Biên: Lap Tran
-----
Ngày thứ bảy, Phùng Đại Xuyên lại tới nhà Trần Triệt.
Lần này hắn vào cửa liền gặp phải Đỗ Bằng.
"Trần Triệt thế nào."
"Đã không thể ăn nổi nữa."
Đỗ Bằng bi thương trả lời.
Phùng Đại Xuyên nghe xong đi vào thăm rồi bất đắc dĩ trở về.
Nếu đã đợi được một ngày thì cũng không kém thêm một ngày nữa.
Không ăn nổi nữa rồi, hẳn là sắp không xong?
. . .
Ngày thứ tám.
"Trần Triệt thế nào?"
"Đã không còn ý thức, Vương Chấn đang chuẩn bị hậu sự cho hắn, mua cả quan tài."
". . ."
. . .
Ngày thứ chín.
Trong tổng đà Thiên Lang bang.
"Trần Triệt thế nào?"
Biết được một bang chúng Thiên Lang bang mới trở về từ nhà Trần Triệt, Phùng Đại Xuyên đến dò hỏi.
"Ai. . . Mắt trợn trắng, bang chủ, ngươi phải nén bi thương."
Nghe như thế, sắc mặt Phùng Đại Xuyên trở nên âm trầm trong nháy mắt.
Mấy ngày trước còn một hơi, hiện tại đã ba bốn ngày rồi mà vẫn vậy.
Không thể không nói nghĩa tử này thật sự dai.
"Cần gì chứ? Đi sớm một chút cũng ít khổ hơn một chút!"
Phùng Đại Xuyên thầm mắng trong lòng.
Đúng lúc này, từ bên ngoài tổng đà có tiếng hừ nhẹ truyền đến.
Nghe động tĩnh, Phùng Đại Xuyên lập tức ra ngoài.
Vừa ra thì liền thấy bên tường bao có một nam tử trung niên mặc hoa phục đang đứng, sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy người tới, Phùng Đại Xuyên lập tức nghênh đón.
"Dương huynh, sao ngươi lại tới đây. . ."
Hắn lời còn chưa nói hết lời liền bị nam tử trung niên kéo vào một góc không xa.
"Phùng bang chủ, đến cùng là chuyện gì?
Vì sao Trần Triệt còn sống?
Ngươi có biết ngày mai Tế Thế minh sẽ vào thành?
Chẳng lẽ ngươi nhất định phải để cho hắn chờ đến ngày đó sao?"
Nam tử trung niên liên tục chất vấn, Phùng Đại Xuyên tự biết đuối lý nên trong lúc nhất thời không có phản bác.
Chờ một lúc sau hắn mới bất đắc dĩ nói: "Nghĩa tử kia của ta. . . Quá mức tham luyến nhân thế nên chưa chết, ta cũng không có cách nào."
"Không có cách nào? Phùng bang chủ, ngươi là người thông minh, chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi sao?
Hắn đã sắp chết, ngươi nhân lúc bên cạnh hắn không có người xử lý một chút, không phải hắn sẽ nhanh chóng chết sao?
Đến lúc đó tất cả mọi người đều cho là hắn bệnh chết!"
Nam tử trung niên có chút tức giận nói.
Phùng Đại Xuyên cẩn thận nhớ lại, sau đó khẽ lắc đầu.
"Không được, bên cạnh hắn vẫn luôn có người, nếu ta cưỡng ép đẩy những người kia ra để giết hắn thì quá rõ ràng, vậy còn không bằng trực tiếp đánh giết hắn ngay từ đầu."
Nam tử trung niên thong thả đi tới đi lui mấy bước rồi đột nhiên phất tay.
"Phùng Đại Xuyên, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, hôm nay hắn phải chết!
Nếu như hôm nay hắn không chết, sự hợp tác giữa chúng ta kết thúc!"
"Người hợp tác với các ngươi chính là Hồ Tài, hạ độc Trần Triệt cũng là hắn, ta chỉ báo cho ngươi biết tình huống mà thôi."
Phùng Đại Xuyên chậm rãi nói.
Nam tử trung niên nghe xong thấy thiếu kiên nhẫn.
"Đủ rồi Phùng Đại Xuyên, tất cả mọi người đều là người người thông minh, ngươi không cần gỉa vờ, Dương gia ta không có hứng thú dùng việc này bắt chẹt ngươi, chúng ta chỉ cần hắn chết!
Chỉ cần hắn chết! Ngươi hiểu chưa?"
"Dương Huyền, ngươi đúng là người thông minh.
Đã thông minh như vậy vì sao lúc trước lại muốn đổi bài thi của hắn đây?
Hừ, hiện tại đâm lao phải theo lao, ngược lại còn tráchên ta!"
Phùng Đại Xuyên giễu cợt nói.
Dương Huyền nghe lời này liền yên lặng.
Nói thật thì hắn cũng không biết.
Lúc trước hắn chỉ kêu giám khảo tùy tiện tìm một thư sinh nghèo có thể thi đậu tú tài rồi đổi bài thi.
Chuyện này không hiếm lạ.
Còn đổi bài thi của ai sao hắn có thể quản?
Mãi đến mấy ngày gần đây hắn mới biết được người bị đổi bài thi lại là Trần Triệt này.
Trước để thiên phú võ đạo của Trần Triệt sang một bên, chỉ mỗi chuyện hắn từng theo Vương Kính Minh học tập thì đã không nên đổi bài thi rồi.
Nhưng tên giám khảo kia lại cố tình đổi.
Dương gia có thể làm gì?
Chỉ có thể tự nhận không may, chùi đít cho đồng đội heo.
"Được rồi Phùng huynh, không đề cập tới chuyện này.
Chúng ta vẫn nên lên kế hoạch giết chết Trần Triệt này đi."
Phùng Đại Xuyên nghe lời này, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn chút.
"Thật ra. . . Ta có ý này."
. . .
Một lúc sau.
Phùng Đại Xuyên lại đến nhà Trần Triệtà.
Giống như hắn nghĩ, mặt Trần Triệt đã trắng không khác gì thi thể nhưng vẫn không chết.
"Trần Triệt. . . Ngươi tỉnh!"
Đi đến cạnh giường bệnh, Phùng Đại Xuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Trần Triệt để bên ngoài chăn.
"Bang chủ. . . Ngươi nên để cháu trai ta nghỉ ngơi thật tốt đi."
Mắt Vương Chấn đỏ hoe, mặt tràn đầy bi thương.
Phùng Đại Xuyên nghe xong hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Vương Chấn, mấy ngày nay ta nghe ngóng khắp nơi, biết được bên Châu Phủ có thần y xuất hiện, nghe đồn có năng lực tái tạo cơ thể.
Đúng lúc ta vừa nhận nhiệm vụ vận chuyển một nhóm hàng hóa tới Châu Phủ.
Ta thấy Trần Triệt đã bệnh đến mức này rồi, có muốn ta tiện đường dẫn hắn đến Châu Phủ tìm thần y kia để xem bệnh một chút hay không, nói không chừng còn chút hi vọng sống."
"Không ổn, từ Thạch Hỏa thành đi tới Châu Phủ cần hơn một ngày lộ trình, với tỉnh trạng thân thể bây giờ của Trần huynh sao có thể chịu nổi?"
Trương Nhược Viễn bên cạnh mở miệng phản bác.
Phùng Đại Xuyên nghe xong lạnh lùng nói: "Vậy chẳng lẽ cứ ở đây ngồi nhìn hắn chết sao?
Tình huống hiện tại như thế nào, các ngươi đều thấy được!
Dù sao đã sắp chết, còn không bằng liều một lần, tranh thủ kiếm tìm chút hi vọng sống!"
"Chuyện này. . ."
Trương Nhược Viễn nhất thời nghẹn lời.
Phùng Đại Xuyên không để ý tới hắn, xoay người chuẩn bị ra ngoài tìm Vương Nhu.
Dù sao muốn dẫn Trần Triệt đi Châu Phủ tìm thần y trước tiên cần mẫu thân người ta đồng ý.
Nhưng vào lúc này bỗng có tiếng ho yếu ớt vang lên.
Khụ khụ khụ. . .
Nghe được động tĩnh, Phùng Đại Xuyên lập tức xoay người.
Lúc này mới phát hiện Trần Triệt trên giường bệnh̀ thế mà mở mắt, vừa tỉnh lại.
Thấy cảnh này, hắn vô ý thức híp mắt.
"Nghĩa phụ. . . Lời ngài vừa mới ta đều nghe được. . . Ta theo ngài đi Châu Phủ."
Trần Triệt nói xong, gương mặt đột nhiên hồng nhuận một chút, dáng vẻ như hồi quang phản chiếu.
(Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye),[1] vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.)
"Nhưng tuyệt đối đừng nói chuyện này cho mẫu thân ta biết.
Nếu như nàng biết chắc chắn sẽ muốn đi cùng chúng ta.
Với thân thể hiện tại của nàng. . ."
Thấy Trần Triệt đột nhiên nói chuyện trôi chảy, lòng Phùng Đại Xuyên vui vẻ chỉ thiếu mỗi tươi cười.
Hắn thấy đây là hồi quang phản chiếu.
Đã hồi quang phản chiếu rồi mà còn phải khiến ta tốn nhiều công sức như vậy sao?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ quyết định.
Trần Triệt này đã kéo dài mấy ngày, lỡ như thời gian hồi quang phản chiếu của hắn có chút dài kéo qua hôm nay thì sao đây?
Nghĩ tới đây, hắn không chần chờ nữa, quyết đoán nói:
"Ngươi cũng hiếu thuận, cứ quyết định như vậy đi.
Một lúc nữa ta cho xe ngựa tới đón ngươi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ lót cho người chút đồ vật êm ái, trên đường cũng sẽ đi chậm một chút, sẽ không quá xóc nảy."