Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- -------------------------------------------------
Hầu hết sinh viên trong lớp đều khiếp sợ.
Dựa theo lời Lãnh Tuyết nói, muốn lấy được 50 học phần một năm, các môn đều phải 90 điểm trở lên.
Trước khi bọn họ đăng ký vào đại học Trung Y đã biết nội dung học trong đây vượt xa thời bọn họ học ở trung học, bây giờ cả đám còn liều mạng hơn cả trung học nữa!
- Cô Lãnh, nếu thất bại thì sao?
- Nếu thất bại môn của khoa thì học lại, nếu môn phụ thì 0 điểm.
Lời Lãnh Tuyết nói không khác gì hắt một chậu nước lạnh vào mặt đám tân sinh viên.
- Cô Lãnh, nếu gần tốt nghiệp đại học mà chúng em còn chưa đủ 400 học phần thì sao?
- Cho các em thời gian 1 năm bổ sung học phần còn thiếu, nếu các em không bổ sung nổi thì không có giấy chứng nhận bằng cấp.
Không có giấy chứng nhận bằng cấp mang ý nghĩ phí mất 4 năm đại học.
- Cô Lãnh, em muốn biết tỷ lệ này cao không?
- Hàng năm trường học chúng ta đều có một phần ba sinh viên vì học phần mà ở lại 1 năm, gần một phần năm sinh viên học thêm 1 năm vẫn không thể tốt nghiệp.
- Cô Lãnh, nếu em lấy được 400 học phần trước thì sao ạ?
Trương Lan nhỏ giọng hỏi.
- Nếu em lấy được 400 học phần trước thì có thể tốt nghiệp.
Lời Lãnh Tuyết nói khiến bạn học trong lớp quá sợ hãi, ai cũng không ngờ tới đại học Trung Y còn có chế độ này.
- Nhưng nhiều năm như vậy sinh viên tốt nghiệp trước trong đại học Trung Y không có mấy người.
- Vì sao ạ?
- Bởi vì 1 năm các em có mười môn học phải qua, các em nhất định phải dành ra một lượng thời gian lớn để học tập, hơn nữa, các em còn muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ở đại học, tất nhiên chuyện này chiếm một phần thời gian nữa của các em, cho dù các em ưu tú nhưng 1 năm có thể lấy được bao nhiêu học phần đây?
Lãnh Tuyết cười nói.
- Còn chuyện tôi chưa nói với cả lớp, trường học quy định 20 môn chính của khoa nhất định phải qua, nói cách khác, một người muốn tốt nghiệp trước vào năm thứ ba phải qua 4,5 môn chính của khoa.
Trương Lan không khỏi im lặng.
Tuy Trương Lan tâm cao khí ngạo, nhưng biết rõ năng lực của mình. Lãnh Tuyết vừa phân tích như vậy, cô cảm thấy khả năng mình tốt nghiệp trước không nhiều lắm.
Diệp Hạo nghe vậy hai mắt sáng lên.
Diệp Hạo nắm giữ năng lực xem qua không quên, dù nhiều môn học có thể làm khó hắn sao?
Học đại học quan trọng nhất là tự học, thực ra không cần giáo viên nhiều lắm, trong lòng Diệp Hạo cũng đã quyết định tốt nghiệp thật sớm.
- Bởi vậy bây giờ các em đã hiểu rõ tầm quan trọng của một phần học tập hay chưa?
Lãnh Tuyết cười hỏi.
Nghe vậy hai mắt tất cả sinh viên đều phát sáng.
Lúc này còn ai dám không coi trọng một học phần chứ?
- Được rồi, tan lớp!
Lãnh Tuyết thông báo kết thúc buổi gặp mặt ở đây!
Mà lúc tất cả đứng dậy, Lãnh Tuyết nhìn Diệp Hạo và Trương Lan.
- Diệp Hạo, Trương Lan, hai em ở lại.
Diệp Hạo đang định rời đi không khỏi dừng bước.
Đợi các bạn học trong lớp rời đi, Lãnh Tuyết cười tủm tỉm nhìn Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, em muốn làm lớp phó học tập hay muốn làm bí thư chi bộ đây?
Hai vị trí này đều có quyền cao chức trọng ở đại học, Lãnh Tuyết để Diệp Hạo chọn đầu tiên, đương nhiên rất coi trọng hắn.
- Đều không có hứng thú.
Ngoài dự đoán của Lãnh Tuyết, Diệp Hạo từ chối không cần suy nghĩ.
- Em có biết làm lớp phó học tập và bí thư chi bộ sẽ có rất nhiều chỗ tốt hay không?
- Ví dụ như…
- Có thể ưu tiên học bổng cấp quốc gia, nhóm Đảng viên đầu tiên cũng trúng tuyển từ bí thư chi bộ, hơn nữa còn có khả năng trở thành chủ tịch hội học sinh.
Lãnh Tuyết nói ngắn gọn ra mấy điểm:
- Thậm chí lúc các em đi làm cũng có thể ưu tiên lựa chọn.
- Em vẫn từ chối.
Diệp Hạo còn muốn tu luyện, đâu có thời gian làm những chuyện này chứ?
Những công danh lợi lộc ở thế tục đâu thể so với tu đạo trường sinh?
- Em.
Lãnh Tuyết không ngờ Diệp Hạo không biết vươn lên như vậy?
- Cô Lãnh, nếu Diệp Hạo không làm, cô để em làm có được không?
Trương Lan vội vàng nói.
Những lời này của Trương Lan chỉ muốn giải vây cho Diệp Hạo.
- Diệp Hạo làm lớp phó học tâp, Trương Lan làm bí thư chi bộ.
Lãnh Tuyết trầm giọng nói thêm.
- Em không làm cũng phải làm.
Lần này đến lượt Diệp Hạo bó tay, sao có giáo viên như vậy nhỉ?
Trong sân trường, Trương Lan thấy Diệp Hạo có chút sầu não ấm úc không khỏi cười nói.
- Anh không tình nguyện làm lớp phó học tập như vậy sao?
- Không thích quản những chuyện rắc rối.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
- Bình thường lớp phó học tập cũng không làm gì mà.
- Nếu làm gì thì giao cho cô nhé.
Bỗng nhiên Diệp Hạo nghĩ đến gì đó.
- Vậy còn anh?
- Tôi có chuyện khác.
- Chuyện gì?
- Sao cô tò mò vậy nhỉ?
- Anh biết nói chuyện không vậy, đàn ông con trai gì không biết?
Trương Lan phát hiện mình có chút không hiểu Diệp Hạo, sao tên này kỳ lạ như vậy?
- Tôi đi đây.
Diệp Hạo đi tới ngã ba liền cười nói.
- Hơn nửa đêm rồi, anh không biết thân sĩ một chút đưa tôi về sao?
Trương Lan bất mãn, nũng nịu.
- Tôi…
Lúc Diệp Hạo đang chuẩn bị từ chối đột nhiên phát hiện có hơi thở lạnh lẽo xuất hiện, sau đó Diệp Hạo liền thấy một hình bóng mơ hồ đứng trên cây cách đó không xa.
Trước đó, Diệp Hạo còn không biết mắt mình thay đổi vì chuyện gì?
Nhưng từ sau khi Tu Đạo, hắn đã hiểu rõ, Thần Huyết hướng thân thể mình tiến lên Tu Sĩ.
Bây giờ Diệp Hạo có tu vi luyện thể tầng một không tệ, nhưng hắn không có bất kỳ đạo pháp huyền thuật nào, bởi vậy khi đối mặt với thân ảnh như quỷ trước mặt có chút khó khăn, lúc này Diệp Hạo rút thanh chủy thủ đồng bên hông ra.
Khi Diệp Hạo rút thanh chủy thủ đồng ra, kiếm ý lạnh lẽo tràn ngập bốn phía.
Thân ảnh như quỷ liền biến mất vèo một tiếng.
Diệp Hạo thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Xem ra, không phải ai cũng giống như người mình thấy trong kho hàng lần trước.
- Chủy thủ thật đẹp1
Hai mắt Trương Lan sáng lên nói.
Diệp Hạo cất thủy chủ đi, sau đó nghiêm túc nhìn Trương Lan trầm giọng nói.
- Sau này, đừng một mình ra ngoài vào buổi tối.
- Sao thế?
- Trường học chúng ta không sạch sẽ.
- Diệp Hạo, anh không phải nói đùa đấy chứ?
Trương Lan cười nói.
- Cô cảm thấy tôi giống nói đùa sao?
Diệp Hạo bất đắc dĩ đáp lời.
- Đừng đùa như thế chứ?
Trương Lan nở nụ cười.
Diệp Hạo hiểu, muốn để cô nàng tin tưởng rất khó.
Mà phần lớn hồn phách đều không có bao nhiêu lực sát thương, Diệp Hạo cũng không nhiều lời nữa.
- Tôi đưa cô về phòng đi!
Nơi này cách phòng ngủ nữ sinh một đoạn, Diệp Hạo lo lắng cho an toàn của Trương La, nên đề nghị.
Khóe miệng Trương Lan không khỏi lộ ra nụ cười.
Diệp Hạo không ngờ mình gặp Bạch Hà ngay cửa ra vào ký túc xá nữ sinh.
Bạch Hà nhìn thấy Diệp Hạo liền mở to hai mắt nhìn, sau đó lao về phía Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, tôi muốn giết anh!
Diệp Hạo thấy cảnh này đâu dám dừng lại, quay người chạy về ký túc xá của mình.
Thân thể nhỏ bé của Bạch Hà sao có thể đuổi kịp Diệp Hạo, bởi vậy không lâu sau, cô nàng mệt đến mức thở hồng hộc.
- Cậu đuổi theo Diệp Hạo để làm gì?
- Tên này dám từ chối mình, bà đây muốn anh ta đẹp mặt!