“Này…đó không phải là Ninh tổng sao?”
“Đúng rồi, Ninh tổng vừa tuyên bố rằng mình và Cao Mỹ Lệ đường ai nấy đi từ lâu rồi, không ngờ hôm nay lại dẫn theo một người phụ nữ đến đây.”
“Không ngờ đó nha, Ninh Giang Thành trước giờ chỉ có Cao Mỹ Lệ, bây giờ đi cạnh người khác đúng là bất ngờ đó.”
Lâm Nhu Nhi bên cạnh càng nghe càng không hiểu, đừng nói với cô Thẩm Thiên Hương chính là người của Ninh Giang Thành nhé? Làm sao có chuyện đó được nhỉ? Nhưng mà…cả Thẩm Hưng cũng đến chỗ cô ta chào hỏi như thế, cuối cùng Thẩm Thiên Hương này là ai vậy chứ?
Ninh Giang Thành nhìn cô, anh hỏi: “Em đói sao?”
Dường như anh đang làm ngơ Thẩm Hưng, theo cảm giác của anh rõ ràng người đàn ông này đang để ý đến Thẩm Thiên Hương nhà anh.
“Ừm.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười đáp.
Thẩm Hưng cũng thấy sự khó chịu ở Ninh Giang Thành, anh nghĩ mình không nên ở lại đây mất công lại làm cho cô khó xử, Thẩm Hưng nói: “Thẩm tiểu thư, tôi đi trước nhé.”
Ninh Giang Thành nhìn Thẩm Hưng, cũng may là biết điều đó, nếu không thì…
“Thành, đừng nhìn nữa người cũng bị anh đuổi đi rồi.” Thẩm Thiên Hương kéo áo anh rồi bảo.
“Anh…”
“Em biết anh đang khó chịu mà, anh ấy cũng đến chào hỏi thôi, dù sao cũng là người từng cứu mạng em anh đừng như vậy chứ.” Thẩm Thiên Hương nói.
Ninh Giang Thành gật đầu, anh bỗng hỏi cô: “Em có muốn nhảy không?”
“Nhảy sao? Nhưng em không biết…” Thẩm Thiên Hương đáp, cô làm gì biết khiêu vũ chứ, trước giờ cô chưa từng học qua nó.
“Đừng lo, anh sẽ chỉ em mà.” Ninh Giang Thành đưa tay ra, ngỏ ý muốn mời cô làm bạn nhảy cho mình.
Thẩm Thiên Hương thấy thế mỉm cười rồi đành đồng ý, cô nắm lấy tay anh, Ninh Giang Thành kéo cô ra ngoài, từ từ dạy cho cô nhảy. Tuy trông hơi vụng về nhưng nhìn cả hai rất đáng yêu và hợp đôi.
Thẩm Hưng đứng một góc nhìn theo cả hai, anh nắm chặt li rượu trong tay. Còn ở xa Thẩm Đại Hải đã đứng nhìn từ đầu đến giờ, làm sao con trai ông lại… sao hai đứa trẻ này lại quen biết nhau chứ? Ông quan sát con mình, thấy ánh mắt Thẩm Hưng vẫn dán lên người Thẩm Thiên Hương.
“Thật sự không ổn rồi.” Thẩm Đại Hải nói nhỏ, ông không thể cả hai anh em gặp nhau nữa, tốt hơn hết bọn họ đừng nên biết về sự tồn tại của nhau thì hơn.
…
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Thiên Hương lúc này cũng say mèm, trong bữa tiệc cô đã có uống vài li rượu nên bây giờ chẳng còn tỉnh táo mấy. Cô cứ quấn lấy anh từ trên xe đến về nhà.
“Thành…Thành…” Thẩm Thiên Hương vùi đầu vào áo anh, thấy con mèo con này cứ làm loạn cả lên anh chỉ biết bật cười, ôm lấy cô về phòng cái đã.
Đặt cô lên giường, anh vừa đưa tay kéo cà vạt xuống thì Thẩm Thiên Hương ngồi lên ôm lấy anh.
“Thành…đừng có đi…anh phải ru người ta ngủ cái đã chứ…” Thẩm Thiên Hương nói.
“Thành…đừng có đi…” Thẩm Thiên Hương lẩm bẩm.
“Được rồi, anh không đi nữa.” Ninh Giang Thành đành ngồi xuống rồi nói.
Cô cứ vòng tay ôm chặt lấy anh, Ninh Giang Thành cũng không dám động, cho đến một lúc sau cô liền thấy nóng rồi đẩy anh ra. Tay chân không kiểm soát được, từ tìm cách kéo khóa dây váy xuống.
“Nóng…người ta muốn đi tắm…dây kéo đâu rồi…sao không kéo được thế này…” Thẩm Thiên Hương mắt nhắm mắt mở tự hỏi.
Ninh Giang Thành bên cạnh thấy thế thì bật cười: “Em muốn đi tắm sao?”
“Ừm…ừm…” Cô gật đầu bảo.
Ninh Giang Thành đi đến, anh hỏi nhỏ: “Em chắc chưa?”
“Ừm…chắc mà…chắc mà…” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ.
Ninh Giang Thành mỉm cười, anh đưa tay kéo dây khóa xuống, nhanh chóng cởi bộ váy trên người cô ra.
“Nhưng mà…anh muốn tắm cùng em, cũng muốn ăn trọn em.”
Thẩm Thiên Hương đang say bí tỉ làm gì biết mưu đồ của anh chứ, cô cứ quơ tay quơ chân rồi bảo: “Thành…người ta rất khó chịu…người rất nóng đó…”
Loại rượu cô uống là loại rượu mạnh, với người ít uống rượu như cô dĩ nhiên thấy rất khó chịu. Lần đầu uống còn uống nhiều như vậy bây giờ thấy nóng cũng đúng rồi.
Anh cúi xuống, ghé sát bên tai cô rồi bảo: “Vậy…để anh giải nhiệt cho em có được không?”
…
Sáng hôm sau.
Thẩm Thiên Hương mở mắt ngồi dậy, vừa nhúc nhích người một chút liền thấy đau làm sao. Cô cúi xuống nhìn thấy mình không mặc quần áo, bên cạnh chính là Ninh Giang Thành đang ngủ ngon lành. Cô nhớ đêm qua mình say bí tỉ, sau đó làm đủ trò rồi loạn cả lên, đừng nói anh đã nhân cơ hội đó mà…
Thẩm Thiên Hương nắm chặt tay thành đấm, anh hay lắm, cao thủ không bằng tranh thủ mà. Nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ ngon thế này, đêm qua anh ăn trọn cô mà, nhân lúc cô say mà làm điều này thật không thể tha thứ. Thẩm Thiên Hương dùng sức đưa chân lên, sau đó dùng lực đạp Ninh Giang Thành một cái.
Ninh Giang Thành đang ngủ bỗng bị đá xuống giường làm anh giật mình tỉnh dậy, anh ngẩng đầu lên thấy cô đã thức.
“Ninh Giang Thành, anh giỏi lắm.” Thẩm Thiên Hương cầm gối lên rồi ném vào mặt anh.
“Anh dám nhân lúc em say mà làm ra chuyện này sao?” Cô nhìn anh tức giận hỏi.
Ninh Giang Thành ôm ngồi dậy, anh vô tội nhìn cô rồi bảo: “Không phải do em làm loạn lên sao? Em còn là người quấn lấy anh mà…”
“Là do em châm ngòi…em phải dập lửa chứ.” Ninh Giang Thành nói.
“Anh…”
“Còn nữa…em là người luôn miệng nói muốn anh muốn anh mà, thấy em muốn như thế anh chỉ có thể đành chấp nhận trao tấm thân này cho em thôi…sao sáng ra em lại trách anh được chứ?”
Thẩm Thiên Hương càng nghe càng không tin, không thể tưởng tượng được bản thân lúc say lại có hành động tùy tiện như thế. Cô đỏ mặt quay lưng đi không nhìn anh nữa, Ninh Giang Thành ngồi dưới sàn bật cười.
“Đúng là…ngốc!”