Đúng là anh nghi ngờ người đàn ông này không sai mà, cũng may là anh đã cẩn thận trước đó nếu không lại xảy ra chuyện không may với Thẩm Thiên Hương rồi. Xung quanh vợ anh chỉ toàn những người nguy hiểm làm sao, bất thình lình cứ xuất hiện rồi lại muốn hãm hại cô ấy. Ninh Giang Thành quay người, anh cũng rời đi khỏi đám đông đó trở về Ninh gia.
Biệt thự nhà họ Ninh.
Ninh Giang Thành bước vào nhà, thấy con trai đang ngồi ở sofa xem ti vi tiến đến hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”
“Mẹ đang ở ngoài vườn ạ.” Ninh Tường Gia đáp.
Anh gật đầu rồi quay người rời đi, Ninh Tường Gia nhìn theo anh nghiêng đầu sang một bên. Ba làm sao vậy nhỉ? Trông có vẻ lạ hơn mọi ngày.
Ninh Giang Thành ra ngoài vườn thấy cô ngồi ở đó một mình, anh đi đến bảo: “Ngoài này lạnh lắm sao em không vào nhà?”
Nói rồi anh cởi áo khoác lên cho cô.
“Em muốn ngồi đây cho thoải mái chút.” Cô nói.
“Hôm nay anh về sớm vậy? Không phải bảo đi gặp khách hàng sao?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Ở nhà hàng có sự cố nên bàn chuyện có chút gián đoạn, ông ấy hẹn anh vào hôm sau.” Ninh Giang Thành ngồi xuống.
“Có chuyện gì sao?”
“Nhà hàng bất ngờ bốc cháy, cũng may anh vừa rời khỏi đó thì đã thấy mọi người chạy tán loạn ra ngoài rồi.” Anh bảo.
Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt xong thở nhẹ ra: “May quá, cũng may anh không sao.”
“Em biết anh đã gặp ai ở đó không?” Ninh Giang Thành hỏi cô.
“Hả?”
“Anh đã nhìn thấy Từ Minh Triết ở cạnh Cao Mỹ Lệ, trông bọn họ như một đôi vậy.” Ninh Giang Thành bảo.
“Em có biết tại sao anh nhắc nhở em không được lại gần người đàn ông đó không? Vì ban đầu anh cảm thấy anh ta nhìn em rất lạ, hơn nữa show diễn thời trang hôm đó anh đã thấy Cao Mỹ Lệ xuất hiện ở đó, cứ nghĩ là nhìn lầm nhưng không phải, người xuất hiện ở show diễn Từ Minh Triết đúng là Cao Mỹ Lệ. Anh đoán hai người bọn họ…” Ninh Giang Thành nói.
Cứ nghĩ Thẩm Thiên Hương tỏ vẻ bất ngờ, cô chỉ mỉm cười rồi bảo: “Em biết từ trước rồi.”
“Hả?”
“Ở buổi diễn, trong lúc anh đi vệ sinh em đã nhìn thấy Từ Minh Triết và Cao Mỹ Lệ ở phía sau hôn nhau, em đã đoán được hai người họ có mối quan hệ mờ ám gì đó.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Thế sao em không nói cho anh biết?” Ninh Giang Thành bất ngờ. Cứ nghĩ cô không biết gì nào ngờ cô lại biết trước cả anh.
“Em chỉ muốn xem Từ Minh Triết muốn gì từ em. Anh có biết những chuyện trước kia Cao Mỹ Lệ gây ra đều có người ở phía sau chống lưng không? Em đoán đó là Từ Minh Triết.” Thẩm Thiên Hương nói.
Không phải là cô ngốc không biết gì, chỉ là giả vờ xem đối phương muốn làm gì mình mà thôi.
“Em…”
“Em và Từ Minh Triết quen biết cũng đã lâu. Anh nghĩ em đoán không ra sao?” Cô nhìn anh nói.
Quả nhiên là người phụ nữ của Ninh Giang Thành, đúng thật không đơn giản xíu nào.
“Ông xã, anh đừng lo, em vẫn còn tỉnh táo phân biệt đâu là người xấu người tốt mà.” Cô ôm lấy anh rồi bảo.
Ninh Giang Thành thở nhẹ ra: “Em đó đúng là làm anh lo chết đi được, cứ sợ em quá tin người rồi rước họa vào thân không.”
“Em là ai chứ? Là Thẩm Thiên Hương mà, lại còn là vợ của Ninh Giang Thành đâu thể để bản thân mình dễ dụ dỗ như vậy được.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Em thật tình…”
…
Phía bên này, Từ Minh Triết và Cao Mỹ Lệ không thể dùng bữa với nhau ở nhà hàng nên định ra về. Nhưng anh vẫn còn thấy sớm nên đề nghị đi dạo cùng cô, cả hai cứ thế đi dạo cùng nhau, ngắm cảnh về đêm nhìn người người bước qua mình.
Từ Minh Triết nhẹ nhàng nắm lấy tay Cao Mỹ Lệ, thấy cô đang nhìn chằm chằm chỗ bán kẹo bông gòn anh liền hỏi: “Thích sao?”
Cao Mỹ Lệ gật đầu.
Từ Minh Triết mỉm cười, anh cùng cô đến chỗ bán kẹo mua cho cô một cây. Nhìn cây kẹo bông gòn trong tay Cao Mỹ Lệ liền tròn xoe mắt, trông cô lúc này như một đứa con nít vậy.
“Anh muốn thử không? Ngon lắm đó.” Cao Mỹ Lệ nói.
Từ Minh Triết gật đầu, Cao Mỹ Lệ liền đút cho anh. Kẹo này đúng là ngọt thật nhưng chẳng ngọt bằng cô.
Cả hai ngồi ở ghế, Cao Mỹ Lệ thì cứ mải mê ăn kẹo còn Từ Minh Triết bên cạnh ngắm nhìn cô.
“Trăng hôm nay đẹp thật.” Từ Minh Triết ngẩng đầu lên nhìn trời rồi bảo.
Cao Mỹ Lệ lúc này cũng ngẩng đầu lên xem: “Đúng là vậy, tâm trạng của tôi cũng tốt hơn rồi.”
“Từ Minh Triết này, tôi có điều muốn hỏi anh.” Cô nói.
“Em muốn hỏi gì?”
“Tại sao anh lại yêu một người như tôi suốt bao năm qua? Chúng ta… tôi muốn biết lí do.” Cao Mỹ Lệ hỏi anh.
Từ Minh Triết ngơ ra một lúc đây là lần đầu tiên cô hỏi anh về chuyện này. Anh bật cười, dựa ra sau ghế rồi nói: “Em chính là người cứu tôi khỏi sự tuyệt vọng, em chính là động lực của tôi.”
“Tôi và em là bạn học, em cũng biết rõ tôi không có bạn bè, suốt ngày đến trường cũng chỉ có lầm lầm lì lì rồi về nhà. Lúc đó chỉ có em nhìn tôi.” Từ Minh Triết bảo.
Cao Mỹ Lệ ngồi im nghe anh nói.
“Em biết không, tôi vốn là con riêng của ba tôi. Mẹ tôi là nhân viên quán bar, vì bà ấy xinh đẹp nên ông ấy nhìn trúng rồi giữ bên cạnh làm tình nhân, sau đó có tôi, nhưng rồi vợ ông ấy biết chuyện liền hãm hại mẹ tôi. Cứ thế mẹ ruột qua đời, ba tôi lại đưa tôi về Từ gia, mang danh là đứa con riêng còn phải sống chung với người để giết chết mẹ mình, cuộc sống của tôi chẳng khác gì địa ngục.”
“Người trong Từ gia xem tôi không ra gì, mỗi lần thức dậy là bắt đầu những niềm đau, tôi cũng không biết mình sống như vậy đến bao giờ. Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, tôi đã có ý định bỏ nhà ra đi.”
“Cũng hôm ấy… tôi ngồi một góc, trời mưa thật lớn, bộ dạng nhếch nhác của tôi làm cho ai cũng sợ không dám đến gần. Lúc đó chỉ có em… chỉ có em chạy đến che ô cho tôi, tôi vẫn nhớ câu nói lúc đó của em là bạn học Minh Triết cậu làm sao vậy.”
“Em biết không… từ lúc mẹ mất thì em là người đầu tiên hỏi tôi có làm sao không.” Anh nói rồi quay sang ôm cô.
Cao Mỹ Lệ đứng hình mất vài giây, kí ức ngày đó cũng ùa về, phải rồi… khi đó cô ra ngoài mua đồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi bên đường liền chạy đến xem là ai. Không ngờ một việc nhỏ như vậy lại khiến anh nhớ đến tận bây giờ…
“Em cho tôi động lực, em đưa tay cứu tôi khỏi vực thẳm của tuyệt vọng. Trong lòng tôi đã hứa bản thân sẽ sống vì em, vì em mà nguyện làm tất cả.”
“Minh Triết…”
“Mỹ Lệ, tôi yêu em rất nhiều, tôi thật sự rất yêu em. Em có thể không yêu tôi, nhưng tôi chỉ mong em có thể hạnh phúc mãi mãi, cho dù là ở phía sau em nhìn theo tôi cũng vui lắm rồi. Tôi yêu em, Lệ.”