Biên: Lap Tran
"Chuyện này. . ."
Lòng Vương Chấn rối loạn nhưng lại không biết nên nói thế nào cho Trần Triệt rõ, chỉ có thể vô thức chộp cổ tay Trần Triệt.
Ai ngờ hắn vừa tiếp xúc đến cổ tay Trần Triệt liền có một lực mạnh đánh bàn tay của hắn ra.
"Khụ khụ khụ. . . Cữu cữu, trở về đi."
Trần Triệt ho khan hai tiếng rồi phất phất tay, ngay sau đó liền bước nhanh đến cạnh Từ Phong.
Đồng thời, hắn cảm thấy có chút cổ quái.
Cũng không biết có phả bởi vì gần đây thời gian mở ra trạng thái quá tải quá dài hay không mà bây giờ mỗi lần muốn làm chuyện gì đó phải ho khan hai tiếng trước, giống như thật sự có bệnh.
"Không được, nên đổi thói quen này."
Trần Triệt thầm nghĩ.
Từ Phong trừng Vương Chấn một cái rồi dẫn Trần Triệt xoay người rời đi.
. . .
"Khụ khụ, đường chủ, hình như đường này không phải đường đi Xuân Phong lâu nha."
Trong đường nhỏ tối tăm, Trần Triệt đột nhiên nhẹ ho hai tiếng rồi nói.
Trên thực tế, hiện tại hướng bọn họ đi là tiến về khu dân cư, hoàn toàn ngược hướng đi Xuân Phong lâu.
Từ Phong nghe vậy cười một tiếng quái dị.
"Ha ha, Xuân Phong lâu có là gì? Ta dẫn ngươi đi tới chỗ kích thích hơn."
Dứt lời hắn không khỏi bước nhanh hơn.
Bang chủ nói, khi người Tế Thế minh vào thành thì không thể làm loạn.
Cho nên muốn làm loạn phải làm bây giờ.
Đến lúc đó vứt nồi cho tiểu tử bên cạnh là được, còn có thể thuận tiện gõ tiểu tử này.
Trong lòng hắn biết rõ, loại người khéo đưa đẩy như Trần Triệt dễ dàng thỏa hiệp nhất.
Ngược lại, loại người thẳng thắn tương đối khó xử lý.
"Đêm nay làm sao cũng phải có sóng lớn (ngực bự)!"
Từ Phong nghĩ như vậy, vẻ mặt càng phấn khởi hơn.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được sau lưng có tiếng xé gió!
Trong chớp mắt, tất cả tà niệm trong đầu hắn đều bị xua tan, thân là võ giả Đồng Bì cảnh, cơ bắp toàn thân hắn nhanh chóng căng cứng theo bản năng!
Ầm!
Thân thể Từ Phong bay về phía trước!
Phốc!
Còn chưa rơi xuống đất thì một ngụm máu tươi đã ọc ra khỏi miệng hắn.
"Là ai đánh lén ta!"
Từ Phong vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ!
Giờ khắc này, hắn cũng không nghĩ tới người đánh lén hắn là Trần Triệt bên cạnh, hắn chỉ coi là cao thủ ẩn nấp trên đường nhỏ đánh lén.
Dù sao trong sự nhận thức của hắn, Trần Triệt chỉ là một võ giả Khí Huyết cảnh mà thôi, còn mẹ có bệnh nữa, làm sao có thể có chưởng lực kinh người như thế?
Sau khi rơi xuống đất, Từ Phong lảo đảo xoay người.
Sau khi chịu một chưởng này, lục phủ ngũ tạng của hắn đều tổn thương nặng, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Trong mơ mơ màng màng, hắn thấy Trần Triệt bước đến, cũng không có người nào khác.
Lúc này Trần Triệt đang chậm rãi đi tới, vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Vậy mà không chết? Chẳng lẽ có mặc nội giáp?"
Vừa nói xong, Trần Triệt đã đến trước người hắn.
Nhìn thấy Trần Kiệt gần trong gang tấc, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt nghi ngờ, Từ Phong chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, hy vọng cầu sinh mãnh liệt thúc dục hắn liều mạng vung ra một chưởng!
Đón lấy hắn là một chưởng!
Ầm!
Phanh. . .
Song chưởng chạm nhau, khí kình mãnh liệt tạo ra hai tiếng vang to nhỏ, sau đó là tiếng xương cốt đứt gãy.
Từ Phong đau đớn muốn kêu thảm nhưng chưa kịp hắn hé miệng thì một bàn tay đã giữ chặt cổ họng hắn, nhấc cả người lên.
Nhìn người trẻ tuổi mang ánh mắt không hề bận tâm trước mắt, miệng hắn chỉ có thể phát ra tiếng ách ách cổ quái.
Một giây sau, hắn liền nghe được tiếng cổ mình bị bẻ gãy.
"Điệp Lãng công thật mạnh!"
Mang theo ý nghĩ này, tầm mắt của hắn biến thành một màu đen.
. . .
Chùi vết máu trên tay vào áo Từ Phong xong, Trần Triệt mở bao tiền mà Từ Phong mang theo.
Ngoại trừ ngân phiếu năm mươi lượng, còn có hai lượng hoàng kim cùng với một chút bạc vụn, tổng cộng hơn bảy mươi hai lượng bạc.
Sau khi nhét chút ngân lượng này vào túi tiền của mình, Trần Triệt làm nhưbkhông có việc gì rời khỏi con đường nhỏ, giống như chỉ đi ngang qua.
"Từ đường chủ cũng hơi yếu."
Đi trên đường lớn, Trần Triệt cảm khái trong lòng.
Lần đối chưởng vừa rồi, hai người đều dùng Điệp Lãng công, nhưng hai tầng kình khí của Từ Phong mới miễn cưỡng triệt tiêu một tầng của mình.
"Không biết hiện tại đối đầu với cường giả Thiết Cốt cảnh, ta có phần thắng hay không?"
Trần Triệt lớn mật nghĩ tới.
Nhưng hắn nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này.
Mặc dù hắn bước vào Đồng Bì cảnh mới nửa tháng nhưng cường độ da thịt trên người đã mạnh gấp đôi võ giả Đồng Bì cảnh thông thường. . . Hắn lại còn có một chỗ thiếu hụt rất lớn.
Đó chính là quá ít thủ đoạn.
Từ khi luyện võ đến nay, hắn chỉ học mỗi Phách Sơn chưởng.
Dù đã luyện Phách Sơn chưởng đến Hóa Cảnh nhưng so với những võ giả Thiết Cốt cảnh lâu năm nắm giữ nhiều môn công pháp, vẫn kém hơn không ít.
. . .
Một nơi khác trên đường, Vương Chấn thất hồn lạc phách bước đi.
Lúc này hắn đã quyết định, dù ngày mai cháu trai phạm phải chuyện gì, hắn đều sẽ chủ động gánh tội thay.
Dù sao thì hắn ngồi tù đã quen. . .
Đang lúc hắn nghĩ ngợi thì Trần Triệt đã lặng yên đến bên cạnh.
Thấy cháu trai đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, Vương Chấn dụi mắt, tỏ vẻ khiếp sợ.
"Làm sao nhanh như vậy?"
Trần Triệt cười nói: "Giải quyết nỗi buồn thôi, còn phải tốn nhiều thời gian sao?"
"Đi vệ sinh?"
Vương Chấn không phản ứng kịp.
Một lát sau, hắn mới vội vàng nói: "Từ Phong đâu? Hắn không có làm khó dễ ngươi sao?"
"Từ Phong? Ngươi nói Từ đường chủ sao? Chúng ta gặp hắn lúc nào?"
Trần Triệt không nhanh không chậm nói.
"A? Chúng ta chưa gặp Từ đường chủ sao?"
Não Vương Chấn chết máy.
Trần Triệt vừa đi vừa cười nói: "Cữu cữu, ngươi uống say, chúng ta nào gặp qua Từ đường chủ gì đó?
Vừa rồi ta chỉ đi giải quyết chút thôi.
Uống nhiều quá nên cần giải quyết, chuyện này rất bình thường nha?"
"Chuyện này. . ."
Vương Chấn còn có chút mơ hồ.
"Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta nhanh về đi."
Trần Triệt đỡ Vương Chấn đi về.
"Ta say thành dạng này sao? Ảo giác sao?"
Vương Chấn gãi đầu một cái.
. . .
Sau khi trở về, Vương Chấn mơ hồ ngủ thiếp đi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Rạng sáng hôm sau, Vương Chấn đột nhiên bừng tỉnh.
"Tối hôm thật sự gặp phải Từ Phong!"
Giờ khắc này hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn cũng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.
Vào lúc này, bên ngoài có tiếng Trần Triệt truyền đến.
"Cữu cữu, nên đi đường khẩu rồi."
". . . Tốt."
Vương Chấn vội vàng đáp.
Rửa mặt chuẩn bị xong, hắn cùng Trần Triệt đi đến đường khẩu.
Trên đường, Vương Chấn vô cùng tò mò, không biết tối qua cháu trai làm thế nào mà có thể thuyết phục Từ Phong rời đi.
Trần Triệt một bộ không muốn nhắc tới nên hắn cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
. . .
Mắt thấy sắp đến đường khẩu, còn không chờ bọn hắn tiến vào thì Đỗ Bằng đã xuất hiện.
"Trần lão đệ, Vương ca, các ngươi đến rồi! Các ngươi không biết đâu! Lang Nha đường xảy ra chuyện lớn!"
"Chuyện lớn gì!"
Lòng Vương Chấn xiết chặt.
"Đường chủ. . . Đường chủ bị người ta đánh chết!"
Đỗ Bằng có chút không bình tĩnh nói ra.