Thẩm Thiên Hương lại không có ý định để thằng bé chạy đi, cô đuổi theo sau rồi ôm lấy Ninh Tường Gia nằm lên giường. Ninh Tường Gia được cô ôm lấy cũng không cự tuyệt đẩy Thẩm Thiên Hương ra, chỉ nằm im để cô ôm mình. Không hiểu sao ở bên cạnh người phụ nữ này thằng bé thấy thoải mái làm sao, không giống như những người trước, một cảm giác quen thuộc rất lạ mặc dù cả hai chỉ mới gặp nhau hôm nay.
Nhìn thấy con trai nằm trong lòng mình, Thẩm Thiên Hương mỉm cười, dù gì cũng là một đứa trẻ, thằng bé vẫn nên cười nhiều hơn là nhăn nhó mặt mày như lúc nãy.
“Tiểu thiếu gia, đừng nhăn nhó mặt mày như thế.”
“Trông cứ như ông cụ non vậy.”
Ninh Tường Gia nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn cô, Thẩm Thiên Hương cụng trán của mình vào trán thằng bé.
“Tiểu thiếu gia, ở bên cạnh tôi cậu cứ thoải mái đi.”
“Dì nhiều lời quá rồi đấy.”
“Ngoan nào, dù gì tiểu thiếu gia cũng chỉ là một đứa bé thôi mà, trẻ con vẫn nên vui vẻ hơn chứ.”
Ninh Tường Gia nghe vậy liền nắm lấy áo cô: “Dì nói năng như thế không sợ tôi đổi ý sao?”
“Không sợ, bởi vì tôi cảm thấy tiểu thiếu gia rất thích ở cạnh tôi.”
Thẩm Thiên Hương tự tin nói, bởi vì bọn họ là mẹ con…
Ninh Tường Gia không nói gì, thằng bé chỉ nói: “Ôm tôi thêm một chút có được không?”
“Được chứ.”
…
Sau khi được nhận vào làm, Thẩm Thiên Hương bắt đầu vào công việc bảo mẫu của mình. Nhưng Ninh Tường Gia năm lần bảy lượt làm khó cô.
Uống sữa thì lúc đòi sữa nóng xong lại muốn uống sữa lạnh, ăn bánh ngọt nhưng bánh không được quá ngọt, nửa đêm còn bắt cô dậy nấu súp cho mình ăn.
Thẩm Thiên Hương rất kiên trì, cô luôn bình tĩnh đáp ứng thằng bé trong mọi tình huống, bởi vì cô biết rõ con trai đang làm khó dễ mình để thử xem mình có thể chịu được đến đâu.
Sau một tuần làm khó làm dễ cô cũng đã trôi qua, thấy Thẩm Thiên Hương kiên trì đến tận bây giờ Ninh Tường Gia cũng tạm chấp nhận cô, cũng không làm khó cô nữa.
Hôm nay Ninh Tường Gia đi học về, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương trong bếp còn đang mang tạp giề loay hoay làm gì đó. Tối qua thằng bé nói muốn ăn cơm cô nấu, hình như là đang làm bữa tối cho cậu.
Ninh Tường Gia đi đến, đúng lúc Thẩm Thiên Hương vừa xoay lưng lại. Nhìn thấy mồ hôi trên trán cô, Ninh Tường Gia lấy trong túi ra một nắm kẹo.
“Cho dì này.”
Thẩm Thiên Hương mỉm cười, cô nhận lấy kẹo thằng bé đưa cho mình,
“Cảm ơn tiểu thiếu gia.”
Ninh Tường Gia ngại ngùng quay lưng đi, thằng bé đã chấp nhận người phụ nữ này rồi.
Thẩm Thiên Hương nhìn bóng lưng con trai mình, cô bỏ nắm kẹo này vào túi, lòng vui vẻ đến lạ.
…
Buổi tối, Ninh Giang Thành cùng con trai dùng bữa tối. Thấy con trai mình dùng bữa ngon miệng, anh quay đầu hỏi dì Lưu: “Hôm nay ai nấu cơm vậy?”
“Là Thẩm Thiên Hương thưa ông chủ.”
Ninh Giang Thành nghe vậy gật đầu, thấy con mình đang vui anh cũng lên tiếng: “Tiểu Gia, chúng ta sẽ đi du lịch.”
Thằng bé nghe xong thì dừng tay lại, bỏ chén cơm xuống nhìn ba mình.
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
Ninh Giang Thành thấy vẻ mặt vui vẻ của con mình cũng yên tâm hơn, từ lúc cô bảo mẫu đó đến đây đã làm con trai anh cười nhiều hơn vậy.
“Vậy con có thể…”
“Con muốn đưa Thẩm Thiên Hương đi cùng?” Ninh Giang Thành hỏi.
Thằng bé gật đầu, đúng là ba con hiểu ý nhau.
“Được thôi, để bảo mẫu đi cùng con cũng được, như vậy có người chăm sóc con ba cũng yên tâm.”
Ninh Giang Thành bình tĩnh đáp.
…
Ninh Tường Gia về phòng, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương đang lau dọn trong phòng thằng bé lên tiếng nói: “Dì mau thu dọn sắp xếp đồ đạc đi.”
“Hả?” Thẩm Thiên Hương ngơ ngác quay đầu nhìn thằng bé.
“Tôi và ba sắp đi du lịch, dì cũng được đi theo để chăm sóc tôi.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Hương nghe vậy liền tròn xoe mắt. Đây là lần đầu cô được đi đây đi đó, còn là được đi chung với con trai mình.
“Xem vẻ mặt của dì kìa, trông vui đến đơ luôn rồi.”
“Vui lắm chứ.”
Thẩm Thiên Hương nói nhỏ, bởi vì được ở cạnh con trai.
Ninh Tường Gia lại không nhìn ra ý đó, thằng bé chỉ nghĩ chỉ là đi chơi xa mà thôi có cần vui đến vậy không chứ?
Cũng không nói gì nhiều, cô cùng thằng bé chuẩn bị đồ đạc, sau đó cả hai cùng nhau đi ngủ.
Ôm con trai trong lòng, Thẩm Thiên Hương hôn lên trán thằng bé, cô chỉ mong con trai mình có thể cười nhiều hơn chút, vui vẻ hơn trước, chứ đừng như ba nó, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó rồi khiến người khác áp lực và sợ hãi làm sao.
Ninh Giang Thành ở trước cửa phòng của con trai mình, từ đầu đến giờ anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của cả hai. Anh không phải rộng lượng mà để Thẩm Thiên Hương đi cùng, chỉ vì con trai mình từ trước đến nay chỉ để tới dì Lưu, đến cả Cao Mỹ Lệ con trai mình cũng không nhìn một cái. Vậy mà Thẩm Thiên Hương này vừa xuất hiện lại…
…
Ngày hôm sau. Ngồi trên máy bay, Thẩm Thiên Hương nhìn anh và Cao Mỹ Lệ thân thiết với nhau, Ninh Giang Thành dành hết sự chiều chuộng cho Cao Mỹ Lệ Nhìn hình ảnh này cô có chút nhớ đến ba mẹ mình, trước kia ông ấy cũng đối xử tốt với bà ất như thế.
Ninh Giang Thành quay đầu lại thấy cô liền tỏ ra lạnh nhạt, cô cũng vội cúi gầm mặt xuống không nói gì. Ninh Tường Gia thấy thế liền hỏi cô: “Không phải dì vào Ninh gia vì ba tôi sao?”
“Không có, làm gì có chuyện đó chứ.”
Cô vội đáp, cô vào Ninh gia chỉ vì con trai của mình, còn người đàn ông đó việc gì phải để tâm chứ. Dù gì bên cạnh anh ta cũng có Cao Mỹ Lệ rồi, cô ta vừa tài giỏi lại còn xinh đẹp, còn người như cô anh vừa nhìn đã tỏ ra lạnh nhạt còn cộng thêm sự chán ghét.
“Ông chủ đã có Cao tiểu thư bên cạnh, dì làm sao dám trèo cao chứ.”
Thẩm Thiên Hương nói tiếp.
Ninh Tường Gia nghe thế chỉ cười.
“Ba của tôi tài giỏi thông minh, ở ngoài người người nghe đến tên ông ấy đều sợ hãi, muốn đấu cũng không dám đối đầu được.”
“Nhưng ba lại không hề giỏi để nhìn nhận vấn đề.”
“Hả?” Thẩm Thiên Hương không hiểu ý.
“Ông ấy vì báo ân mà giữ Cao Mỹ Lệ bên cạnh.”
“Ông ấy giữ lại nhưng lại không hề nhìn ra…”
“Người phụ nữ đó tốt hay xấu.”
Ninh Tường Gia nói rồi nhìn ra cửa sổ, lời nói của thằng bé cứ mập mập mờ khiến cho Thẩm Thiên Hương không hiểu gì. Cuối cùng ý thằng bé muốn nói Cao Mỹ Lệ là loại người gì chứ?
Có vẻ như con trai cô không hề có cảm tình với người mẹ kế này.
Thẩm Thiên Hương xoa đầu thằng bé: “Chuyện của người lớn, tốt hơn trẻ con như tiểu thiếu gia đừng để tâm.”
Cả cô cũng vậy, chuyện của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ ra sao cũng không liên quan đến cô. Cái cô cần nhất là ở cạnh con trai mình, nhìn con ngày càng lớn lên và trưởng thành, chăm sóc cho thằng bé thật tốt, cô muốn bù đắp tình cảm của mình cho Ninh Tường Gia cho những năm qua.
Ninh Tường Gia nắm lấy tay cô, Thẩm Thiên Hương mỉm cười. Ở bên cạnh con như thế này chính là bình yên nhất rồi.
Cô không cần gì nhiều, cô chỉ cần con trai mà thôi, đứa con của cô…