- ---------------------
Thân ảnh Hoàng Phủ Kiếm xuất hiện giữa không trung.
Bất quá trên mặt ông hiện giờ tràn đầy vẻ khổ sở.
- Diệp Hạo, phụ thân Chu Vô Địch cứu ta hai lần, ta không thể ra tay với nhi tử duy nhất của nghĩa huynh được.
Hoàng Phủ Kiếm bất đắc dĩ nói ra.
- Ta không thể làm được a.
- Vậy thôi, chúng ta gặp nhau có duyên nhưng đã đến lúc chia tay rồi.
Diệp Hạo trầm mặc thật lâu vẫn chậm rãi lên tiếng.
- Diệp Hạo, ngươi có lương tâm không vậy?
Vấn Xuân đứng một bên nhịn không được quát lớn.
- Ngươi biết rõ những năm này Tông Chủ vì ngươi đã bỏ ra bao nhiêu không? Hiện tại ngươi lại phủi mông một cái lại muốn bỏ đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
- Im miệng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Kiếm hoàn toàn thay đổi.
Diệp Hạo cao ngạo cỡ nào chứ.
Vấn Xuân kích thích như vậy sẽ chỉ làm hắn càng cách xa Đông Tiên Điện hơn thôi.
Vấn Xuân nói vậy có chút tư tâm.
Quả nhiên ánh mắt tu sĩ toàn trường đều rơi vào trên người Diệp Hạo.
- Tông Chủ coi trọng Diệp Hạo như thế mà hắn nói đi là đi, không khỏi quá lạnh lùng với tâm ý Tông Chủ rồi.
- Ai nói không phải đây?
- Bạch Nhãn Lang a.
- Các ngươi có để ý thấy Diệp Hạo đến giờ vẫn không hề dung nhập vào Đông Tiên Điện chúng ta hay không?
- Cũng thật như vậy.
Ngay lúc những tu sĩ nhục nhã Diệp Hạo, Bạch Thược không nhịn được cất cao giọng nói.
- Các ngươi thì biết cái gì?
Tu sĩ toàn trường ngay lập tức nhìn về phía Bạch Thược.
- Các ngươi cảm thấy những năm nay Diệp Hạo một mực không không mà hưởng thụ tài nguyên của Tông Môn à?
Bạch Thược tức giận quét mắt một cái nói tiếp.
- Ta nói cho ngươi biết… các ngươi nghĩ vậy rất sai lầm.
- Các ngươi biết trong lệnh bài của Diệp Hạo có bao nhiên Điểm cống hiến không? 500 vạn đó.
- Các ngươi biết 500 vạn Điểm cống hiến của Diệp Hạo đến từ đâu không?
Bạch Thược nói đến đây hơi dừng một chút.
- Toàn bộ đều do Diệp Hạo không ngại nguy hiểm tính mạng chém giết đệ tử Thập Bát Lâu cùng Liệt Hỏa Tông nếu không nhờ Diệp Hạo giết quá ác thì Thập Bát Lâu và Liệt Hỏa Tông sẽ thỏa hiệp với chúng ta à?
- Nếu hai tông kia không thỏa hiệp, bản đồ Đông Tiên Điện chúng ta làm sao có thể khuếch trương gấp đôi?
Tu sĩ toàn trường đều kinh hô.
Không ai ngờ đằng sau lại có chuyện như vậy.
- Diệp Hạo thân là đệ tử Đông Tiên Điện, những chuyện này đương nhiên phải làm rồi.
Lúc này Ma Da trầm giọng nói.
- Vậy xin hỏi ngươi làm được cái gì rồi?
Bạch Thược khinh bỉ nhìn Ma Da nói.
- Chỉ sợ ngươi chính là loại người không không hưởng thụ tài nguyên của Tông Môn đó.
- Ngươi nói cái gì?
Ma Da chỉ vào Bạch Thược tức giận nói.
- Thu ngón tay ngươi lại.
Trong mắt Bạch Thược lộ ra lửa giận quát.
- Ngươi thật sự cho rằng thân làm đệ tử cửu đại chân truyền thì giá trị rất cao hả? Ta không cần 10 năm, chỉ cần cho ta 5 năm, ta đã có thể vượt qua ngươi.
Ánh mắt Ma Da lóe lên.
Bạch Thược rõ ràng không để hắn vào mắt.
- Còn nữa, kẻ khác có lẽ có tư cách chỉ trích Diệp Hạo, riêng Ma Da ngươi thì không.
- Ngươi nói cái gì cơ?
Ma Da cau mày nói.
- Ngươi phục dụng Thượng cổ Tố Thể Đan, ngươi cảm thấy do ai thôi diễn?
Bạch Thược cười lạnh nói.
- Nếu không có Diệp Hạo thôi diễn ra đan phương, ngươi nghĩ ngươi có thể hưởng thụ Tố Thể Đan này à? Làm sao? Vừa mới hưởng thụ thành quả của kẻ khác ngay lập tức trở mặt không nhận người?
- Hiện tại ta vẫn nhớ rõ Diệp Hạo từng nói huynh đệ ngươi là Bạch Nhãn Lang, bây giờ ta mới phát hiện cái xưng hô này thật rất thích hợp đó.
- Ngươi…
Tròng mắt Ma Da đều đỏ lên.
Kỳ thật câu nói vừa nãy Ma Da nói chỉ để xả giận cho huynh đệ.
Thế nhưng ai ngờ được lại có chuyện này.
- Ma Da, còn có một việc ngươi khẳng định không biết, tàn phương Thượng cổ Tố Thể Đan do Diệp Hạo hao phí số tiền lớn để đưa cho Tông Môn đó.
Bạch Thược nhìn Ma Da chằm chằm nói.
- Xin hỏi ngươi đã đưa cho Tông Môn thứ gì rồi?
- Cái gì?
Ma Da biến sắc.
Đan phương Thượng cổ Tố Thể Đan vô cùng trân quý.
Nếu nó thuộc về Ma Da hắn, hắn không đời nào đưa cho Tông Môn đâu.
Tu sĩ toàn trường nghe được như vậy, tất cả xôn xao cả lên.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy Diệp Hạo hưởng thụ rất nhiều đặt quyền trong Tông Môn, hiện tại mới ý thức được thứ Diệp Hạo cho Tông Môn còn nhiều hơn rất nhiều lần so với Tông Môn cho Diệp Hạo.
- Sau khi đến Đông Tiên Điện Diệp Hạo vẫn luôn rất bề bộn, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không hề có tiếng xấu.
- Mỗi lần Diệp Hạo xuất hiện đều vì biểu dương chính nghĩa.
- Diệp Hạo rất ngay thẳng.
- Ta chỉ biết nếu không có Diệp Hạo mấy lần xuất thủ thì mấy người đệ tử chân truyền làm gì nhìn chúng ta như con người.
Ngay lúc những tu sĩ đàm luận Đan Thanh sầu khổ nhìn Hoàng Phủ Kiếm.
- Tông Chủ, Diệp Hạo là đệ tử kinh diễm nhất của Đông Tiên Điện chúng ta từ trước đến nay a.
Đan Thanh chậm rãi nói ra.
- Nếu ngươi cứ để hắn rời đi trong thất vọng đau khổ thì đó chính là tổn thất lớn nhất của Đông Tiên Điện.
- Tông Chủ, mong ngươi nghĩ lại a.
Mộc Nhã cũng khuyên nhủ nói.
Trong mắt Hoàng Phủ Kiếm giãy dụa kịch liệt, cuối cùng lý trí vẫn thắng tình cảm khổ sở nói.
- Áp giải Chu Vô Địch đến Chấp Pháp Đường tiến hành định tội, trừng phạt như thế nào thì tiến hành thực thi.
- Diệp Hạo, như vậy ngươi đã hài lòng chưa?
- Ta hài lòng hay không đều không hề quan trọng.
Ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Kiếm Diệp Hạo chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Thân là chủ một tông, ngươi nên hỏi những nữ tử bị Chu Vô Địch chà đạp có hài lòng hay không mới đúng?
- Thật sự, ngươi tổn thương ta, ta không quan tâm.
- Thứ ta quan tâm là vì sao Chu Vô Địch phạm nhiều sai lầm như vậy mà ngươi làm như không thấy? Ta quan tâm là trên dưới Tông Môn nhiều cao tầng như vậy tại sao đều mắt điếc tai ngơ? Ta quan tâm là Tông Môn nhiều cao thủ như vậy nhưng không dám hỏi đến?
- Nói ta tính tình nóng nảy cũng được, nói ta vong ân phụ nghĩ cũng được, tóm lại ta muốn rời khỏi nơi này.
Diệp Hạo nói đến đây xoay người rời đi.
- Diệp Hạo, ta cũng đã như vậy, ngươi còn muốn ta như thế nào nữa?
Hoàng Phủ Kiếm hô lớn.
Bước chân Diệp Hạo dừng một cái.
Chần chờ chốc lát chậm rãi nói ra.
- Tâm của ta chưa giải, chờ khúc mắc của ta hiểu rõ, có lẽ sẽ trở về.
Nói xong câu này Diệp Hạo lập tức hóa thành một vệt sáng biến mất nơi chân trời.
Hoàng Phủ Kiếm kinh ngạc nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi thật lâu không nói gì.
Đan Thanh và Mộc Nhã liếc nhau ai cũng than thở quay người rời đi.
Tương lai Diệp Hạo có thể trở về hay không tạm thời không nói, dù trở về giữa hai bên cũng có khoảng cách.
...
Kỳ thật hiện tại Diệp Hạo cũng không thể xem như phản bội Tông Môn.
Bởi vì Đông Tiên Điện không gạch tên Diệp Hạo, càng sẽ không công bố Diệp Hạo rời Tông Môn.
Về phần ba người Bạch Lộ, Dạ Tuyết, Cảnh Lương theo Diệp Hạo rời đi cũng sẽ không bị gạch tên.
Gạch tên chẳng phải đắc tội Diệp Hạo?
Thật ra sau khi rời khỏi Tông Môn, Bạch Lộ có chút lo sợ không yên.
Những năm này cô nàng chưa hề ra ngoài bao giờ.
- Hiện tại ta không thể cam đoan giúp cô tăng lên đến Tiên Chủ cảnh, nhưng đến Kim Tiên cảnh cũng không có vấn đề gì.
Diệp Hạo nhìn Bạch Lộ nói.
- Thật sao?
Bạch Lộ giật mình hỏi lại.
Bạch Lộ biết rõ tư chất của bản thân mình.
Cả đời này Ngọc Tiên là hết.
Không có khả năng đặt chân đến Ngọc Tiên cảnh.
- Hiện tại cho cô vào Tiên Cung tu luyện.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Tiên Cung?
Bạch Lộ nói đến đây chú ý thấy khung cảnh xung quanh biến đổi, sau một khắc cô đã xuất hiện trong tầng ba Tiên Cung.