Mục lục
Ta Thật Sự Không Yếu Nha
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Lap Tran

-----

"Cái gì? Đường chủ bị đánh chết! Hụ khụ khụ khụ khụ khụ!"

Trần Triệt thét lên kinh hãi, ngay sau đó chính là một trận ho kịch liệt, mặt mũi trắng bệch.

Trông hắn có vẻ vô cùng bất ngờ.

"Đúng vậy, thi thể đang ở trong sân đó!"

Giọng điệu Đỗ Bằng có chút phức tạp.

Vương Chấn nghe xong sửng sốt.

Tối qua Từ Phong bị người ta đánh chết?

Liên tưởng đến tối hôm qua Trần Triệt nói với hắn chưa từng thấy Từ Phong, hắn đột nhiên ý thức được chuyện gì. . .

"Ta thao!"

Vương Chấn thốt lên.

Lời này phát ra từ nội tâm, rơi vào tai Đỗ Bằng lại là chuyện lạ lùng.

"Ha ha, Vương Chấn này bình thường chất phác, không nghĩ tới vậy mà cũng nói câu này."

Đỗ Bằng có chút khinh thường.

Chuyện giữa Vương Chấn và đường chủ, lão nhân trong đường khẩu, ai mà không biết?

Theo lý thì Vương Chấn nên ước gì Từ Phong chết mới đúng.

Trên thực tế, không chỉ Vương Chấn, phần lớn người bên trong đường khẩu đều ước gì Từ Phong chết.

Tuy hiện tại không ít người đang vây quanh thi thể Từ Phong kêu gào nhưng không chừng trong nội tâm đều đang nghĩ nên mở tiệc thế nào đây.

"Dẫn ta vào xem!"

Trần Triệt khàn khàn nói.

Đỗ Bằng nghe vậy tranh thủ thời gian giả bộ bi phẫn, dẫn Trần Triệt cùng Vương Chấn vào đường khẩu.

. . .

Trong đường khẩum thi thể Từ Phong được đặt giữa sân, chung quanh có một đám bang chúng Thiên Lang bang vây quanh, Triệu Đồng cũng ở trong đó.

"Có biết là người phương nào giết Từ đường chủ không?"

Trần Triệt mới vừa vào đường khẩu liền cao giọng dò hỏi.

Mọi người thấy hắn tới như thấy được cọc tiêu, dồn dập nhích lại gần.

Triệu Đồng lắc đầu: "Không biết. . .Bang chủ sẽ lập tức tới ngay."

Nghe nói như thế, Trần Triệt khẽ gật đầu, sau đó cùng mọi người bày ra vẻ mặt nặng nề đứng cạnh thi thể Từ Phong.

Nhìn thấy thi thể Từ Phong, nội tâm của hắn cũng không có bao nhiêu gợn sóng.

Từ khi biết được chuyện của cữu cữu, hắn liền đưa Từ Phong vào danh sách phải giết.

Vốn hắn còn muốn chờ ngày rời khỏi Thạch Hỏa thành sẽ giải quyết Từ Phong này, không nghĩ tới tối hôm qua Từ Phong tự đưa tới miệng, vậy thì không thể trách được ai.

. . .

Một lát sau.

Phùng Đại Xuyên dẫn theo mấy người vội vàng chạy tới Lang Nha đường.

Nhìn thi thể Từ Phong, mặt Phùng Đại Xuyên xanh mét.

Tối hôm qua hắn báo mọi người trong Thiên Lang bang đừng gây chuyện thị phi, kết quả ngược lại rất tốt, người khác trực tiếp chọc đến trên đầu hắn.

Phải biết Từ Phong không chỉ là đường chủ Lang Nha đường, còn là nghĩa tử của hắn!

Bây giờ bị người ta đánh chết thế này, mặt của hắn đặt ở nơi nào?

Mang theo sự tức giận, Phùng Đại Xuyên bước nhanh đi đến trước thi thể Từ Phongm

Sau khi kiểm tra một lúc, hắn nhanh chóng tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

"Hung thủ một chưởng đánh lén phía sau, cách nội giáp khiến Từ Phong trọng thương, Từ Phong phản ứng xoay người đánh trả chạm chưởng với hung thủ, cánh tay lại bị chấn gãy mất.

Về sau hung thủ trực tiếp bẻ gãy cổ Từ Phong. . ."

"Hô. . ."

Phùng Đại Xuyên phun ra một ngụm trọc khí.

Từ Phong bước vào Đồng Bì cảnh đã mấy năm, không tính là kẻ yếu trong Đồng Bì cảnh.

Suy ra thực lự ủa hung thủ hẳn là nằm giữa Đồng Bì cảnh đỉnh phong và Thiết Cốt cảnh.

Nói cách khác, hung thủ là võ giả sắp bước vào Thiết Cốt cảnh hoặc là võ giả vừa bước vào Thiết Cốt.

Võ giả cấp độ này trong Thạch Hỏa thành cũng không nhiều lắm.

"Hồ Tài, ngươi biết ngày thường Từ Phong có khúc mắc với ai sao?"

Phùng Đại Xuyên xoay người nhìn về phía một tên nam tử trung niên có ria mép sau lưng.

Nam tử ria mép nghe xong lập tức lấy ra một danh sách từ trong ngực.

"Bang chủ, sau khi ta biết việc này liền ghi một danh sách, mời ngài xem qua. . ."

Phùng Đại Xuyên nghe vậy nhận lấy danh sách, trên đó ghi tên mười mấy người, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại ở tên người đầu tiên.

"Ít nhất sáu bảy phần là hắn!"

"Hắc Hổ bang, La Hùng!"

Phùng Đại Xuyên nghiến răng nghiến lợi.

Hắc Hổ bang La Hùng này bước vào Thiết Cốt cảnh mấy tháng trước, thực lực tương xứng với hung thủ.

Mặt khác, trước khi La Hùng bước vào Thiết Cốt cảnh cũng có chút khúc mắc với Từ Phong.

"Triệu Đồng, ngươi phụ trách lo hậu sự cho Từ Phong!"

Phùng Đại Xuyên để lại một câu rồi xoay người rời đi.

Lăn lộn giang hồ, mặt mũi rất quan trọng.

Hung thủ có phải là La Hùng hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu là hắn nhất định phải để cho tất cả mọi người thấy Thiên Lang bang không phải dễ trêu.

. . .

Chờ Phùng Đại Xuyên đi khỏi, đám người đưa mắt nhìn nhau.

Thấy Đỗ Bằng hé miệng chuẩn bị kêu gào, Triệu Đồng ghét bỏ nói: "Đủ rồi, đừng giả bộ."

Vừa nói xong, vẻ mặt của mọi người đều trở nên lúng túng.

Triệu Đồng cười nhìn về phía Trần Triệt trong đám người.

"Trần lão đệ, ngươi cùng ta tiến vào đường khẩu nhìn một chút xem đường chủ có không có để lại di vật gì không, sau đó có thể giao lại cho thân quyến."

Trần Triệt nghe vậy nghiêm mặt nói: "Được."

Thế là hai người tiến rời đi trước mắt mọi người.

Thân là đường chủ, Từ Phong có một phòng nhỏ trong đường khẩu, trong ngày thường những người khác không thể vào.

Bây giờ hắn chết, dĩ nhiên phải dọn dẹp một chút rồi.

Mình Triệu Đồng đi thì có chút không thể nào nói nổi.

Mà kéo theo Trần Triệt thì có thể dò xét lẫn nhau.

Ít nhất phải trông là dạng này mới được.

. . .

Hai người tới cửa phòng, Triệu Đồng trực tiếp giật khoá xuống, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý với Trần Triệt.

"Trần lão đệ, ngươi có khả năng không biết, khi Từ đường chủ còn sống rất thích hái hoa ngắt cỏ, cho nên tình cảm với phu nhân trong nhà không quá tốt. . .

Dù ngày thường hắn rất ít ở đường khẩu, nhưng ban đêm đều tới nơi này ngủ."

"Chuyện này. . ."

Sao Trần Triệt lại không nghe ra ý của Triệu Đồng, nhưng dù sao hắn cũng là người hàm súc, có mấy lời ngại nói ra miệng.

Tiến vào phòng, hai người liền bắt đầu tìm kiếm, không lâu sau lôi ra một rương gỗ có khoá dưới gầm giường của Từ Phong.

Loại khóa này đối võ giả mà nói chỉ là một vật trang trí, Triệu Đồng lập lại chiêu cũ, giật khóa ra.

Sau đó mở rương ra.

Đập vào là một bộ y phục dạ hành xếp gọn, cạnh y phục dạ hành là mấy tấm ngân phiếu cùng mấy cân thịt khô dùng vải bọc lại.

"Bốn tờ ngân phiếu năm mươi lượng, tổng cộng hai trăm lượng."

Triệu Đồng kiểm tra xong, nhét một tấm ngân phiếu năm mươi lượng vào áo Trần Triệt, bản thân hắn cũng cầm một tấm.

"Trần lão đệ, phu nhân Từ đường chủ xuất thân đại gia tộc, không thiếu chút tiền này, cho nên chỉ cần đưa nàng năm mươi lượng rồi thông báo một chút là được rồi.

Còn lại năm mươi lượng. . . Giữ lại lo hậu sự cho Từ đường chủ đi, các huynh đệ vẫn đang chờ ăn tiệc đây."

Triệu Đồng không nhắc tới một trăm lượng đã bị phân ra.

"A. . . Chuyện này. . . Triệu lão ca, làm như vậy s có chút không tốt hay không?"

Trần Triệt vừa nói vừa nhét ngân phiếu sâu vào trong ngực.

"Có gì không tốt, ta biết Trần lão đệ nhân nghĩa, nhưng bây thời buổi bây giờ. . . Cơ hội thế này cũng không có nhiều nha."

Triệu Đồng nói xong lấy y phục dạ hành trong rương ra đặt một bên

Quả nhiên, phía dưới y phục dạ hành còn có đồ, là hai bản bí tịch cùng một thanh đoản đao có vỏ đao hoa lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK