• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang yên đang lành Cao Mỹ Lệ lại bất ngờ mất đi chức quản lý trong công ty, sau khi nghe Liễu Huy thông báo cho mình chỉ biết ngơ ngác và khựng lại.



“Ninh Giang Thành…anh…” Cao Mỹ Lệ ngồi trên sofa hậm hực, đây không phải biểu hiện rõ rằng anh ta đang muốn bảo vệ Thẩm Thiên Hương đấy sao?



Cả hai người bọn họ cuối cùng đã đi đến đâu rồi vậy chứ? Càng nghĩ càng không hiểu tại sao Ninh Giang Thành lại bắt đầu chú ý đến người phụ nữ đó, rõ ràng ban đầu anh không hề để mắt đến Thẩm Thiên Hương cơ mà? Có phải hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó mà chính cô cũng không biết được không?



Phải làm sao đây?







Thẩm Thiên Hương ngồi trên ghế nghỉ mệt, bất ngờ một nhân viên trong công ty chạy vào phòng trang điểm rồi nói: “Công ty chúng ta đổi quản lý rồi, quản lý Liễu sẽ là sếp mới của chúng ta.a”



Cô nghe xong thì ngóc đầu lên, quản lý Liễu sao? Chính là Liễu Huy sao? Làm sao vậy chứ? Không phải nơi này toàn quyền quyết định đều về tay Cao Mỹ Lệ ư?



Lúc này cô nhớ đến Ninh Giang Thành, đúng rồi…người đứng đầu chính là anh ta, anh ta có thể thay đổi nhân sự bất cứ lúc nào, nhưng sao khi không lại đưa Cao Mỹ Lệ rời đi? Chẳng lẽ anh ta đã biết chuyện Cao Mỹ Lệ làm khó cô? Không thể nào, mặc dù sống chung mấy ngày qua nhưng cô không hề hé răng cho người đàn ông đó biết chuyện này mà, dù sao cô cũng không phải dạng người thích dựa dẫm vào người khác đâu.



Chẳng lẽ anh ta chú ý đến? Mấy ngày qua cô cũng đi sớm về khuya, đến cả việc nhìn mặt Ninh Giang Thành lúc ăn cơm cũng không có, vì rất đói và mệt, cô chỉ ăn nhanh rồi đi ngủ mà thôi, sáng sớm mặt trời chưa lên cô cũng rời khỏi nhà còn chưa kịp chào tạm biệt cả hai ba con rồi.



Mà thôi kệ đi, suy nghĩ gì nữa, dù sao Cao Mỹ Lệ cũng đi khỏi đây rồi, người bình yên nhất là cô. Mọi người cũng nhìn cô, ai ai cũng biết mấy ngày qua cô bị Cao Mỹ Lệ làm khó, dường như mọi việc đều đổ cho cô làm hết, Cao Mỹ Lệ không còn làm quản lý ở đây nữa thì Thẩm Thiên Hương cô có thể thở rồi.



Thẩm Thiên Hương nhún vai, mọi người chỉ cười, bọn họ đều không muốn nhìn thấy Cao Mỹ Lệ cho mấy. Dù sao Cao tiểu thư đó nếu không có Ninh Giang Thành chống lưng làm sao có thể ngồi vào chức vị đó và quản lý công ty này chứ? Ngoài việc làm cái đuôi nhỏ bên cạnh Ninh Giang Thành ra cô ta cũng không có tài năng gì để người khác phải nhìn vào và ngưỡng mộ.







Vì Cao Mỹ Lệ không còn xuất hiện ở công ty nữa điều đó khiến cô rất vui làm sao, hôm nay cũng không cần quần quật ở công ty đến khuya nữa. Thẩm Thiên Hương về sớm, cô ghé ngang siêu thị mua ít đồ về nấu bữa tối cho cả hai ba con, mấy ngày nay bận rộn không để tâm gì đến họ cả.



Cô về đến nhà đã thấy hai ba con đang đợi mình, Ninh Tường Gia chạy đến ôm lấy cô: “Mẹ nhỏ, hôm nay mẹ được về sớm rồi sao?”



Thẩm Thiên Hương ngồi xuống, cô xoa đầu con rồi bảo: “Đúng vậy, công việc của mẹ đã giảm được một nửa rồi, bây giờ mẹ đã có thời gian rảnh cho con hơn.”



Ninh Tường Gia nghe thấy thề liền vui mừng, thằng bé ôm lấy cô rồi hoan hô lên. Ninh Giang Thành đi ra cầm bịch lớn bịch nhỏ cô mua về vào bếp, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương được về nhà sớm như thế này anh cũng đã biết phía Liễu Huy đã sắp xếp và giữ trật tự trong công ty ổn định lại rồi.



Như vậy cũng tốt, anh không muốn nhìn Thẩm Thiên Hương bị Cao Mỹ Lệ làm khó làm dễ như thế, ai đời lại một mình ôm hết một đống công việc ngoài sức tưởng tượng của anh như thế chứ? Hai tuần qua cô chịu đựng được và giải quyết xong tất cả cũng hay thật. Anh phải nể người con gái này, tuy nhìn mỏng manh dễ vỡ nhưng thật ra là một chiến binh kiên cường làm sao…



Anh quay lưng nhìn hai mẹ con ngồi trên sofa ôm lấy nhau, Ninh Giang Thành cảm thấy cô thật giống mẹ ruột của Ninh Tường Gia. Anh cũng đã thử tìm hiểu lai lịch về cô một lần nữa, nhưng ngoài sơ yếu lí lịch cô đưa cho mình lúc xin vào làm bảo mẫu cho Tường Gia thì còn lại đều là số không, cả Liễu Huy cũng không thể tìm được bất cứ thông tin nào về cô, nhất là người thân trong gia đình của Thẩm Thiên Hương, cứ như tất cả đều bốc hơi khỏi thế giới này vậy chỉ còn lại một mình cô mà thôi.



Thẩm Thiên Hương đứng dậy đi vào bếp, thấy anh đang nhìn mình, cô nhìn anh rồi lại tủ lạnh lấy nước uống, cô bất ngờ lên tiếng: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”



Ninh Giang Thành không bất ngờ với lời cảm ơn cô, với người thông minh như Thẩm Thiên Hương cũng thừa biết là anh đã ngầm giúp cô.



“Không cần cảm ơn, tôi chỉ muốn cô có thời gian bên cạnh con mà thôi. Tôi cảm thấy cô đối với Tường Gia như con ruột vậy, thật không nỡ cách xa cả hai người ra” Ninh Giang Thành bình tĩnh nói.



Thẩm Thiên Hương khựng lại, lời nói của người đàn ông này rõ ràng đang ám chỉ điều gì đó. Cô nhìn anh rồi mỉm cười sau đó đi ra sofa ôm lấy Tường Gia.



Có vẻ như Ninh Giang Thành bắt đầu nghi ngờ cô rồi, cô vẫn nên cẩn thận hơn. Thân phận này không thể để lộ ra ngoài, cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh con như thế này thôi, còn việc nhận lại Ninh Tường Gia thì…



Ha, cô chưa nghĩ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK