- ---------------------
Diệp Hạo nắm tay Đường Phiên Phiên từ Tiên Cung đến, tân khách giữa sân đều đồng loạt đứng lên.
Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên bưng một chén rượu từ trong tay phụ vụ viên lên nói.
- Rất cảm tạ các vị đã tới tham dự hôn lễ của tôi.
Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái nói.
- Không nói dư thừa, cạn ly.
- Cạn ly.
- Cạn ly.
- Cạn ly.
Tân khách cười nhạt đem rượu nhạt trong ly uống cạn sạch.
- Tôi cũng kính các vị một chén, cảm ta các vị đã tham gia hôn lễ của tôi.
Đường Phiên Phiên bưng lên một chén rượu nhạt nói.
Kỳ thật dựa theo quy củ Đường Phiên Phiên phải đi mời rượu từng bàn một.
Nhưng vấn đề là chẳng ai dám uống rượu do Đường Phiên Phiên mời cả.
Bởi vậy Diệp Hạo cùng Đường Phiên Phiên chỉ có thông qua phương thức này mời rượu.
Sau khi tân khách uống một chén rượu nhạt thì Diệp Hạo cất tiếng.
- Tiệc cưới sẽ tiến hành trong ba ngày, trong ba ngày nay các vị có thể tùy ý ăn uống.
- Nếu mệt sẽ có Đệ Tử Ám Tinh Môn mang đi nghỉ ngơi.
Diệp Hạo vừa nói vừa chỉ lâu vũ ở xa.
- Vô luận rượu hay đồ ăn nơi này đều lấy nguyên liệu trân quý của Tu Đạo Giới để làm, người bình thường ăn uống ngoại trừ có thể gia tăng tuổi thọ còn giúp cường thân kện thể, Tu Sĩ dùng có thể gia tăng tu vi, rèn luyện thể chất và linh hồn.
Diệp Hạo vừa nói xong, tân khách toàn trường đều kinh sợ.
Không ai nghĩ Diệp Hạo lại có thủ bút lớn như vậy.
Đến khi những tân khách này ăn uống no say thì theo Đệ Tử Ám Tinh Môn đến nơi nghỉ ngơi
Người bình thường thì không có cảm giác gì.
Nhưng sắc mặt của các Tu Sĩ lại thay đổi.
Bởi vì trong phòng tràn ngập Ngũ Hành Linh Lực, dù bọn họ không tận lực tu luyện thì tu vi cũng sẽ tăng trưởng như thường.
- Năng lượng gì thế này?
- Hình như là Ngũ Hành Năng Lượng?
- Tóm lại là có chỗ tốt.
Những Tu Sĩ để ý thấy điểm này thì nhao nhao tu luyện, nhưng khi tu luyện sắc mặt bọn họ đại biến.
Bởi vì họ phát hiện tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn bình thường gấp 2 lần.
Khi bọn họ cẩn thận điều tra thì phát hiện ngoài Ngũ Hành Linh Lực ra thì trong phòng còn có một loại năng lượng khác.
Loại năng lượng này có thể gia tăng tốc độ tu luyện của bọn họ.
- Đây quả thực là Động Thiên Phúc Địa a.
- Trong này tu luyện ba ngày có thể so với mấy chục năm khổ tu đó.
- Thật sự muốn vĩnh viễn ở lại đây quá.
Những Tu Sĩ này kinh hỉ đồng thời vội vàng tu luyện.
Mà lúc bọn hắn đang say sưa tu luyện thì Tu Sĩ của Ám Tinh Môn đã gõ cửa gọi họ đi dùng bữa.
Nói thật những tu sĩ này không có người nào muốn lãng phí thơi gian tu luyện.
Vấn đề là khi họ đang muốn cự tuyệt thì hai loại năng lượng trong phòng lại tiêu tán.
Như vậy còn lưu lại trong phòng làm cái gì?
Những Tu Sĩ này ra khỏi phòng thì phát hiện những Tu Sĩ khác mang theo khuôn mặt sợ hãi lẫn vui mừng.
Thăm dò một phát thì biết tu vi của bọn họ đều tăng trưởng nhất định.
- Trong ba ngày này ta có thể đột phá đến Trọng Kiếp Cảnh.
- Thời gian ba ngày ta chắc chắn có thể tăng lên một đại cảnh giới.
- Ngoại trừ có thể củng cố tu vi Trọng Kiếp Cảnh của ta còn có thể giúp ta gia tăng một cảnh giới.
- Nội tình Ám Tinh Môn quá sâu.
- Năng lượng này làm sao có thể vô hạn?
Lúc những Tu Sĩ này đàm luận thì nhìn thấy Thủ Phụ đang bắt chuyện với Diệp Hạo.
- Thủ Phụ, ngài ở nơi này ba ngày, thọ nguyên sẽ gia tăng trăm năm a.
Diệp Hạo nhìn Thủ Phụ bình tĩnh nói.
- Trăm năm?
Thủ Phụ giật mình nói.
- Bất quá bây giờ Địa Phủ cũng đã bị hủy, trăm năm sau thì ngài cũng không có cơ hội Luân Hồi.
Diệp Hạo chần chờ nói.
- Ta muốn biết bây giờ ta có thể đi vào con đường tu hành không?
Thủ Phụ chần chờ một chút nói.
Không ai muốn chết.
Thủ Phụ cũng không ngoại lệ.
Long Đằng đã nói Thủ Phụ không có Linh Căn tu hành, hơn nữa Long Đằng cũng không tình nguyện giúp Thủ Phụ tu hành, bởi vậy Thủ Phụ chỉ có thể đặt hy vọng trên người Diệp Hạo.
- Có thể.
Diệp Hạo gật đầu nói.
- Ta có thể tăng tu vi của ngài đến Trọng Kiếp Cảnh, nhưng Trọng Kiếp Cảnh thôi, không thể nào đến Địa Tiên Cảnh được.
Diệp Hạo nói lời này rõ ràng đang nói dối.
Thực tế hắn có thể không nhìn cảnh giới mà tăng Thủ Phụ đến Địa Tiên Cảnh.
- Ta muốn tu hành.
- Ta có thể giúp ngài tăng lên tu vi, nhưng ta hy vọng ngài không quên bản tâm của mình.
Diệp Hạo nhìn Thủ Phụ nói.
Diệp Hạo nói câu này cũng có chút bất kính.
Nhưng với thân phận của Diệp Hạo vẫn có tư cách nói như vậy.
- Được.
- Ba ngày sau ta sẽ dẫn Tu Đạo đại quân tiến về Thương Lan Đại Lục, sau khi ta trở về sẽ giúp ngài tăng tu vi.
Diệp Hạo trầm ngâm nói.
- Tốt.
Thủ Phụ vừa mới rời đi, Ngọc Hành và Môn Chủ các Đại Tông Môn đã xông tới.
- Diệp Môn Chủ.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua Ngọc Hành nói.
- Ngọc Môn Chủ, trong này sinh hoạt tốt chứ.
- Cũng thật lãng phí năng lượng bên trong Tiên Cung.
Ngọc Hành cười khổ đáp.
Ngọc Hành đã Độ Kiếp trở thành Địa Tiên.
Địa Tiên muốn tăng tu vi rất khó khăn.
Bởi vậy năng lượng nơi này đối với Ngọc Hành rất lãng phí.
Diệp Hạo cười cười nói.
- Ngọc Môn Chủ, nếu cảm thấy lãng phí có thể mang Đệ Tử Mao Sơn Phái đến đây.
- Thật sao?
Ngọc Hành đại hỉ.
Ngọc Hành không phải không biết Diệp Hạo nhất ngôn cửu đỉnh.
Vấn đề là chuyện này khiến hắn quá mức chấn kinh.
- Gian phòng trống ở đây còn có 100 phòng, bởi vậy Ngọc Môn Chủ có thể lựa chọn 100 Đệ Tử.
Diệp Hạo gật đầu nói.
- Ta đi chuẩn bị liền đây.
Ngọc Hành nói xong vội vàng rời đi.
100 Đệ Tử đến nơi này có thể tiết kiệm mấy chục năm khổ tu, như vậy sẽ giúp Mao Sơn Phái càng thêm cường đại.
Các Môn Chủ còn lại giật mình mang khuôn mặt cười khổ.
Diệp Hạo cũng đã nói rất rõ ràng.
Gian phòng trống ở đây chỉ còn lại 100.
Mà toàn bộ đều đã cho Ngọc Hành, như vậy làm sao bọn họ còn cơ hội.
Phải biết cao tầng của Mao Sơn Phái đến tham dự tiệc cưới của Diệp Hạo không ít, còn các Tông Môn khác chỉ có Môn Chủ và Thiếu Môn Chủ đến thôi.
Dạng cơ duyên này có ai mà không muốn Đệ Tử Tông Môn mình hưởng dụng đây.
Nhưng Diệp Hạo đã sớm ý thức được họ sẽ đưa ra yêu cầu này, nên đã chặn đường trước.
Bên trong phòng cưới Đường Phiên Phiên mặc một bộ áo màu hồng đầu đội khăn đỏ, mười ngón tay thỉnh thoảng nắm lại.
Nàng khẩn trương.
Hai người đã sớm ôm ấp, nhưng chưa bao giờ làm chuyện kia cả.
Đêm nay mọi chuyện đều sẽ diễn ra, không khẩn trương sao được?
Tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân này Đường Phiên Phiên rất quen thuộc.
Tiếng chân của Diệp Hạo.
Diệp Hạo đi đến bên cạnh cô nàng, sau đó hai tay đỡ khăn đội đầu của cô dâu lên, nhìn tân nương kiều diễm ướt át, khóe miệng Diệp Hạo lộ ra nét cười.
- Em thật đẹp!
Nghe vậy trên gương mặt xinh đẹp của Đường Phiên Phiên lộ ra một tia đỏ ửng.
- Chúng ta cần phải uống rượu giao bôi trước đã.
Đường Phiên Phiên có chút nhăn nhó nói.
Diệp Hạo cười ha ha nói.
- Thì ra em còn gấp hơn cả anh a.
- Nói cái gì thế?
Đường Phiên dù đã là Chân Tiên, nhưng cũng có vẻ thện thùng của thiếu nữ.