“Bác…bác sĩ con trai tôi sao rồi?” Thẩm Thiên Hương run rẩy hỏi.
“Chúng tôi xin lỗi…chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Bác sĩ nhìn cô rồi nói, từ từ gạt tay của Thẩm Thiên Hương ra.
Nghe bác sĩ nói xong Thẩm Thiên Hương lùi ra phía sau, cô ôm đầu mình, bản thân không chấp nổi chuyện Ninh Tường Gia xảy ra chuyện rồi cứ rời đi như thế này. Nhìn cửa phòng cấp cứu đang được mở, cô định chạy vào nhìn con thì trước mắt đã tối đen như mực, cả người cứ thế ngã xuống.
Ninh Giang Thành lúc này chạy đến, nhìn thấy cô ngất xỉu liền chạy đến ôm cô lên, bác sĩ cũng tiến tới kiểm tra cho Thẩm Thiên Hương.
“Cô ấy làm sao vậy?” Ninh Giang Thành liền hỏi.
“Chúng tôi không thể cứu con của cô ấy được, chúng tôi xin lỗi.” Bác sĩ nhìn Ninh Giang Thành nói.
Anh ngớ người ra, một lúc sau thì đã hiểu vấn đề.
Hiểu lầm rồi, hiểu lầm thật rồi!
…
Hai giờ sau.
Thẩm Thiên Hương ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi lên, cô nhìn ngang nhìn dọc nhìn thấy Ninh Giang Thành liền kích động, anh thấy cô tỉnh dậy định tiến tới nói cho cô biết mọi chuyện thì Thẩm Thiên Hương liền nắm lấy áo anh đưa tay đánh không ngừng lên người Ninh Giang Thành: “Anh…anh…anh làm ba kiểu gì vậy hả?”
“Anh trả Tường Gia cho tôi…anh làm ba kiểu gì thế kia…anh làm gì thằng bé vậy hả?”
“Trả thằng bé cho tôi đi…Tường Gia còn rất nhỏ mà…đừng để thằng bé đi như thế có được không?”
Ninh Giang Thành nhìn Thẩm Thiên Hương đang rất kích động, anh định lên tiếng giải thích nhưng lại im lặng nhìn phản ứng của cô. Sao Thẩm Thiên Hương lại kích động như thế? Rõ ràng cả hai chỉ mới quen biết nhau, vốn không có mối quan hệ ruột thịt gì. Phản ứng của Thẩm Thiên Hương lúc này giống như một người mẹ nhìn đứa con mình yêu thương bỏ mình đi vậy, cho dù có cố gắng hết sức cũng không thể cứu vãn được nữa.
“Thẩm Thiên Hương, cô nghe…”
“Mẹ nhỏ” Ninh Tường Gia đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nghe tiếng Ninh Tường Gia cô liền ngớ người ra, hai mắt tròn xoe nhìn thằng bé ở trước mặt mình.
Thẩm Thiên Hương liền buông Ninh Giang Thành ra, cô chạy đến ôm lấy con trai mình, bản thân cũng không kiềm chế được nữa liền khóc lớn lên. Cả căn phòng dần chỉ còn tiếng khóc của Thẩm Thiên Hương mà thôi.
Ninh Giang Thành đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng anh bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về tình cảm của Thẩm Thiên Hương dành cho con trai mình. Có phải cô chính là…
…
Thẩm Thiên Hương sau khi bình tĩnh lại thì Ninh Giang Thành cũng nói rõ mọi chuyện, thì ra phòng cấp cứu mà cô đến có một bé trai cũng tên Ninh Tường Gia, y tá vốn định hỏi cô rằng cô muốn hỏi Ninh Tường Gia nào thì Thẩm Thiên Hương đã mất kiên nhẫn chạy đi mà không cần nghe hết câu rồi.
Nhìn thấy con trai mình vẫn bình an vô sự ngồi kế bên, Thẩm Thiên Hương vẫn chưa hết sợ. Lúc nãy giống như có ai đó đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục vậy, nếu như Ninh Tường Gia xảy ra chuyện gì cô thật sự không sống nổi nữa, bởi vì người thân duy nhất của cô lúc này chỉ còn có con trai mà thôi.
Ninh Tường Gia ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Hương, thằng bé cũng cảm nhận được vừa rồi mẹ nhỏ rất sợ mất mình. Ninh Tường Gia nắm lấy tay Thẩm Thiên Hương, cảm nhận được sự ấm áp của con trai, bản thân cũng mới yên tâm được một chút.
Nhìn một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh, Ninh Giang Thành đứng lên, anh nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ, anh liền lên tiếng: “Chúng ta rời khỏi đây được chứ?”
“Dù gì Tường Gia cũng chỉ bị thương nhẹ, thằng bé cũng không thích ở bệnh viện quá lâu đâu. Chúng ta về nhà có được không?” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương gật đầu, Ninh Tường Gia cũng đi theo cô, Ninh Giang Thành nhìn cả hai mỉm cười. Anh đi làm mấy thủ tục rồi cả ba rời khỏi bệnh viện.
Ngồi trên xe Thẩm Thiên Hương cứ ôm lấy con trai, Ninh Tường Gia cũng rất vui khi được mẹ nhỏ ôm lấy, thằng bé cũng nhân cơ hội mà bám chặt không buông cô ra. Ninh Giang Thành ở phía trước lái xe vừa quan sát cả hai, nhìn vào còn nghĩ anh ức hiếp hai mẹ, cả hai đang nương tựa lẫn nhau để vượt qua tên ác quỷ vậy ấy?
“Tôi nhìn vào cứ nghĩ hai người là mẹ con đấy.” Ninh Giang Thành lên tiếng.
“Thì vốn là mẹ con mà.” Ninh Tường Gia trả lời.
“Đồ ngốc, ý ba là nhìn vào cứ tưởng Thẩm Thiên Hương chính là mẹ ruột của con đó.” Ninh Giang Thành nói, vừa nói vừa để ý sắc mặt của cô.
Quả nhiên câu nói đó khiến cho Thẩm Thiên Hương chột dạ, cô khựng lại, gượng cười bảo: “Nếu là vậy thì cũng quá tốt rồi. Tôi cũng rất mong Tường Gia là con của tôi đó, nhưng tôi làm gì có phước phần như thế chứ.”