- ---------------------------------
Trung niên nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Kết Đan Ngũ Chuyển mang ý nghĩa gì?
Hắn đều rõ ràng hơn ai khác.
Giờ khắc này hắn muốn biết thanh niên kia là vị nào?
Hắn mơ hồ cảm thấy cho dù Tông Chủ Ma Tông cũng không phải đối thủ của đối phương.
Bởi vì Tông Chủ Ma Tông không thể trong khoảng thời gian ngắn giúp người có tu vi Kết Đan Cảnh tăng liền 3 tiểu cảnh giới được.
- Tiếp tục trùng kích,
Ngay lúc tâm thần Đường Thu có chút bất ổn trong đầu vang lên tiếng nói của Diệp Hạo.
Tâm thần Bà giờ này càng thêm không ổn a!
Kết Đan Ngũ Chuyển!
Đường Thu bà không hề nghĩ qua cảnh giới này, thậm chí còn không biết Kết Đan Cảnh có Ngũ Chuyển.
Mà lúc này Diệp Hạo vẫn kêu mình ổn định tâm thần?
Làm gì?
Chợt Đường Thu đã hiểu ý tứ của Diệp Hạo.
Bởi vì tu vi bản thân bà vẫn đang tăng lên như cũ.
- Tiền bối, người đây là - -?
- Đưa bà trở thành cường giả Thành Anh Cảnh trong Võ Đạo Giới.
Diệp Hạo cười nhạt nói.
Lời nói của Diệp Hạo làm toàn trường kinh sợ.
Cái gì mà cường giả Thành Anh Cảnh trong Võ Đạo Giới?
Chẳng lẽ vị này không phải Võ Giả sao?
- Ngươi - - ngươi là Tu Sĩ?
Lúc này trung niên kia tựa hồ ý thức được cái gì.
Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn qua ông ta một cái rồi nói:
- Vậy thì sao?
- Các ngươi - - Tu Sĩ các ngươi không phải không được phép nhúng tay vào chuyện thế tục sao?
Tên trung niên kia nghe Diệp Hạo thừa nhận bản thân, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Rất nhiều Võ Đạo Tông Môn cảm thấy Tu Sĩ chỉ là truyền thuyết, nhưng cao tầng Ma Tông lại rõ ràng sự tồn tại của họ.
Tu Sĩ, quần thể này thật sự tồn tại.
Nhưng bọn họ không bao giờ can thiệp vào thế tục.
- Ta thích xen vào chuyện thế tục, được không?
Diệp Hạo thản nhiên đáp.
- Bởi vậy khi nhìn thấy Ma Tông làm rối loạn Thế Tục, ta có chút không cao hứng.
- Ngươi làm vậy không tuân theo quy cũ.
- Tại sao ta phải tuân theo quy củ như ngươi nói.
Tên trung niên đang muốn nói gì đó thì hoàng sợ nhìn thấy tu vi của Đường Thu bỗng nhiên tăng lên một cấp độ mới.
Một cấp độ hoàn toàn khác biệt.
- Thành Anh Cảnh.
Trung niên tự thốt lên rồi toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.
Diệp Hạo lườm hắn một cái nói
- Chức vị ở Ma Tông của ngươi là gì?
- Thái Thượng Trưởng Lão của Ma Tông.
- Dạng như ngươi ở Ma Tông có bao nhiêu người.
- 6 vị.
- Ma Tông các ngươi có người nào bước vào Thành Anh Cảnh không?
- Có.
- Tu vi mạnh bao nhiêu?
- Hình như Thành Anh Tứ Chuyển.
- Tứ Chuyển hả.
Diệp Hạo nói đến đây, trẩm ngâm một chút nói tiếp:
- Ta sẽ tăng tu vi cho bà lên đến Ngũ Chuyển.
Diệp Hạo bình đạm nói một câu làm trung niên cùng toàn trường kiếp sợ không nói ra lời.
Tu vi đạt Thành Anh Cảnh mà vẫn nói tăng là tăng được hả?
Cho dù ở Võ Đạo giới cũng đã là dạng tồn tại trong truyền thuyết.
Diệp Hạo nói gia tăng tu vi một người thì liền gia tăng, hơn nữa còn làm cho tu vi người đó đạt đến Thành Anh Ngũ Chuyển.
Kỳ thật, nếu Diệp Hạo cam lòng sử dụng tiên huyết thì Lục Chuyển cũng có thể, bất quá tu vi Đường Thu càng cao, tâm tính càng bất ổn, nên hắn cũng không nâng tu vi bà ta lên Lục Chuyển.
Thành Anh Nhị Chuyển.
Tam Chuyển.
Tứ Chuyển.
Theo tu vi Đường Thu tăng đến Thành Anh Ngũ Chuyển, Diệp Hạo mới ngừng lại, bất quá hắn vẫn lưu lại trong thể nội bà một đạo nhân uân chi khí.
- Đạo nhân uân chi khí này giúp bà vừng chắc cảnh giới.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Đa…đa tạ tiền bối.
Đường Thu kích động không nói nên lời.
- Chỗ này có một Ngộ Dạo Diệp, bà cảm nhận cảnh giới này cho tốt.
Diệp Hạo vừa nói vừa đưa cho Đường Thu một Ngộ Đạo Diệp.
Đường Thu tiếp nhận sau đó phát hiện Ngộ Đạo Diệp này so với mảnh mà bản thân lấy được còn có ngộ tính mạnh hơn.
- Lạc Thần Tông các ngươi có Trấn Tông Chi Bảo không?
Diệp Hạo lúc này nói.
- Có ạ.
Lạc Y được Văn Nhân Nguyệt nâng dậy đáp.
- Chuôi Lạc Thủy Kiếm này.
Diệp Hạo khẽ vươn tay, triệu hoán thanh kiếm.
- Chuôi Lạc Thủy Kiếm này có thể xưng là Thần Binh Thế Tục, nhưng vẫn chênh lệch với Linh Kiếm không ít.
Diệp Hạo nói đến đây, tiện tay đưa Lạc Thủy Kiếm lại cho Lạc Y.
- Ta cho các người một chuôi thần binh chân chính.
Diệp Hạo nói xong, trong tay xuất hiện một thanh Linh Kiếm.
Đường Thu rút Linh Kiếm ra liền nghe được từng đạo tiếng ngân vang của kiếm, một cỗ Thần Vận vô hình chảy xuôi trong đại điện.
- Chuôi kiếm trong tay bà chỉ là Hạ Phẩm Linh Bảo trong Tu Đạo Giới, trong tay ta cũng không ít Trung Phẩm và Thượng Phẩm Linh Bảo, nhưng nếu ta cho các người, khó tránh khỏi việc bị Tu Sĩ ngấp nghé.
Diệp Hạo bình tĩnh giải thích.
- Vãn bối vô cùng cảm kích.
Đường Thu cung kính nói.
“Bảo vật không có tội, người mang bảo mới có tội.” Đường Thu rất rõ ràng đạo lý này.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm một chút, rồi trước mặt hắn lại xuất hiện thêm ba Linh Kiếm, sau đó hắn vẽ lên ba thanh Linh Kiếm một ấn phù, sau khi ấn phù thành hình, ba Linh Kiếm phá không mà đi, xuất hiện sâu trong cấm địa Lạc Thần Tông.
- Ba thanh Linh Kiếm này có thể bảo vệ Lạc Thần Tông các người ba lần bình an, ta sẽ truyền cho các người thủ ấn khởi động chúng.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
Đường Thu đại hỉ.
- Phẩm hạnh Lạc Thần Tông các người không tệ, nên ta mới trợ giúp các người.
Diệp Hạo quét mắt toàn trường một, nói tiếp.
- Nếu ngày nào đó ta phát hiện các người làm chuyện xấu, sẽ có kết cục như tên này.
Theo lúc Diệp Hạo nhìn về trung niên áo đen, đám người Đường Thu hoảng sợ nhìn thấy tên kia từ từ hóa thành tro tàn.
Đúng, tro tàn…
Trên đời này thứ đáng sợ nhất là thứ mình không biết.
Thủ đoạn của Diệp Hạo chưa từng nghe, chưa từng thấy, chưa từng biết qua a.
- Văn Nhân Nguyệt, có thời gian đến Bồng Lai Hội Sở chơi nhé.
Diệp Hạo nói xong vung tay lên, không gian trước mặt “bịch một” tiếng bể nát, sau đó trước mặt hắn xuất hiện một thông đạo, Diệp Hạo đặt chân vào đó rồi biến mất trước thần sắc kinh hãi của đám người.
Sau khi Diệp Hạo rời đi, rất lâu sau đám người mới lớn tiếng thở dốc.
- Tu Sĩ thật sự tồn tại.
- Vận mai Lạc Thần Tông chúng ta quá lớn rồi.
- Tổ Sư không những đạt đến Thành Anh Ngũ Chuyển mà còn chiếm được một thanh Thần Binh chân chính.
- Chúng ta hiện tại cũng không cần e ngại Ma Tông nữa.
- Đúng vậy a, nếu Ma Tông tiếp tục làm càn chúng ta sẽ tiêu diệt bọn chúng.
- Ai có thể nghĩ thân phận chân chính của Diệp Hạo chứ.
Văn Nhân Nguyệt nghe cao tầng Tông Môn nói chuyện, ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng sau khi nghe được câu nói này mới ngưng trọng lên tiếng:
- Bất luận kẻ nào cũng không được phép tiết lộ thân phận Tu Sĩ của Diệp Hạo, rõ chưa?
Văn Nhân Nguyệt nhìn thấy mọi người tập trung vào mình, nói tiếp.
- Tu Sĩ đến trần thế vì lịch luyện, không nên lộ ra thân phận, chư vị nên biết làm vậy sẽ có hậu quả gì.
Đường Thu nghe như thế rồi lạnh lùng liếc mắt toàn trường:
- Lời Văn Nhân Nguyệt mọi người đều nghe được, sự việc hôm nay không được tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào khác, người vì phạm hủy bỏ tu vi mãi mãi giam vào Địa Lao.
Đường Thu biết Diệp Hạo rất đáng sợ.
Vị này tùy tiện có thể giúp bà tăng lên cấp độ như hiện giờ, có thể thấy đối phương đáng sợ như thế nào.
…
Tâm tình Băng Hạ hiện giờ không tốt.
Cô là cao tài sinh hệ tâm lý học của Đại Học Nam Hải.
Do tâm tình không tốt nên hôm nay đặc biệt đi leo núi.
Mà lúc cô đang trên đường leo núi thì phát hiện một tên thần sắc quỷ dị, cô liền nghĩ đến Ngọc Sơn trong truyền thuyết, sau đó vội vàng đi theo hắn.
Nhưng không nghĩ đến bản thân không theo kịp tên này.
Băng Hạ vừa đi đến sườn núi đã thấy mấy tên trung niên, bọn hắn nhìn thấy cô, trong mắt lộ lên vẻ mừng như điên.
- Con gái nhà ai mà xinh tươi mộng nước thế!
- Hôm nay tao muốn ăn sò lông tái a.
- Tao xin slot đầu nhe.