Biên: Lap Tran
-----
Trần Triệt bị bệnh, bệnh rất nặng.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thiên Lang bang.
. . .
"Đường chủ, hai ngày trước ngươi còn rất tốt, làm sao đột nhiên ngã bệnh đây?"
Trước giường bệnh, Triệu Đồng cùng mấy người trong Lang Nha đường gấp đến độ xoay vòng.
Bọn hắn thật lòng lo lắng.
Lúc trước, khi Trần Triệt tiếp nhận vị trí đường chủ, bọn hắn chỉ dùng mấy mười lượng bạc làm lễ vật nhưng Trần Triệt vẫn thu.
So với tên Từ Phong hay để bọn hắn cõng nồi kia, quả thực chênh lệch rất lớn.
Cho nên bọn hắn đều sợ vị đường chủ mới này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Khụ khụ khụ! Làm sao tính được số trời. . . Người có sớm tối họa phúc. . ."
Trần Triệt nằm trên giường, vẻ mặt trắng bệch, bộ dạng nguy kịch.
"Bang chủ đến rồi!"
Lúc này, bên ngoài có tiếng kêu gào truyền vào, ngay sau đó Phùng Đại Xuyên liền dẫn một tên đại phu đi đến.
Đám người Triệu Đồng thấy cảnh này vội vàng tránh sang một bên.
Phùng Đại Xuyên đi đến bên giường, đầu tiên là sờ trán Trần Triệt, sau đó nặng nề nói: "Làm sao mà phát bệnh đến mức này?"
Làm sao đến mức này?
Còn không phải là ngươi làm hại!
Đồ chó hoang Phùng Đại Xuyên!
Trần Triệt thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ không thể làm gì.
"Nghĩa phụ. . . Ta cũng không biết thế nào, đột nhiên phát bệnh. . . Khoảng thời gian này, ta không thể theo ngươi học Điệp Lãng công rồi."
"Ngươi còn muốn học Điệp Lãng công sao?
Trước dưỡng bệnh thật tốt đi, Thiên Lang bang không thể không có ngươi."
Phùng Đại Xuyên nói xong nhìn về phía vị đại phu theo hắn tới.
"Lý đại phu, ngươi giúp nghĩa tử này của ta xem chút đi."
Cái kia Lý đại phu nghe vậy lập tức ngồi xuống Trần Triệt bên giường, bắt đầu cho Trần Triệt nắm nổi lên mạch.
Không đầy một lát, hắn liền bắt đầu thở dài thở ngắn.
"Ai. . . nhược, thật là suy nhược. . . Thân thể này của hắn gặp chút ngoại tà xâm lấn đều sẽ bệnh nặng một trận."
"Có thể trị không?"
Giọng điệu của Phùng Đại Xuyên trở nên nghiêm trọng.
"Ta kê chút thuốc thử đi."
Lý đại phu trả lời, sau đó lấy bút mực và giấy từ trong hòm thuốc ra, đầu kê đơn.
Sau khi mở xong, Phùng Đại Xuyên lập tức để Triệu Đồng đi bốc thuốc.
Chờ sau khi bốc thuốc về, Vương Nhu liền nấu một chén, sau đó Phùng Đại Xuyên tự tay cho Trần Triệt uống.
Nhìn mẫu thân với đôi mắt đỏ hoa đứng cạnh Phùng Đại Xuyên, lòng Trần Triệt cảm thấy khó chịu.
Mẫu thân mới trải qua cuộc sống an ổn được vài ngày. . . Không nghĩ tới. . .
Ai, không thể không nói, mẫu thân có con trai như hắn thật sự là chịu khổ.
Sau đó, sự khó chịu trong lòng liền chuyển biến thành phẫn hạn đối với Phùng Đại Xuyên.
"Chó hoang Phùng Đại Xuyên, ngươi chờ đó cho ta!"
Tức giận thầm mắng trong lòng vài câu, Trần Triệt lại bắt đầu ho khan.
Từ sau khi biết được mình bị hạ độc, hắn chưa từng đóng lại trạng thái quá tải.
Dược liệu lâu năm lần trước Lâm Uyển tặng đã bị hắn dùng hết.
Mặt khác hắn còn tiêu hao gần trăm cân thịt mãnh thú khô.
Đương nhiên, tiêu hao to lớn như vậy thì thực lực của hắn cũng đang tăng nhanh như gió.
"Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta trở lại thăm ngươi."
Thấy Trần Triệt uống độc xong, Phùng Đại Xuyên an ủi vài câu liền xoay người rời đi.
. . .
Sau khi Phùng Đại Xuyên rời đi không bao lâu, Lâm Uyển đã tới.
Những người khác thấy nàng tự giác luii ra ngoài.
Nhìn Trần Liệt nằm trên giường bệnh, Lâm Uyển mở to mắt nhìn, khuôn mặt tràn ngập sự khó tin.
Nói thật, lúc nàng vừa đến thì trong lòng có chút vui sướng.
Bởi vì nàng nghĩ Trần Triệt ám chỉ mình tới thăm là muốn rút ngắn khoảng cách.
Nhưng nàng không nghĩ tới Trần Triệt lại bệnh̀ nghiêm trọng đến mức này.
"Trần công tử. . . Ngươi đây. . ."
Lâm Uyển đi đến bên giường, tháo mạng che mặt, để lộ ra một gương mặt trái xoan đẹp đẽ.
"Khụ khụ khụ. . . Lâm cô nương, chúng ta còn tính là bằng hữu sao?"
Trần Triệt không có thời gian nói chuyện tào lao, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Tính, dĩ nhiên tính!"
Lâm Uyển không chút do dự đáp.
Trần Triệt nghe vậy liền sờ sờ vào gối, nhanh chóng lấy ngân phiếu tám trăm lượng ra.
"Ta muốn mua một chút dược liệu lâu năm, ta biết dược liệu lâu năm có tiền cũng không mua được, rất quý giá, nhưng hiện tại ta vô cùng cần dùng."
Lâm Uyển nhìn ngân phiếu trong tay Trần Triệt mà ngây người, một lúc sau nàng mới trả lời:
"Những dược liệu lâu năm kia dùng để bồi bổ thân thể sao, không hẳn có thể trị bệnh của ngươi, chẳng lẽ ngươi đã dùng hết dược liệu lần trước ta đưa?"
"Ngươi đừng hỏi nữa, ta biết thân thể của ta. . . Hiện tại ta rất cần dược liệu lâu năm."
Trần Triệt vô lực nói.
Lâm Uyển suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
"Được, ta sẽ trở về đưa tới cho ngươi thêm một chút nữa
Còn tiền không cần, Lâm gia ta không thiếu tám trăm lạng bạc này."
"Ta đây thiếu ngươi một ân tình."
Trần Triệt cười nhạt một tiếng, nhận lại ngân phiếu rồi nhét nhét lại gối.
Thấy cảnh này, Lâm Uyển có chút u oán.
"Ai, Trần công tử, người bình thường thật sự không có cách nào làm bằng hữu với ngươi nha, về sau nếu ta gặp khó khăn, ngươi nhất định phải giúp ta."
"Chắc chắn sẽ giúp ngươi, ngươi yên tâm đi."
Trần Triệt trịnh trọng nói.
. . .
Sau khi Lâm Uyển rời đi, Trương Nhược Viễn lại tới.
So với Lâm Uyển, Trần Triệt tín nhiệm Trương Nhược Viễn hơn một chút.
Trao đổi với Trương Nhược Viễn xong, Trương Nhược Viễn trực tiếp trở về Trương gia, sau đó mang theo một võ giả Thiết Cốt cảnh duy nhất của Trương gia đến nhà cạnh nhà Trần Triệt.
. . .
Ngày lại ngày trôi qua.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm. . .
Bệnh của Trần Triệt bệnh càng ngày càng nghiêm trọng.
. . .
Nháy mắt đã đến ngày thứ sáu.
Sáng sớm hôm nay, Phùng Đại Xuyên luyện một lúc rồi đổi lại y phục thường ngày chuẩn bị ra cửa.
Thấy hai bang chúng Thiên Lang bang gác cổng không để ý, hắn cũng không mở miệng răn dạy như mọi khi.
Một tháng này, Thiên Lang bang trước có đường chủ Lang Nha đường Từ Phong chết, lại đến quân sư Hồ Tài chết. . .
Bây giờ đường chủ mới nhận chức của Lang Nha đường Trần Triệt cũng sắp không xong.
Cao tầng luân phiên hao tổn khó tránh khỏi lòng người trong bang bàng hoàng.
Hắn còn nghe nói có người đang thương nghị lấy thoát ly Thiên Lang bang, chuyển sang những bang phái khác.
Vậỷ thì tính sao?
Đều không quan trọng. . .
"Chỉ cần ta nhận được vật kia, không bao lâu nữa liền có thể bước vào Luyện Tạng cảnh, đến lúc đó ta còn cần Thiên Lang bang này làm gì?"
Phùng Đại Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Bước vào Luyện Tạng cảnh, hắn không chỉ không cần Thiên Lang bang, có một số chuyện hắn không cần thiết giả bộ tiếp nữa.
A. . .
Những năm gần đây hắn gỉa vờ yêu tiền, giả vờ keo kiệt, thật sự hơi mệt mỏi.
Trên thực tế hắn không có bao nhiêu hứng thú với tiền tài.
Võ đạo mới là thứ duy nhất ahắn duy nhất truy cầu.
Keo kiệt chẳng qua là khuyết điểm hắn cố ý cho người ngoài xem mà thôi.
Trong thời buổi này, chỉ có lộ ra một chút khuyết điểm thì người khác mới không tập trung vào ngươi, ngươi mới có thể yên ổn mà phát triển.
Đây gọi là giả heo ăn thịt hổ.
Cũng bởi vì hiểu sâu thế này nên hắn mới có thể cắm rễ ở Thạch Hỏa thành nhiều năm như vậy.
. . .
"Chắc nghĩa tử kia của ta cũng đã không còn?
Đáng tiếc cho một mầm mống tốt."
Khẽ thở dài, mặt Phùng Đại Xuyên có chút u buồn.
Một khắc đồng hồ sau, hắn đi tới trước cổng nhà Trần Triệt.
Vừa mới chuẩn bị đi vào thì Triệu Đồng từ bên trong đi ra.
"Triệu Đồng, Trần Triệt thế nào?"
Phùng Đại Xuyên hỏi Triệu Đồng.
Triệu Đồng đắng chát lắc đầu, sau đó phun ra mấy chữ.
"Chỉ còn thừa một hơi. . ."