- ---------------------------------
Trên lý luận, Thân vương Hấp huyết quỷ tương đương với tu sĩ Ích cốc cảnh.
Nhưng tu sĩ thường thường đều có thể vượt cấp mà chiến, lại càng không cần phải nói Diệp Hạo main nhà chúng ta được buff như vậy, nói cách khác Diệp Hạo cao hơn Thân vương Hấp huyết quỷ hai cảnh giới.
Không những thế, tên Thân vương kia đã bị phong ấn trăm năm, thực lực giảm mạnh ngay cả tu vi Ích cốc cảnh cũng không đạt tới.Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Traile
Thiều Hoa lúc đầu kinh ngạc sau đó nhìn về phía Trương Lan hỏi.
- Trương Lan, trên cổ tay của cô là có chuyện gì?
Trương Lan cũng bị choáng váng.
Hiện tại trong đầu cô cũng toàn là một mớ hỗn độn.
Hộ thân phù trên cổ tay cô do Diệp Hạo khắc xuống.
Nhưng nó làm sao có thể kích thương Hấp Huyết Quỷ Thân Vương được?
Cho dù mạnh như Thiều Hoa cũng còn lâu mới có thể là đối thủ của Thân vương Hấp huyết quỷ.
- Tôi… tôi… tôi cũng không biết…
Thiều Hoa nhìn bộ dáng Trương Lan, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
- Tôi có thể nhìn cổ tay của cô không?
Trương Lan liền kéo tay áo của mình lên.
Trên cổ tay trắng không tì vết có một đồ án màu đỏ tươi, nhưng đồ án này đang dần dần biến mất.
Ánh mắt Thiều Hoa lóe lên nói.
- Hộ thân phù.
- Đúng, đây là hộ thân phù.
- Người nào cho cô.
Trương Lan trầm mặc không nói.
- Tôi đáng ra không nên hỏi vấn đề này mới phải.
- Không phải.
Trương Lan vội nói.
Thiều Hoa ngăn Trương Lan nói ra.
- Người khắc Hộ thân phù cho cô nhất định là Tu sĩ, dù tôi là cao tầng cục Võ đạo cũng không có tư cách hỏi đến.
- A.
Trương Lan kinh ngạc há to miệng.
- Lần này để Thân vương Hấp huyết quỷ trọng thương trốn đi sợ rằng lần sau bắt hắn không dễ dàng gì.
Thiều Hoa nhìn theo phương xa, trong lòng đầy lo lắng nói.
Trương Lan nhìn ấn kí trên cổ tay trong lòng đầy khinh hãi.
Diệp Hạo vậy mà là Tu Sĩ?
Bây giờ cô có thể minh bạch tại sao Diệp Hạo nói Thiều Hoa không phải đối thủ của hắn, hai người căn bản không cùng một cấp bậc?
Nhưng Diệp Hạo không nói cho Thiều Hoa thân phận của mình, Trương Lan cũng không nên nói cho cô ta biết.
Trương Lan không biết lúc hộ thân phù của cô phản ứng, Diệp Hạo đang ngủ đột nhiên mở mắt, sau một khắc phân thân tuần tra ở Ma Đô nháy mắt đi tới chỗ Trương Lan.
Thần niệm Diệp Hạo quét qua xung quanh, đôi mắt liền rơi vào vị trí Thân vương Hấp huyết quỷ đã phá phong ấn ra.
Vẻn vẹn một bước Diệp Hạo đã đi tới nơi đó.
- Người nào?
Thiều Hoa đang ở phụ cận tuần tra quát lớn.
- Là tôi.
Thanh âm Diệp Hạo khàn khàn vang lên.
- Tiền bối.
Thiều Hoa kinh hỉ nói.
Thần niệm Diệp Họa nhìn lướt qua liền chú ý tới Thân vương Hấp Huyết quỷ cũng đã trốn xa.
- Tôi đi bắt hắn.
Diệp Hạo nói tới đây liền thả người rời đi.
Thiều Hoa còn không kịp nói với Diệp Hạo vài ba câu thân ảnh Diệp Hạo liền biết mất.
- Đội trưởng, ai vậy?
- Một thái thượng trưởng lão của Võ đạo cục chúng ta.
Thiều Hoa nói đến đây trong mắt lộ ra một tia mê ly.
- Tu vi của tôi trong một thời gian ngắn có thể tăng lên cấp độ này cũng nhờ vị tiền bối ấy giúp đỡ.
- Vị tiền bối này rất lợi hại sao?
- Tu vi vị tiền bối này sâu không lường được, dù trong đám tu sĩ cũng nhất định là cường giả.
Thiều Hoa nhẹ gật đầu nói.
- Bất quá tôi nghe Cục trưởng nói vị tiền bối này tuổi tác hình như cũng không lớn hơn tôi.
- Tuổi trẻ như vậy sao?
Trương Lan cả kinh nói.
- Nhưng tôi chưa gặp mặt vị tiền bối này bao giờ.
Thiều Hoa nói khẽ.
- Nhưng Cục trưởng sẽ không gạt tôi.
Trương Lan trong lòng không khỏi suy đoán Diệp Hạo và vị tiền bối trong miệng Thiều Hoa xem người nào lợi hại hơn.
Không qua bao lâu Cục trưởng cục Võ đạo Trương Sơ đã đến nơi này.
Thiều Hoa vội vàng bẩm báo mọi chuyện.
- Thái thượng trưởng lão xuất thủ?
Trưng Sơ nghe được như thế, tâm tình khẩn trương cũng hơi buông xuống.
Trương Sơ rất rõ ràng nếu Diệp Hạo truy lùng không được thì bản thân ông cũng không có giá trị.
Trương Sơ tuần tra một vòng bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một đạo thân ảnh.
- Tiền bối.
Trương Sơ thấy rõ thân ảnh liền vội vàng nói ra.
Diệp Hạo nhìn Trương Sơ nói.
- Tôi không đuổi kịp.
- Vậy bây giờ phải làm sao đây?
- Không sao.
Phân thân Diệp Hạo mở miệng nói.
- Tôi đi mời một vị tiền bối.
- Tôi có thể đi theo bái phỏng không?
- Vị tiền bối này là một vị Địa tiên.
Diệp Hạo cười nói.
- Đia… tiên?
Trương Sơ nghe được như thế, toàn thân chấn động, ông biết rõ Địa tiên đại biểu cho cái gì.
Tu đạo giới đỉnh phong a.
- Đúng vậy.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
- Cái này… cái này.
Trương Sơ không dám tùy tiện mà bái phỏng.
- Chờ lần sao vậy!
Diệp Hạo hiện tại cũng không nắm chắc tính tình Tô Tiểu Ngư, bởi vậy cũng không mang Trương Sơ đi theo.
Phân thân Diệp Hạo nói chuyện này cho bản tôn sau đó Diệp Hạo nhẹ nhàng để Đường Phiên Phiên trong ngực qua một bên.
Thế nhưng Đường Phiên Phiên bắt một hồi mà không bắt được cu cậu, nhanh chóng mở hai mắt nhập nhèm ra.
- Tại sao lại thức rồi?
- Có một số chuyện xảy ra.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Nếu đã tỉnh thì đi theo anh tới một nơi.
- Được.
Trước khi tới phòng Tô Tiểu Ngư Diệp Hạo nói mọi chuyện lại đơn giản cho Đường Phiên Phiên nghe.
Tô Tiểu Ngư mở cửa phòng ra, ánh mắt hung dữ nhìn Diệp Hạo.
- Tôi không phải đã nói không được phép quấy rầy giấc ngủ của tôi sao.
- Cô mới rời giường mà khí thế cũng lớn quá ha.
Diệp Hạo khẽ giật mình nói.
- Phải ngủ đủ giấc mới bảo trì sắc đẹp được biết chưa?
- Cô còn muốn đẹp tới mức nào nữa?
- Nói điểm chính đi.
- Một Thân vương Hấp huyết quỷ không biết đang trốn ở nơi nào trong Ma Đô.
Diệp Hạo biết rõ lấy tu vi Tô Tiểu Ngư trong nháy mắt đã có thể bao phủ toàn bộ Ma Đô.
- Là việc này sao?
- Chỉ tại phạm vi thần niệm của tôi không đủ thôi a!
Phạm vi thần niệm Diệp Hạo bao phủ chỉ có chu vi 10 dặm.
Tô Tiểu Ngư cười lạnh một tiếng, Thần niệm nháy mắt hướng về bốn phía tràn ngập mà đi, chỉ ngắn ngủi một lần hô hấp đã bao trùm toàn bộ Ma Đô.
Lúc này toàn bộ cao thủ Ma Đô đều run lẩy bẩy, dưới đạo Thần niệm này bọn họ nhỏ yếu giống như một con giun, con dế.
Sau một khắc, thần niệm Tô Tiểu Ngư đã tìm được Thân vương Hấp huyết quỷ đang chữa thương tại một mộ địa công cộng.
- Ảnh hưởng giấc ngủ của lão nương, lão nương cho ngươi chết.
Tô Tiểu Ngư vừa nói xong, Thân vương Hấp Huyết quỷ trong nháy mắt bị thần niệm xé thành mảnh vỡ.
- Còn những yêu ma quỷ quái các ngươi nữa, Ma Đô là nơi các ngươi có thể du ngoạn sao?
Tô Tiểu Ngư dứt khoát làm hoặc không làm, nếu đã làm thì phải cho xong quét thần niệm mình đến đám yêu quỷ tà vật, đánh toàn bộ bọn chúng thành mảnh vỡ.
Hiểu Minh đang cùng một tôn tà vật giằng co không khỏi lau sạch mồ hôi trên trán.
- Bà cô kia làm sao lại nổi giận không biết?
Tâm thần Hiểu Minh có chút sợ hãi than.
Vừa nãy trong nháy mắt Hiểu Minh dĩ nhiên cảm nhận được mình không thể khống chế được sinh mệnh của bản thân.
Loại cảm giác này thật khó chịu.
Mình phải trở nên mạnh hơn nữa.
Ánh mắt tiểu đạo sĩ nóng bỏng mà kiên định nói.