“Đúng vậy, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.” Ninh Giang Thành nói.
“Vậy..sau khi mẹ tỉnh lại ba con mình nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, ba cũng không được làm đau mẹ nữa đó.” Ninh Tường Gia nói.
Ninh Giang Thành mỉm cười, anh xoa đầu thằng bé rồi bảo: “Ba hứa, ba nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con, bù đắp lại mọi thứ cho mẹ của con có được không?”
“Dạ.” Ninh Tường Gia nói. Cứ thế cả hai ba con tự an ủi lẫn nhau, ở bên giường bệnh của cô suốt một đêm dài.
…
Ngày hôm sau.
Ninh Giang dậy sớm, ông xuống bếp lấy nước uống đã nhìn thấy Ninh Giang Thành xuống bếp.
“Con vào bếp làm gì vậy?” Ninh Giang hỏi.
“Con nấu chút đồ ăn cho Tường Gia, thằng bé định ở lại bệnh viện chăm sóc Thiên Hương cùng con.” Ninh Giang Thành vừa nếm thử đồ ăn vừa nói.
“Cả hai ba con cứ định ở bệnh viện sao? Ba cũng nghe được cô gái đó không sao rồi mà.” Ninh Giang nói.
“Chừng nào cô ấy tỉnh lại con và thằng bé mới yên tâm được ba ạ.” Ninh Giang Thành bình tĩnh đáp.
“Con…thật lòng nghiêm túc với cô gái đó sao?” Ninh Giang ngập ngừng hỏi.
“Đúng vậy, con yêu cô ấy.” Ninh Giang Thành tắt bếp rồi nói.
“Ba uống cà phê chứ? Con pha cho ba một li.” Ninh Giang Thành xoay người hỏi.
“Ừm.”
Một lúc sau anh đặt hai li cà phê xuống bàn, Ninh Giang Thành kéo ghế ngồi xuống, anh nghỉ ngơi một chút sẽ đến bệnh viện, Ninh Tường Gia và Liễu Huy đang ở đó thay anh chăm sóc cô. Bây giờ anh chỉ có thể để người nhà chăm sóc cô, như vậy anh mới yên tâm được, xung quanh chỉ toàn những kẻ xấu, anh không muốn vì sự bất cẩn của mình lại làm cô bị thương thêm một lần nào nữa.
“Thành này, ba có chuyện muốn nói với con.” Ninh Giang bất ngờ lên tiếng.
“Vâng?”
“Cô gái đó…Thẩm Thiên Hương ấy…” Ninh Giang ngập ngừng nói.
“Vâng? Làm sao ạ? Ba muốn phản đối chuyện của chúng con sao?” Ninh Giang Thành lo lắng hỏi.
“Không không…cô gái đó…chính là mẹ ruột của Tường Gia.” Ninh Giang bảo.
“Con đã sớm biết rồi.” Ninh Giang Thành thản nhiên đáp. Xin hãy đọc truyện tại # TRUМt ruyen. oгg #
Lúc này anh ngớ ra, khoan đã, người thuê cô năm đó chính là ba mẹ anh, lúc này nhìn ba mình, Ninh Giang thở dài rồi nói: “Được rồi, ba sẽ nói rõ mọi chuyện cho con biết.”
“Cô bé đó tên là Thẩm Thiên Hương, vừa tròn 18 tuổi thì mẹ con bé bị ung thư, do cả hai mẹ con nương tựa nhau và sống nên rất khó khăn. Mẹ con bé lâm bệnh nặng, đúng lúc đó ba và mẹ nhìn thấy Thẩm Thiên Hương, ngoại hình con bé quá xinh đẹp, con người lại rất ưu tú, biết được con bé đang gặp khó khăn, vào lúc ấy mẹ con lại muốn có cháu, liền nghĩ đến chuyện mang thai hộ bằng cách thụ tinh nhân tạo nên đã hỏi con bé về chuyện này. Cũng do gia đình khó khăn với thương mẹ, con bé đã đồng ý, sau khi sinh Tường Gia ra ba và mẹ cũng đã đưa cho bé một số tiền lớn, giúp mẹ con bé điều trị thời gian đầu, khi mẹ con bé khỏe lại cũng đã lập tức đưa Thiên Hương rời khỏi đây. Ba biết lúc đó con sẽ không để yên chuyện này, khi đưa Tường Gia cho con, ba và mẹ đã xóa mọi thông tin về Thẩm Thiên Hương để con không tìm ra.”
Ninh Giang nhìn li cà phê, năm xưa ông và bà đã tìm cách để cho Thẩm Thiên Hương thụ tinh nhân tạo thành công, mang thai cốt nhục của Ninh gia. Lúc ấy ông đã cho người đánh thuốc Ninh Giang Thành, bằng cách nào đó của ông mà chính anh cũng không biết mình đã sinh ra một bé trai kháu khỉnh như bây giờ.
Ninh Giang Thành nghe xong thì im lặng, thì ra chính là thụ tinh nhân tạo, người đánh thuốc anh năm đó cũng chính là ba anh. Nghe xong anh đứng lên, Ninh Giang lập tức nói: “Con đừng trách mẹ con, cũng do ba mẹ lớn tuổi, ba mẹ đều muốn có cháu nên mới tự tiện như làm như thế…ba không ngờ con bé lại đến đây để tìm con của mình…”
“Là con sai, lúc đó con cũng không còn trẻ trung gì, không chịu nghiêm túc tìm đối tượng kết hôn mà làm cho ba mẹ lo lắng, người sai là con. Con cũng không trách ba mẹ, chỉ do con chưa hiểu chuyện, đến khi hiểu được vấn đề rồi sự tình lại thành ra thế này.” Ninh Giang Thành nói.
“Sau khi cô ấy tỉnh lại, con mong ba mẹ có thể đến gặp cô ấy. Dù sao…cô ấy cũng sẽ là con dâu của ba mẹ sau này.” Ninh Giang Thành bảo xong rồi rời đi.
Ninh Giang bất ngờ nhìn con trai, đối với việc kết hôn cùng Cao Mỹ Lệ con trai ông đã ngập ngừng suốt mấy năm trời. Nhưng lần này với Thẩm Thiên Hương chỉ một thời gian ngắn đã…
“Con trai…con thật sự trưởng thành rồi.”
…
Một tuần sau.
Đúng là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng Thẩm Thiên Hương cũng tỉnh lại. Nghe tin cô đã tỉnh, Ninh Giang Thành chạy đến bệnh viện ngay lập tức.
Nhìn thấy mọi người xoay quanh phòng bệnh của mình, cô co mình ngồi trên giường, không nói không rằng, có vẻ như đang rất sợ hãi điều gì đó. Ninh Giang Thành định tiến tới thì cô thốt lên: “Tránh ra…tránh ra…”
Liễu Huy đi lên ngăn Ninh Giang Thành cản lại, cả hai nhìn nhau, lúc này Ninh Tường Gia tiến lên, đi đến giường bệnh rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ nhỏ…”
“À không…mẹ…con là con trai của mẹ đây.”Ninh Tường Gia nói.
Nghe được những lời này Thẩm Thiên Hương liền bật khóc. Thằng bé vừa gọi cô là gì chứ? Mẹ? Là mẹ sao?
“Mẹ…con là con của mẹ đây.” Ninh Tường Gia lại nói.
Thẩm Thiên Hương bật khóc, cô xoay người đi xuống giường từ từ tiến đến chỗ con trai mình. Cô lao đến ôm lấy con, Ninh Tường Gia cũng ôm lấy cô.
“Mẹ…sau này chúng ta ở cạnh nhau có được không? Con sẽ bảo vệ mẹ, con sẽ không để ai làm đau mẹ nữa…”