- ---------------------------------
Sắc mặt Kō Mitsuru thay đổi.
Thanh niên kia đang mặc áo Võ Sĩ của J Quốc.
Một lát sau, mấy người cảnh sát đã mang thanh niên đi tới đỉnh núi. Người cảnh sát đứng đầu quét mắt toàn trường trầm giọng nói:
- Ai là Bùi Hạo?
- Tôi là Bùi Hạo đây.
Bùi Hạo vội vàng đứng lên.
Mấy cảnh sát dẫn theo thanh niên J Quốc đi tới trước mặt Bùi Hạo:
- Cậu biết người này không?
- Biết.
Thanh niên J Quốc nói bằng tiếng Trung như hơi cứng nhắc.
- Ba năm trước, cậu lái xe đụng ông ấy hả?
- Vâng.
- Tại sao cậu muốn đụng ông ta?
Khi cảnh sát hỏi vấn đề này, thanh niên J Quốc nhìn Bùi Hạo đầy cừu hận nói:
- Ai bảo ông ta dám làm nhục cờ vậy J Quốc.
- Người nào sai cậu làm việc này?
…
- Nếu cậu muốn nhận được khoan hồng thì mong cậu hợp tác với chúng tôi!
- Gia tộc Nakagawa.
Thanh niên J Quốc vừa nói xong làm toàn trường xôn xao.
- Gia tộc Nakagawa?
- Gia tộc Nakagawa, một Cờ Vây Thế Gia, ba năm trước, Gia chủ của họ đã thua trong tay Bùi Hạo.
- Không ngờ Nakagawa lại làm ra hành vi mất mặt như vậy.
- Hèn hạ vô sỉ.
Kō Mitsuru giận dữ.
Hắn chỉ tay về phía thanh niên J Quốc nói:
- Ngươi nói dối.
- Tôi không nói dối, email và điện thoại của tôi đều bị cảnh sát thu giữ, chuyện này nếu tôi nói dối cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Thanh niên J Quốc khổ sở trả lời:
- Có lẽ ông không biết, tôi bị bắt lúc đang đánh bạc ở Las Vegas.
- Cái này… cái này…
Kō Mitsuru há to miệng không nhưng biết nên nói gì.
Rất nhanh, Kō Mitsuru nghĩ đến một việc:
- Cậu đã sớm biết rõ chuyện này, chính cậu đào hố chờ tôi nhảy vào.
- Tôi không hiểu ông đang nói gì, tôi chỉ biết, sự thật sẽ được sáng tỏ.
Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Kō Mitsuru:
- Chậc chậc, ông đúng là người con bất hiếu a. Lần này, ông lấy tổ tông ra thề, cha ông có biết không đây?
- Diệp Hạo…
Kō Mitsuru tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
Diệp Hạo lại lấy điện thoại ra, quơ quơ trước mặt Kō Mitsuru:
- Chuyển khoản, nhanh lên.
Kō Mitsuru thở hổn hển, cho dù ông ta không cam lòng những cũng đành phải chuyển mười ức (1,000,000,000) cho Diệp Hạo.
Khi điện thoại Diệp Hạo nhận được tin nhắn báo chuyển tiền thành công, Kō Mitsuru lập tức cảm thấy choáng váng, sau đó, ông ta phun ra thêm một ngụm máu tươi rồi vô lực ngã xuống bên cạnh bàn cờ.
Lần này, Diệp Hạo không để ý đến sống chết người này ra sao nữa.
Hắn bình tĩnh nhìn bốn phía nói:
- Tôi tin mọi người vừa rồi vẫn còn đang nghi ngờ tại sao tôi lại để cho Kō Mitsuru bình tĩnh trở lại mới đánh cờ? Bởi vì tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết văn hóa rực rỡ của Trung Quốc chúng ta.
- Cờ vây do Trung Quốc sáng tạo, đồ vật của tổ tông tuy đã mất đi rất nhiều, có thể do thời gian thay đổi, có thể do thời đại thay đổi, nhưng trên hết vẫn do con người.
- Kỳ Môn Độn Giáp, Âm Dương Ngũ Hành, Thôi Bối Hà Lạc, những thứ này đều chân thực tồn tại.
- Tại sao đến bây giờ chúng ta lại không tin nữa?
Nói đến đây, Diệp Hạo dừng lại một chút:
- Lão Tổ Tông đã sớm nói, chỉ sợ dân tộc ta sẽ thay lòng đổi dạ, rất nhiều người cảm thấy lão tổ tông nói quá? Nhưng mọi người nghĩ lại xem có thật sự nói quá không?
Diệp Hạo nói xong, không quan tâm mọi người đang chấn kinh, chậm rãi rời đi.
Tuy hắn rời đi nhưng chuyện này vẫn không kết thúc.
Đối mặt với truyền thông đến phỏng vấn, Kō Mitsuru trực tiếp giả chết.
Sát thủ J Quốc kia trở thành tâm điểm nội dung cho truyền thông đưa tin, rất nhiều người đang suy đoán Trung Quốc sẽ tuyên án như thế nào?
Sau đó, bộ công an phát biểu tuyên bố sẽ căn cứ theo luật pháp Trung Quốc, đối phương sẽ bị nghiêm trị trừng phạt. Tin tức này truyền ra, J Quốc kịch liệt phản đối, nhưng với sự phản đối của J Quốc, Trung Quốc lại yêu cầu giao Nakagawa Ichiro ra.
J Quốc sao có thể giao người ra được chứ?
Trong lúc hai bên đang cãi cọ, Nakagawa Ichiro đang làm từ thiện bị bệnh tim tái phát, trên đường đưa đi bệnh viện không may bỏ mình.
Nkagawa Ichiro chết làm rất nhiều người suy đoán do Trung Quốc trả thù, nhưng Trung Quốc lại biểu thị chuyện này không liên quan gì đến mình.
…
Diệp Hạo hứng thú đọc tin tức trên di động.
Hắn rất rõ ràng, cái chết của Nakagawa Ichiro do Cục Võ Đạo làm, bởi vì sau khi thanh niên J Quốc nói rõ Nakagawa Ichiro, ông ta đã bỏ một khoảng tiền rất lớn mời một đội bảo tiêu.
Vấn đề là, một đội bảo tiêu người thường sao có thể là đối thủ của đội viên Cục Võ Đạo?
Thật ra, mệnh lệnh đó do Diệp Hạo ban bố.
Đồng thời, nếu Cục Võ Đạo không bỏ ra vốn lớn thì cũng không thể bắt thanh niên J Quốc kia trong thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng những việc này không thể nói cho người ngoài.
- Diệp Hạo, ngày mai thi rồi mà giờ cậu còn ngồi đó đọc tin tức?
Tiếu Lão Thực lườm Diệp Hạo nói.
- Tôi đã sớm ôn xong hết rồi.
Diệp Hạo cười đáp.
- Lão Thực, có phải cậu đã quên Diệp Hạo có năng lực nhìn qua không quên?
Viên Cao Tinh đụng đụng Tiếu Lão Thực nói.
- Đúng rồi, sao tôi lại quên mất nhỉ.
Tiếu Lão Thực ôm đầu nói:
- Diệp Hạo, học kỳ này cậu báo bao nhiêu môn học ạ?
- Bốn mươi.
Diệp Hạo cười cười đáp.
Tiếu Lão Thực và Viên Cao Tinh liếc nhau đều thấy được sự rung động trong mắt bạn mình.
- Cậu… cậu đang nói đùa phải không?
Lúc Tiếu Lão Thực hỏi câu này, toàn thân cũng run rẩy.
- Không đùa đâu.
Diệp Hạo lắc đầu.
- Cậu xác định có đủ thời gian để thi à?
Viên Cao Tinh hỏi lại.
Cho dù sinh viên đại học năm nhất, năm hai, năm ba, hay thậm chí năm tư mỗi học kỳ cũng có mười môn cần kiểm tra.
Sinh viên năm nhất buổi sáng mỗi ngày kiểm tra hai môn, liên tục như vậy năm ngày mới thi xong mười môn.
Sinh viên năm hai thì mỗi buổi chiều kiểm tra hai môn, năm ba, năm tư thì cứ thế mà suy ra.
Nói cách khác, cho dù Diệp Hạo kiểm tra cả buổi sáng và buổi chiều cũng chỉ có thể kiểm tối đa hai mươi môn thôi?
- Ngày mai, buổi sáng từ tám giờ đến chín giờ, sinh viên năm nhất kiểm tra Trung Y Dược Điển, sinh viên năm ba kiểm tra Dược Tề Học, tôi trước tám giờ ba mươi nộp bài Trung Y Dược Điển sau đó đi kiểm tra Dược Tề Học không phải được rồi à?
Diệp Hạo đã sớm sắp xếp tốt thời gian.
Sinh viên khác cần thời gian suy nghĩ, nhưng hắn cần thời gian sao?
- Được rồi, cậu trâu bò.
Viên Cao Tinh giờ ngón tay cái tặng cho Diệp Hạo.
- ĐCM nó, nếu nói như vậy, không phải cậu chỉ cần một học kỳ thì đã có thể tốt nghiệp sao?
Tiếu Lão Thực đột nhiên nghĩ đến việc này.
- Có thể coi như vậy.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu đáp.
- Anh hai à, cậu có thể cho chúng tôi chút đường sống không? Cậu có biết làm như vậy sẽ gây áp lực cho các bạn học nhiều lắm không?
Mặt Tiểu Lão Thực như đưa đám lên tiếng.
- Tôi cũng muốn che lấp một ít ánh sáng của mình, cậu không thấy tôi từ chối rất nhiều truyền thông phỏng vấn à?
Diệp Hạo nghiêm trang nói.
- Nhưng Fan hâm mộ của cậu đã vượt ngưỡng chín ngàn vạn (90,000,000) còn gì?
Tiếu Lão Thực mở điện thoại ra, ngòn tay chỉ vào một bài biết nói:
- Cậu nhìn xem có bao nhiêu cô gái tỏ tình với cậu này?