Biên: Lap Tran
-----
Đêm khuya trên đường phố, Trần Triệt càng chạy càng nhanh.
Dựa theo kế hoạch đã định ra, đánh giết Lưu A Cẩu xong, chờ có người phát hiện thì hắn sẽ nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
Dạng này có thể lưu lại cho người chứng kiến một ấn tượng, chính là hung thủ có bản lĩnh cao cường.
Còn bây giờ hắn thật sự đang chạy trốn.
Bởi vì chẳng biết tại sao hắn luôn cảm giác sau lưng có một cỗ âm phong đang đuổi theo.
"Giống như là tà ma. . ."
Trần Triệt tự nhủ, đồng thời vô thức cầm lấy Liệt Dương thạch.
Theo lý thuyết, trên thân mang theo Liệt Dương thạch, tà ma bình thường không dám đến gần.
Vậy âm phong phía sau là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ Lưu A Cẩu biến thành tà ma?
Không có khả năng nhanh như vậy!
Chẳng lẽ. . .
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng của hắn đột nhiên tỉnh ngộ.
Căn cứ theo trí nhớ của chủ nhân thân thể, trên đời này có một loại người cùng đường mạt lộ hay là vì nguyên nhân nào đó mà đầu phục tà ma, được xưng là Nhân trành.
Tà ma sợ hãi Liệt Dương thạch, nhưng Nhân trành không sợ.
Thế tà ma liền ra lệnh những Nhân trành này đi trộm Liệt Dương thạch , chờ mấy nhà mất đi Liệt Dương thạch bảo hộ, tà ma lại xâm nhập, hấp thụ tinh khí.
Tục truyền dưới trướng một ít tà ma mạnh mẽ có tới hơn trăm Nhân trành, thậm chí tạo thành giáo phái.
Những Nhân trành này cư ngụ ngoài thành, sinh hoạt nhú thổ phỉ, còn có một số tiềm phục trong thành, phối hợp với tà ma hại người.
Trở thành Nhân trành , trong tình huống bình thường đều sẽ nhận được chút chỗ tốt từ tà ma, như tiền tài...
"Rất có thể Lưu A Cẩu là Nhân trành, tà ma đuổi theo ta là chủ nhân của hắn. . ."
Trần Triệt càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nếu như Lưu A Cẩu là Nhân trành, cũng có thể giải thích vì sao.hắn muốn trộm Liệt Dương thạch để trả thù.
Trên thực tế, mục đích chủ yếu có thể là mở đường cho tà ma, trả thù chính mình chẳng qua là thuận tay mà thôi.
Đồng thời cũng có thể giải thích vì sao hắn có nhiều tiền như vậy.
"Tên khốn nạn này! Thật sự là chết chưa hết tội!"
Trần Triệt hoảng sợ.
Nếu Liệt Dương thạch bị trộm đi, nhà có khả năng bị tà ma xâm lấn, nếu kịp thời phát hiện thì còn cơ hội cứu vãn.
Còn nếu bị Nhân trành trộm đi, đêm đó chắc chắn phải có chuyện.
Nói một cách khác, nếu như đêm hôm đó mà để Lưu A Cẩu đạt được mục đích, mình và mẫu thân tám chín phần mười đã bị tà ma hại.
. . .
"Ta không tin ngươi có thể làm gì ta!"
Trần Triệt nắm chặt Liệt Dương thạch, đồng thời vận chuyển Thổ nạp pháp, tận lực phóng thích khí huyết.
Tà ma ... không chỉ sợ Liệt Dương thạch , đồng dạng cũng e ngại người khí huyết tràn đầy.
Nếu Tà Ma còn cần Lưu A Cẩu giúp đỡ trộm Liệt Dương thạch, vậy đã nói rõ bản sự có hạn.
Bây giờ đi theo mình tối đa cũng chỉ muốn hù dọa một chút thôi.
Chỉ cần mình không sợ, vậy thì không sao.
. . .
Sự thật giống như hắn nghĩ.
Âm phong kia chỉ theo sau lưng hắn, cũng không dám tới gần.
Một khắc đồng hồ về sau, âm phong hoàn toàn biến mất.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai.
Cạnh mương thoát nước, một lão bộ khoái mặc trang phục bảo vệ đang bóp mũi kiểm tra thi thể Lưu A Cẩu.
Lão bộ khoái tên là Lý Đức, làm trong nha môn gần ba mươi năm.
Bên cạnh hắn là một tên bộ khoái trẻ tuổi đang báo cáo tình tiết vụ án.
"Đầu Nhi, người chết tên Lưu A Cẩu, là một tên ăn mày gần đây, theo dấu vết hiện trường thì hẳn là nửa đêm ra giải quyết bị người ta đánh lén, một kích trí mạng. .. Còn hung khí hẳn là đoản đao."
Lý Đức nhìn vết thương lớn trên bụng Lưu A Cẩu, vẻ mặt bình tĩnh.
Làm bộ khoái nhiều năm như vây, hắn phá được vô số bản án.
Giống án mạng ngoại thành, phần lớn đều là cách làm của mãng phu.
Tùy tiện tra động cơ giết người, tra một vài người chứng kiến, tra một chút chứng cứ liền có thể phá án.
"Lưu A Cẩu này có khúc mắc gì với ai sao?"
Lý Đức quay đầu hỏi một câu.
Nếu Lưu A Cẩu là tên ăn mày, liền loại bỏ khả năng giết người cướp của.
Không phải cướp thì tám chín phần mười là báo thù.
"Có, Thiên Lang bang Vương Chấn vừa thọc hắn một đao vào hôm trước. . . Nhưng bây giờ Vương Chấn vẫn còn trong lao, không thể là hắn làm."
Bộ khoái trẻ tuổi trả lời.
"Ồ? Vì sao Vương Chấn muốn đâm hắn?"
Lý Đức hứng thú.
"Nghe nói là bởi vì Lưu A Cẩu có khúc mắc với cháu trai Vương Chấn. . . Vương Chấn sợ Lưu A Cẩu trả thù cho nên mới tiên hạ thủ vi cường."
"Cháu trai Vương Chấn. . ."
Lý Đức thì thào nói, tựa như bắt được điểm then chốt.
Lúc này, bộ khoái trẻ tuổi lại nói: "Đầu Nhi, cũng không thể nào là cháu trai Vương Chấn làm, ta vừa điều tra, cháu trai hắn tên là Trần Triệt, một người đọc sách, tay trói gà không chặt, làm người cũng có chút đoan chính, sao làm được sự tình này?"
Lý Đức trầm tư một lát sau, khẽ lắc đầu.
"Vậy cũng không nhất định, người đọc sách thì như thế nào? Người đọc sách sẽ không giết người sao?
Song phương thù hận đến mức động dao rồi, Trần Triệt ra tay đánh giết Lưu A Cẩu cũng không có gì lạ."
Bộ khoái trẻ tuổi vẫn có chút không tin, lại bổ sung:
"Đầu Nhi, vừa rồi ta hỏi thăm người chứng kiến. . . Người kia nói hung thủ đá một cái, thi thể Lưu A Cẩu liền bay vào mương nước, thời điểm chạy trốn chạy cũng rất nhanh. . .
Trần Triệt là thư sinh, mấy ngày trước tham gia huyện kiểm, thi rớt rồi còn bệnh nặng một trận, hắn không làm được chuyện này."
Nghe nói xong, Lý Đức ngây ngẩn.
Một cước đá thi thể vào trong mương. . . Chạy nhanh. . .
Đây quả thật không giống như một thư sinh.
Nhưng nếu không phải Trần Triệt giết thì là ai đâu?
"Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, mang ta đi gặp Trần Triệt này một chút đi. . . Dù nói thế nào thì hắn là người có động cơ gây án nhất."
Lý Đức đứng lên, liếc thi thể Lưu A Cẩu, sau đó phất phất tay.
"Còn thi thể này thì đưa đến nghĩa trang đi."
. . .
Hai người thẳng đến thành đông, sau gần nửa canh giờ thì hai người liền tới đầu hẻm nhà Trần Triệt.
"Đầu Nhi, là nhà này."
Tiến vào hẻm, bộ khoái trẻ tuổi trẻ trực tiếp đi tới cửa sân một gia đình, tiếp đến chuẩn bị gõ cửa.
Lý Đức thấy nên vội vàng ngăn cản.
"Đừng nóng vội, trước lừa hắn chút đi."
Bộ khoái trẻ tuổi nghe vậy sững sờ, sau đó gật đầu.
Một giây sau, vẻ mặt hai người trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Có câu nói rất hay, có tật giật mình.
Nếu như Trần Triệt thật sự liên quan đến vụ án này, vậy chỉ cần hắn nhìn thấy bộ khoái tới cửa, tất nhiên sẽ bối rối, từ đó lộ ra chân tướng.
Đến lúc đó, bộ khoái như bọn hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra mánh khóe.
Hai người chỉnh lý vẻ măt xong liếc mắt ra hiệu với nhau, sau đó Lý Đức đi đầu, tới trước cửa Trần gia.
Đang lúc hắn chuẩn bị gõ cửa thì trong tiểu viện đột nhiên có tiếng ho khan truyền ra.
"Hụ khụ khụ khụ khụ khụ. . ."
"Khụ khụ khụ. . ."
Nghe được tiếng ho, Lý Đức nhướng mày, bàn tay vốn chuẩn bị gõ mạnh tay vô thức thả nhẹ đi rất nhiều.