thuyền tràn vào rất nhiều nước sông.
- Nhanh lên đi.
Thủy Lão Tứ thấy nước ngập trong thuyền ngày càng cao thì nói.
- Thế nhưng hắn thì sao?
Thủy Dao chỉ thanh niên kia nói.
- Hắn sẽ không có việc gì dâu.
Thủy Lão Tứ bắt được Thủy Dao rồi chạy ra khỏi khoang thuyền.
Đến boong thuyền, Thủy Lão Tứ đeo cho Thủy Dao một chiếc phao, sau đó ánh mắt của lão hướng nhìn về bốn phía boong thuyền.
Đúng lúc này Thủy Lão Tứ thấy một màn rung động.
Một con lươn dài ba mét đang nổi trên mặt nước lạnh lùng nhìn mình.
Lươn?
Thủy Lão Tứ xác nhận được con này là lươn.
Nhưng có con lươn nào dài 3 mét sao?
- Gia Gia, đây là con gì?
Thủy Dao nhìn thấy con lươn kia thì hoảng sợ hỏi.
- Ta - - ta cũng không biết.
Thủy Lão Tứ làm sao biết đây?
Con lươn kia nhìn chằm chằm Thủy Lão Tứ ước chừng ba hơi thở rồi nhào tới lão, nhưng khi con lươn này còn cách Thủy Lão Tứ ba mét thì nó như cảm ứng được gì đó, đôi mắt lạnh lẽo của nó nhìn về phía thanh niên đang chìm nổi trong khoang thuyền kia, trên người thanh niên kia tỏa ra một cỗ ba động khó nói.
Loại ba động này làm nó kiêng dè.
Chợt con lươn này rút đi.
Đúng, lui mất tiêu luôn.
- Gia Gia, tại sao nó chạy thế?
Thủy Dao kinh ngạc hỏi ông minhg.
- Ta - - ta cũng không rõ.
Thủy Lão Tứ nhìn thoáng qua bốn phía rồi chạy qua ôm lấy một khối gỗ sau đó đến bên người cháu gái mình.
- Thuyền sẽ nhanh chìm, đến, ôm lấy khối gỗ nổi này đi con.
Thủy Lão Tứ trầm giọng nói.
Thủy Dao vội vàng ôm chặt khối gỗ.
Lúc này thì chiếc thuyền đánh cá cũ nát chậm rãi chìm xuống nước.
Thủy Dao nhìn xung quanh thì ánh mắt sáng lên.
- Gia Gia, nhìn bên kia.
Thủy Lão Tứ nhìn theo hướng cháu gái mình chỉ thì nhìn thấy một thanh niên đang chìm nổi trong nước.
- Tiểu tử này mạng lớn thật.