Biên: Lap Tran
----
Tế Thế minh muốn điều tra Dương gia!
Khi các thế lực trong Thạch Hỏa thành nghe được tin tức này đều biết Dương gia xong rồi.
Thạch Hỏa thành là một tòa thành nhỏ xa xôi.
Người nơi này đã quen phớt lờ luật pháp Đại Hạ.
Vì phát triển lớn mạnh, phần lớn các thế lực đều đều từng làm chuyện thương thiên hại lý.
Nếu thật sự điều tra, không biết được mấy gia tộc yên ổn.
Như Dương gia, kinh doanh chủ yếu là quặng mỏ.
Lúc trước vì tranh đoạt quặng mỏ mà làm hại mấy gia tộc cửa nát nhà tan.
Sau này còn thông đồng với lao ngục để mua tù phạm làm thợ mỏ.
Một vài tù phạm khỏe mạnh vốn chỉ bị giam mấy tháng phải kiệt sức chết trong quặng mỏ của Dương gia.
Đây chỉ là chút chuyện ngoài sáng, còn sau lưng thì không biết đã làm những chuyện gì khác.
. . .
Giống như mọi người nghĩ, Tế Thế minh có hiệu suất làm việc kinh người.
Chỉ qua nửa ngày mà đã tra ra hai mươi tội trạng của Dương gia.
Trong đó có một tội trạng nghiêm trọng nhất chính là cấu kết với sơn phỉ Nhân Trành.
Theo luật Đại Hạ, đây là tội khám nhà diệt tộc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thạch Hỏa thành đều đang nghị luận việc này.
Tuy nói rằng tất cả mọi người đã đoán được Dương gia làm không ít chuyện xấu nhưng không ai nghĩ đến Dương gia lại dám bán binh khí áo giáp cho sơn phỉ Nhân Trành, thậm chí liên hợp Nhân Trành cướp bóc thương khách tới lui.
. . .
Sau một ngày.
Chạng vạng tối, có hai bóng người vô cùng linh hoạt vượt qua tường Thạch Hỏa thành.
. . .
"Dương gia chúng ta xong rồi!"
Dương Phương nhìn về Thạch Hỏa thành phía sau, giọng điệu bi thương.
Ngày hôm qua gia chủ còn phân phó hắn đi giết Trần Triệt kia, không ngờ hôm nay gia chủ liền bị người Tế Thế minh chặt đứt hai chân rồi tóm lấy.
Nếu không phải đại ca Luyện Tạng cảnh hấp dẫn sự chú ý của mấy người Tế Thế minh thì hắn và Dương An đều không thể trốn tới nơi này.
"Thúc gia, chúng ta đi nhanh đi!"
Dương An lạnh lùng nói.
Giờ phút này lòng hắn tràn đầy oán hận.
Hôm qua hắn còn kinh rượu đám người Tế Thế minh kia, đồng thời biểu đạt lòng kính trọng của mình, không nghĩ tới hôm nay đám người kia liền trở mặt vô tình.
Còn có mấy thế lực lớn trong Thạch Hỏa thành, ở thời điểm này đều tranh chen bỏ đá xuống giếng.
Một bộ phận người Tế Thế minh đã ra khỏi thành để tiêu diệt Nhân Trành, trong thành chỉ còn khoảng hai mươi người.
Còn Dương gia bọn họ trên dưới có hơn trăm người.
Hai mươi người này lợi hại hơn nữa nhưng cũng chưa quen thuộc Thạch Hỏa thành.
Theo lý thì không đến mức chỉ có hai người bọn hắn trốn thoát.
Sở dĩ như vậy là do các gia tộc khác bỏ đá xuống giếng!
"Tốt! Chúng ta đi! Chỉ cần ngươi còn sống thì Dương gia còn có cơ hội đông sơn tái khởi!"
Dương Phương trầm giọng nói.
Hai người chạy không bao xa liền gặp hai người đi đường trở về thành.
Dương An không nói hai lời trực tiếp nâng dao giết chết hai người này, sau đó tiếp tục chạy như điên.
. . .
Một khắc đồng hồ sau, hai người chạy trốn tới một con đường nhỏ tĩnh lặng bên ngoài thành.
Thấy sau lưng không có ai đuổi theo, Dương An nhẹ nhàng thở ra.
Thoát khỏi nguy cơ sinh tử, ngọn lửa thù hận trong lòng hắn của hắn lại hừng hực cháy.
Là trưởng tử Dương gia, hắn đương nhiên biết rõ nguyên nhân khiến Dương gia bị hủy diệt.
Bắt đầu từ một buổi thi huyện rất bình thường.
"Ta không hiểu vì sao phụ thân nhất định phải cho tên ngu xuẩn kia làm tú tài tên, có được ích lợi gì chứ?
Đần độn! Tất cả đều đần độn!"
Dương An tức giận mắng chửi.
Hắn đã sớm chướng mắt với tên đệ đệ ngu xuẩn kia, ngày ngày chỉ biết hái hoa ngắt cỏ.
Trong nhà tuyên bố là đồ đần độn kia rơi xuống nước chết chìm nhưng trên thực tế là bị hắn tự tay bẻ gãy cổ.
Loại đần độn báo hại Dương gia cửa nát nhà tan, chết chưa hết tội!
"Tiếp đến chúng ta đi đâu đây?"
Dương Phương nhỏ giọng hỏi.
Dương An nhìn mặt trời sắp hạ xuống, trầm giọng nói: "Đi Thần Hỏa châu, nơi đó võ đạo hưng thịnh, thế lực quan phủ yếu kém, ta muốn ở đó luyện đến Tiên Thiên cảnh rồi trở lại báo thù!
Nhưng bây giờ không vội, chúng ta trốn ở chỗ này trước, chờ trời tối lại xuất phát."
Nói xong hắn vô thức siết chặt bao quần áo trong ngực.
Năm nay hắn hai mươi ba tuổi, tuy là võ giả Đồng Bì cảnh nhưng đã cách Thiết Cốt cảnh không xa.
Chỉ cần hắn bước vào Thiết Cốt cảnh. . . Hắn tự tin có thể bước vào Luyện Tạng cảnh trong vòng một năm.
Hắn tự tin thế này là vì đồ vật trong bao quần áo.
Phụ thân từng hứa cho Phùng Đại Xuyên một phần đồ vật trong bao quần áo.
Nhưng̉ Phùng Đại Xuyên đần độn không chỉ không nắm chặt cơ hội mà hiện tại cả người cũng không biết đi đâu mất.
"Vương Kính Minh, các gia tộc Thạch Hỏa thành, còn có Trần Triệt kia. . . Đều đáng chết!"
Dương An nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng tưởng tượng cảnh trở về báo thù.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời thì đột nhiên dưới một tán cây không xa có truyền đến một loạt tiếng ho khan.
Khụ khụ khụ. . .
Nghe được động tĩnh, Dương An cùng Dương Phương giống như chim sợ ná, giật mình kêu lên!
Dương Phương đứng quan sát.
Chỉ thấy dưới cây có một người trẻ tuổi mặc áo trắng, sắc mặt trắng bệch, mắt có quầng thâm.
Người trẻ tuổi vừa che miệng vừa ho nhẹ, bước chậm về phía bọn họ.
"Có người!"
Dương An vô thức rút đao, muốn chém chết người trẻ tuổi này như chém chết hai người qua đường trước đó.
Nhưng hắn còn chưa bước được hai bước liền bị Dương Phương kéo lại.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Hắn chính là Trần Triệt!"
Sắc mặt Dương Phương trở nên u ámm.
Dương An nghe vậy mở to mắt, lùi lại hai bước.
Hai người đều không phải kẻ ngu, dù Trần Triệt có tu vi Đồng Bì cảnh nhưng dám ở chỗ này đón đường bọn hắn chắc chắn là có chỗ ỷ lại.
"Chẳng lẽ chung quanh có cao thủ Tế Thế minh?"
Lòng Dương Phương phát lạnh.
Trong trăm người Tế Thế minh có mấy võ giả Luyện Tạng cảnh, nếu có tên nào nấp xung quanh thì hắn tám chín phần mười không phát hiện được.
"Khụ khụ khụ. . ."
Đúng lúc này, người trẻ tuổi lại ho khan hai tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía bọn họ, vừa đi vừa nói: "Không nghĩ tới thật sự có thể gặp được các ngươi ở chỗ này."
Dương Phương cùng Dương An liên tiếp lui về phía sau, đồng thời đề phòng xung quanh.
Dương Phương mắt thấy bản thân sắp rơi vào tuyệt cảnh, lúc này vô cùng biệt khuất nói: "Trần Triệt! Ta biết bây giờ nói gì cũng đã chậm nhưng có mấy lời không nói ra ta thấy không thoải mái!"
"Ồ? Lời gì?"
Trần Triệt bình tĩnh hỏi.
"Dương gia ta chưa bao giờ muốn đổi bài thi của ngươi!
Dương gia ta có thể phát triển đến hiện tại không phải là một gia tộc đần độn.
Hằng năm, có không ít người ở Thạch Hỏa thành có khả năng trúng tú tài, coi như Dương gia muốn đổi bài thi thì cũng không thể đổi bài thi của học sinh do Vương Kính Minh dạy dỗ!
Làm vậy không phải tự đào hố cho mình sao?
Tất cả những chuyện này đều là tên giám khảo khốn nạn kia làm.
Dương gia ta chỉ kêu hắn tùy tiện đổi một bài thi mà thôi!
Ai mà ngờ hắn lại đổi bài thi của ngươi."
Dương Phương vô cùng bi phẫn nói.
"Ồ."
Trần Triệt mặt không thay đổi sắc lên tiếng, sau đó lại đến gần chút.
Dương Phương nói rất đúng.
Bây giờ nói ra cũng đã muộn.
Dương Phương không cam tâm, vừa lui vừa tiếp tục nói: "Còn nữa, tên giám khảo khốn nạn kia cũng không phải do Dương gia ta giết!
Thời điểm ta chuẩn bị đi giết hắn thì hắn đã treo cổ rồi.
Chắc chắn sau lưng có người đang cố ý hãm hại Dương gia chúng ta!"
Trần Triệt nghe xong nhíu mày, suy tư điều gì đó.
Dương Phương thấy cảnh này đột nhiên lắc mình, một luồng sáng lóe lên rồi phóng thẳng tới mặt Trần Triệt.
Vù!
Nhưng mà điều khiến cho hắn không ngờ tới chính là Trần Triệt chỉ tùy tiện giơ tay liền nắm được ám khí của hắn.
Điều càng khiến hắn khiếp sợ hơn là từ đầu đến cuối, vẻ mặt Trần Triệt không hề biến hóa, vẫn đang suy tư.