“Con trai? Ý ông nói là Thẩm Hưng?” Thẩm Thiên Hương hỏi ngược lại ông.
Đừng nói…
“Đúng vậy.”
Thẩm Thiên Hương nghe thấy thế thì bật cười, vậy ra là con trai của ông cùng với vợ mình.
“Con…nên rời khỏi đây đi.” Thẩm Đại Hải nói.
“Tôi không thể, Thẩm Hưng đang sốt cao tôi phải gọi bác sĩ đến khám cho anh ấy.” Thẩm Thiên Hương nói rồi cầm điện thoại lên bấm số.
“Ở đây có ba, con mau rời khỏi đây đi…” Thẩm Đại Hải tiến đến kéo lấy tay cô.
Ông muốn cô rời khỏi đây nhanh lập tức, ông không muốn để cho Thẩm Hưng biết chuyện này được.
Thẩm Hưng lúc này lảo đảo bước ra, anh đang nửa tỉnh nửa mê trong phòng lại nghe thấy tiếng ba mình. Vừa bước ra tới đây lại thấy ông muốn đuổi Thẩm Thiên Hương đi, anh tiến đến nắm lấy tay cô kéo ra sau mình.
“Ông lấy quyền gì đuổi cô ấy đi hả? Đây là nhà của tôi cơ mà?” Thẩm Hưng tức giận hỏi, anh cố đứng vững nhưng mọi thứ trước mắt cứ đảo lộn cả lên, nhưng anh vẫn cố giữ tỉnh táo đứng ra bảo vệ cô.
“Hưng…anh mau về phòng đi…” Thẩm Thiên Hương đỡ lấy anh rồi bảo.
“Để anh nói…”
“Ba, tại sao ba luôn ngăn cản Thiên Hương lại gần con chứ? Ba, cô ấy là bạn con, ba có thể tôn trọng bạn của con không?” Thẩm Hưng nhìn ông rồi hỏi.
“Đủ rồi, cái gì cũng có nguyên nhân của nó.” Thẩm Đại Hải vội đáp.
“Nguyên nhân cái khỉ gì chứ? Từ lúc con còn bé cho đến khi trưởng thành ba đều không có ở nhà, ba luôn mặc kệ hai mẹ con con, nuôi dạy con cũng không có. Vậy bây giờ ba đứng đây lấy quyền gì cấm cản con kết bạn với ai chứ?” Thẩm Hưng hỏi ông. Hôm nay là một ngày buồn đối với anh, chính vì thế anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình được.
Thẩm Thiên Hương đứng lên, cô đỡ lấy Thẩm Hưng: “Được rồi được rồi, anh mau về giường nằm xuống nghỉ đi.”
“Con tránh xa thằng bé ra.” Thẩm Đại Hải đứng đó nói.
“Bây giờ ông còn có tâm trạng ngăn cản tôi sao? Sao ông không để ý xem con trai ông đang sốt cao kia kìa?” Thẩm Thiên Hương xoay đầu nhìn ông rồi nói.
Thẩm Hưng gục xuống, Thẩm Thiên Hương cũng ngồi xuống cùng anh, Thẩm Hưng dựa đầu lên vai cô, cô biết bây giờ anh rất mệt mỏi nên cũng không nói gì chỉ ngồi vỗ vỗ lưng anh.
“Ông còn không gọi bác sĩ đi?” Thẩm Thiên Hương tức giận nhìn ông nói.
“Con…con mau rời khỏi đây…” Thẩm Đại Hải vẫn cố chấp muốn đuổi cô đi.
“Ông Thẩm, ông đừng cố chấp như thế có được không? Con trai ông đang bệnh đấy ông biết không? Dù gì anh ấy cũng là…” Thẩm Thiên Hương nhìn anh rồi ngập ngừng.
“Dù gì cũng là anh em cùng cha khác mẹ với tôi, ông bảo tôi muốn bỏ mặc anh trai mình như thế sao?” Thẩm Thiên Hương nói.
Trước đây cô đã biết ông rời đi để trở về với gia đình của mình. Vợ ông là trước kia là một đại tiểu thư của gia đình giàu có, cả hai kết hôn rồi sinh ra một cậu con trai, người đó cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cô. Cô thật sự không ngờ Thẩm Hưng chính là người con trai đó, khoảnh khắc ông xuất hiện và nói đây là nhà con trai ông cô đã hiểu mọi chuyện rồi.
“Thiên Hương…em…em vừa nói gì vậy hả?” Thẩm Hưng nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu lên hỏi. Anh đang mơ sao? Hay là nghe lầm rồi?
“Em chính là em gái anh, là em gái cùng cha khác mẹ.” Thẩm Thiên Hương nói.
Thẩm Đại Hải biết không giấu được nữa, ông siết chặt tay, đứa nhỏ này thật là…
“Ba…đây là sao chứ? Tại sao…con lại có em gái?” Thẩm Hưng cố gắng xoay người nhìn ông.
Thẩm Đại Hải cũng không che giấu được nên ông đành nói ra: “Đó là em gái con…”
“Ha…” Thẩm Hưng sốc toàn tập. Người anh có cảm tình từ cái nhìn đầu tiên lại là em gái anh sao?
Trước mắt Thẩm Hưng bắt đầu tối đen như mực, anh ngã xuống, Thẩm Thiên Hương hốt hoảng.
“Hưng...Hưng…”
…
Bác sĩ được gọi đến đã khám cho anh cũng như để lại thuốc. Thẩm Thiên Hương ngồi bên giường lau mặt cho anh, cô nắm lấy tay Thẩm Hưng, cô biết anh vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.
“Ông…thật biết giày vò người khác.” Thẩm Thiên Hương nói.
Thẩm Đại Hải ngồi ở ghế im lặng, ông biết các con sẽ trách móc mình, ông cũng không còn gì để nói nữa.
“Ông đã khiến mẹ con tôi sống không bằng chết rồi, vậy mà cả đứa con trai của mình ông cũng không chăm sóc thật tốt.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Ông Thẩm, cuối cùng ông sinh chúng tôi ra chỉ để giày vò sao?” Cô xoay đầu nhìn ông rồi hỏi.
“Đủ rồi…” Thẩm Đại Hải ôm đầu mình rồi quát lớn.
Thẩm Hưng lúc này cũng tỉnh táo được một chút, anh nghiêng đầu nhìn thấy cô còn bên cạnh thì lên tiếng: “Thiên…Hương…”
“Em xin lỗi, làm anh thức giấc rồi…” Thẩm Thiên Hương vội xoay đầu nói.
“Không…sao…” Thẩm Hưng nắm lấy tay cô.
“Em…em gái của anh…”
Trước kia ba anh luôn rời khỏi nhà, ông cứ đi xuyên suốt một thời gian rồi mới về nhà. Mặc dù mẹ anh không nói gì nhưng anh biết bà rất đau lòng và thất vọng về người chồng này, quá trình trưởng thành của anh cũng chỉ có mẹ tham gia, mọi chuyện đều không thấy mặt của ông đâu cả. Có vài lần anh nghe người trong nhà ông có tình nhân bên ngoài, còn bảo ông có thêm một đứa con gái, lúc đó anh không tin, vẫn luôn nghĩ người ba này sẽ trở về với mẹ con anh. Không ngờ…đó là sự thật rồi.
Ông rời đi rồi trở về, cứ nghĩ Thẩm Đại Hải đã biết quay đầu là bờ, nhưng mỗi khi ông về nhà đều lớn tiếng cãi nhau với mẹ. Thẩm Hưng vì chuyện gia đình cũng trở nên ít nói, sau khi trưởng thành liền dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, ở đó…anh cảm thấy ngột ngạt với chính gia đình của mình.
Cứ nghĩ mình sẽ cô đơn như vậy mãi, bây giờ thì hay rồi…anh đã gặp được em gái của mình.
…
Một lúc sau Thẩm Hưng đã ngủ thiếp đi lần nữa. Ninh Giang Thành nhận được tin nhắn cũng đến đón cô về nhà, ngồi trên xe anh đã nghe cô kể hết mọi chuyện, Ninh Giang Thành nghe xong chỉ nắm lấy tay cô rồi bảo: “Không sao rồi…”
“Em ổn mà.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười nói.
Lúc này cô nhớ ra còn một chuyện chưa kịp nói cho anh biết, cô vội xoay người lấy túi xách của mình mở ra, bên trong là giấy kết quả khám thai của ngày hôm nay.
“Ông xã, em có cái này muốn cho anh nè…” Thẩm Thiên Hương ghé lại gần anh rồi bảo.
“Cái gì vậy?” Ninh Giang Thành vẫn chưa biết gì, anh cầm tờ giấy trên tay cô lên. Hai mắt anh tròn xoe nhìn tờ giấy rồi quay sang nhìn cô.
“Thật…thật sao?”
“Anh làm ba thật rồi sao?” Ninh Giang Thành lắp ba lắp bắp hỏi.
Thẩm Thiên Hương gật đầu: “Phải, anh làm ba rồi.”