- ---------------------
Khi gián điệp truyền về tin tức tình báo, Kim Kiếm Tông và các Đại Tông Môn mới tin tưởng Diệp Hạo thật đạt đến chín mươi chín giai.
Tin tức này được xác định, cường giả các Đại Tông Môn trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng.
Không nghi ngờ chút nào, Diệp Hạo đặt chân đến cảnh giới Chân Tiên đã là điều chắc chắn, lúc đó chắc chắn sẽ quân lâm Chú Kiếm Đại Lục.
Với thân phân của Vương Thiên Dực đương nhiên sẽ không tự mình nghênh đón, vì vậy người nghênh đón thay là Đại Trưởng Lão.
Đại Trưởng Lão vui vẻ ra mặt đứng ở lối vào sơn môn tiếp đãi từng vị khách.
- Cảnh Đông, đã lâu không gặp.
Xa xa, một người trung niên mặc lưu vân trường bào mỉm cười nói.
Ánh mắt Đại Trưởng Lão sáng lên:
- Thì ra là Danh Uyển huynh a.
Danh Uyển, một vị cao tầng của Thủy Kiếm Tông, là bạn bè nhiều năm với ông ta.
Hai người nói chuyện một lát, sau đó, Danh Uyển được một đệ tử Mộc Kiếm Tông dẫn đường đi vào.
Lúc này, trong bên tai Đại Trưởng Lão vang lên một giọng truyền âm.
- Ba ngày trước, Tông Chủ đã đi xa có việc rồi.
Sắc mặt Đại Trưởng Lão không thay đổi chút nào, nhưng bở môi lại khẽ động nói:
- Đi đâu?
- Không biết.
Sở dĩ Danh Uyển không biết Tông Chủ đi đâu bởi vì cấp bậc của ông ta vẫn chưa đủ.
Điều đó rất bình thường.
Nếu tùy tiện một gián điệp nào cũng có thể trở thành lãnh đạo của đối phương thì sao có thể được?
Lần này, Danh Uyển lấy thân phận bạn bè đến đây.
Sau khi Danh Uyển rời đi, Đại Trưởng Lão thấy một thân ảnh quen thuộc đứng xa xa.
Mộc Kiếm Tông có thể phát triển như hôm này thì sao lại không có mật thám ở các tông môn khác được?
Sau khi kết hợp các tin tình báo lại với nhau, Đại Trưởng Lão đạt được một kết luận đáng sợ.
Vì vậy, ông ta vội vàng giao nhiệm vụ tiếp đãi cho Chấp Sự sau đó chạy đi tìm Tông Chủ.
- Ông nói cái gì?
Vương Thiên Dực nghe Đại Trưởng Lão kể lại, kinh ngạc thốt lên.
- Ba ngày trước, Tông Chủ của Thủy Kiếm Tông và Hỏa Kiếm Tông đề đã đi xa một chuyến, còn về Tông Chủ Thổ Kiếm Tông thì không biết có đi xa hay không?
Đại Trưởng Lão ngưng trọng nói:
- Theo suy đoán của ta, Tông Chủ của Ba Đại Tông Môn này chắc chắn đã đi gặp Tông Chủ Kim Kiếm Tông.
- Linh Căn của Diệp Hạo quá yêu nghiệt, bọn họ sẽ không cho phép hắn trưởng thành.
Vương Thiên Dực trầm ngâm nói:
- Ngươi cảm thấy bọn họ có dám dùng sức mạnh hay không?
- Bốn nhà kết minh, có gì mà không dám?
Trong mắt Vương Thiên Dực lóe lên sát ý dữ tợn, nhưng khi ông ta nghĩ đến cái gì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Đưa Diệp Hạo rời khỏi Mộc Kiếm Tông.
Vương Thiên Dực trầm giọng nói.
- Vì kế hoạch ngày hôm nay cũng chỉ có như vậy.
Đại Trưởng Lão gật đầu.
- Đại Trưởng Lão, ông đi Khố Phủ lấy một nhóm tài nguyên, rồi đi Thần Binh Các lấy một thanh Tiên Kiếm.
Vương Thiên Dực quả quyết nói:
- Tôi sẽ đi truyền tuyệt học Mộc Kiếm Tông cho Diệp Hạo.
- Tiên Kiếm?
Đại Trưởng Lão giật mình nói:
- Cái này có phải quá quý trọng rồi hay không?
- Nếu đã tặng lễ thì nhất định phải phóng khoáng, nếu không sẽ không có được hiệu quả.
Vương Thiên Dực nhìn Đại Trưởng Lão nói:
- Sau lưng Diệp Hạo chắc chắn không đơn giản, vì vậy, chúng ta tặng lễ vật không được tầm thường.
- Tôi hiểu rồi.
Đại Trưởng Lão cắn răng nói.
Diệp Hạo đang đi cùng Tiệp Nhi, Dư Nhi được nửa đường thì cảm giác không gian xung quanh thay đổi, lúc Tiệp Nhi, Dư Nhi định hô to thì Diệp Hạo lập tức ngăn cản hai nữu, bởi vì, sau đó, ba người Diệp Hạo xuất hiện ở bên trong tẩm cung.
Diệp Hạo nhìn bốn phía nói:
- Tông Chủ dẫn tôi tới nơi này làm gì?
- Căn cứ theo tình báo, Bốn Đại Kiếm Tông Kim Kiếm Tông, Thủy Kiếm Tông, Hỏa Kiếm Tông, Thổ Kiếm Tông sẽ liên thủ tiêu diệt cậu.
Vương Thiên Dực trầm giọng nói với Diệp Hạo.
- Mộc Kiếm Tông không bảo vệ được tôi à?
- Không bảo vệ được.
- Ý của Tông Chủ là…?
- Đưa cậu rời khỏi Mộc Kiếm Tông.
- Tốt.
Diệp Hạo rất rõ ràng thực lực của bản thân.
Cho dù một mình Mộc Kiếm Tông thì mình cũng chưa chắc chống lại được, nếu cao thủ của bốn Tông Môn còn lại cùng nhau xuất thủ thì đến lúc đó hắn ngoại trừ chạy trốn thì không còn lựa chọn nào khác.
- Đây chính là Kiếm Quyết của Mộc Kiếm Tông chúng ta.
Vương Thiên Dực đưa một quyết sách cổ cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo nhìn lướt qua quyển sách, trong mắt kinh ngạc:
- Quả thật rất Huyền Ảo.
- Có hy vọng không?
- Không có vấn đề.
Diệp Hạo khẳng định trả lời.
Lúc này, thân ảnh Đại Trưởng Lão cũng xuất hiện trong phòng.
Đại Trưởng Lão đưa một Túi Càn Không cho Diệp Hạo nói:
- Tông Môn cho cậu.
Thần niệm Diệp Hạo quét qua, sau đó trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì trong túi có rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Không nói cái khác, chỉ riêng Thượng Phẩm Linh Thạch đã có mười vạn.
Ngoài cái đó ra, Diệp Hạo còn cảm nhận được một kiếm ý kinh người.
Tiên Kiếm!
Diệp Hạo nói ra:
- Cái này quá quý trọng.
- Với thân phận Thiếu Tông Chủ của cậu, những tài nguyên này không tính là nhiều.
Vương Thiên Dực lắc đầu nói:
- Được rồi, không nên chậm trễ nữa, bây giờ Đại Trưởng Lão sẽ đưa cậu rời khỏi đây.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
- Tông Chủ, còn chúng tôi thì sao?
Tiệp Nhi, Dư Nhi vội nói.
- Hai người các cô đương nhiên đi theo Thiếu Tông Chủ.
Vương Thiên Dực nói.
- Hai cô vẫn nên ở lại thì hơn.
Diệp Hạo nói ra.
Diệp Hạo không muốn mang theo hai cô gái này vướng víu.
Còn nữa, Diệp Hạo đến Chú Kiếm Đại Lục vì để điều tra tình báo.
- Công Tử, cậu không muốn chúng tôi sao?
- Công Tử, cậu có thể đánh, có thể mắng chúng tôi, nhưng cầu xin cậu đừng bỏ rơi đừng bỏ rơi chúng tôi được không?
Diệp Hạo vừa cứng rắn nói ra, Tiệp Nhi và Dư Nhi đã quỳ trước mặt hắn khóc than.
Diệp Hạo khẽ giật mình.
- Cậu vẫn nên mang theo họ đi.
Vương Thiên Dực nhìn Diệp Hạo nói:
- Có lẽ sau này cậu sẽ cần họ trợ giúp.
- Được rồi.
Diệp Hạo nhìn hai cô gái trên mặt đầy nước mắt mềm lòng đáp ứng.
Tông Môn như Mộc Kiếm Tông sao có thể không lưu lại đường lui được chứ?
Muốn đoạn tuyệt truyền thừa của Mộc Kiếm Tông là không có khả năng.
- Các người đi theo con đường này về phía trước mười dặm sẽ thấy một dòng sông ngầm dưới lòng đất, dọc theo con sông đi về hướng Đông trăm dặm sẽ ra khỏi Mộc Kiếm Tông.
Đại Trưởng Lão nói tiếp:
- Nhớ kỹ, sau khi ra khỏi phạm vi Mộc Kiếm Tông phải chạy thật nhanh về hướng Đông.
- Ừm.
Bình thường, Tông Môn sẽ an bài cường giả Địa Tiên bảo vệ.
Nhưng tu vi như Diệp Hạo thì không cần.
Hắn cho dù không bằng Địa Tiên thì cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Như vậy thì an bài Địa Tiên cũng không quan trọng nữa.
Diệp Hạo cùng với Tiệp Nhi, Dư Nhi lập tức đi theo con đường đó, không bao lâu họ đã thấy dòng sông ngầm uốn lượn dưới lòng đất ba người dọc theo sông ngầm đi hơn trăm dặm đã ra khỏi dãy núi.
- Công tử, người đang suy nghĩ gì vậy?
Tiệp Nhi nhìn thấy Diệp Hạo dừng lại tò mò hỏi.
Diệp Hạo lấy một tấm địa đồ từ trong Túi Càn Khôn ra, chỉ ngón tay lên vị trí của bản thân trên địa đồ. Sau đó, ngón tay hắn di chuyển qua vị trí của Kim Kiếm Tông.
- Chúng ta đi Kim Kiếm Tông chơi đi.
Diệp Hạo muốn làm người ta kinh ngạc không chết không thôi a.