Biên: Lap Tran
----
Trần Triệt trở thành hộ vệ của Vương Kính Minh, một tháng năm lượng bạc.
Làm đại nho nổi danh Ký Châu, Vương Kính Minh ở đoạn đường trung tâm Thạch Hỏa thành.
Chỗ ở không chỉ có diện tích rộng mà còn có quan quân tuần tra ngày đêm.
Trần Triệt làm hộ vệ, trực tiếp dẫn theo một nhà dọn tới.
. . .
Chờ sắp xếp xong hết thảy Trần Triệt mới một mình đi tới bên ngoài thư phòng của Vương Kính Minh.
Trong thư phòng, Vương Kính Minh một thân áo xanh, tóc hoa râm, tướng mạo nho nhã đang viết chữ.
Thấy Trần Triệt đến, hắn khẽ thở dài.
"Vào đi."
Trần Triệt nghe vậy mới cung kính tiến vào thư phòng.
. . .
Nhìn người học sinh có làn da trắng bệch, vành mắt còn hơi đen trước mắt, tâm tình Vương Kính Minh rất là phức tạp.
Tuy rằng lúc dạy học cho Trần Triệt hắn cũng không chiếu cố gì, đối xử không khác gì những học sinh khác.
Nhưng thật ra trong nội tâm của hắn rất là coi trọng người học sinh này.
Người học sinh này xuất thân gia đình bình dân, không chỉ thông minh mà còn rất khắc khổ.
Tuy rằng trong lòng có chấp niệm nhưng nếu như có thể thuận lợi hóa giải chấp niệm thì chấp niệm sẽ biến thành cơ hội thúc đẩy một người thuế biến.
Dựa theo kế hoạch của hắn, chờ sau khi Trần Triệt thi đậu tú tài hắn sẽ đề cử Trần Triệt đi thư viện Đại Hạ đọc sách, sau đó trực tiếp thông qua thi hương để thi hội.
Sau khi thi hội lại ở thư viện rèn luyện thêm hai năm. . .
Đến lúc đó, Đại Hạ lại thu hoạch một nhân tài trụ cột.
Nhưng mà điều khiến hắn không nghĩ tới chính là chỉ ra ngoài du học mấy tháng, khi trở về Trần Triệt này đã̀ thành võ giả!
Còn là một võ giả thiên tài!
"Trần Triệt, ta nhớ ngươi đã từng nói với ta, chí hướng của ngươi là bảo hộ thương sinh. . . Hiện tại ngươi lựa chọn luyện võ thì bảo hộ thương sinh thế nào đây?"
Vương Kính Minh dùng giọng có chút buồn nói.
Đại Hạ trọng văn khinh võ, đó là bởi người đọc sách lòng mang thiên hạ có thể chấn nhiếp chư tà, bảo hộ một phương.
Còn võ giả chỉ có thể tự vệ, tiêu hao tài nguyên, thậm chí đôi khi sẽ tạo phản.
So sánh thì người đọc sách dễ quản lý hơn nhiều.
Trần Triệt yên lặng một lát mới thẳng thắn nói: "Lão sư, ta cũng muốn bảo hộ một phương.
Nhưng ngay cả bản thân cùng gia đình đều không bảo hộ được.
Người Dương gia liên hợp giám khảo đổi bài thi của ta, khiến ta thi rớt.
Sau khi ta thi rớt, một tên ăn mày cũng muốn hãm hại ta.
Ta có thể làm sao?
Ta nếu không luyện võ thì có khả năng hôm nay lão sư cũng không gặp được ta."
Vương Kính Minh không cách nào phản bác.
Giờ khắc này hắn vô cùng phẫn nộ đối với giám khảo thi huyện, đối với Dương gia.
Cả học sinh của hắn mà cũng dám khi nhục, thể hiện rõ ràng thái độ của những người này đối với người đọc sách!
"Đáng chết! Thật sự đáng chết! Đám người này đang dao động căn cơ Đại Hạ!"
Tức giận mắng hai câu xong, Vương Kính Minh gọi một tên tùy tùng vào.
"Đi gọi giám khảo huyện kiểm năm nay qua cho ta.
Còn có Dương Thụ của Dương gia, chính là người thi đậu tú tài năm nay, cũng gọi qua luôn."
"Đúng!"
Tùy tùng lên tiếng sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Thấy cảnh này, Trần Triệt cảm động.
Hắn vốn không định truy cứu chuyện Dương gia đổi bài thi, dù sao Dương gia không đổi bài thi hắn cũng không tới thế giới này.
Nhưng Dương gia cứ phải ép hắn.
Vậy không còn cách nào rồi, hắn chỉ có thể truy cứu.
Lão sư luôn cương trực công chính, nếu để hắn đã điều tra ra chân tướng, Dương gia lãnh đủ.
. . .
Chờ người kia lui ra ngoài, Vương Kính Minh mới nhìn về phía Trần Triệt.
"Trần Triệt, nếu như ta có thể thay ngươi trút giận thì ngươi nguyện ý tiếp tục đi học sao?
Với tư chất của ngươi thì dù chậm trễ một năm cũng không chịu ảnh hưởng lớn."
Đọc sách?
Trần Triệt không biết nên trả lời như thế nào.
Người đọc sách muốn chấn nhiếp tà ma phải có một thứ cực kỳ quan trọng.
Đó chính là lòng mang thiên hạ, chính nghĩa hào hùng.
Chỉ dạng này mới có thể sinh ra hạo nhiên chính khí, chấn nhiếp tà ma.
Nhưng hắn căn bản không phải người thế giới này thì sao lòng có thể mang thiên hạ này?
Hắn chỉ muốn tự vệ, sau đó yên ổn sinh sống, với tâm tính này thì có đọc nhiều sách cũng không có bao nhiêu dụng.
"Lão sư. . . Chẳng lẽ võ giả không đối phó được Tà Ma sao?"
Trần Triệt yếu ớt hỏi.
Vương Kính Minh cười khẽ một tiếng trả lời: "Với cảnh giới bây giờ của ngươi căn bản không thể đả thương được tà ma.
Coi như ngươi lợi hại hơn chút nữa thì đối phó một hai tà ma cũng đã là cực hạn.
Muốn đối phó ngàn vạn tà ma. . . Ha ha ha, không có khả năng."
Trần Triệt nghe vậy lại lắc đầu.
"Lão sư, ta cảm thấy nếu có thể đối phó một hai tà mà thì sẽ có khả năng đối phó ngàn vạn."
Vương Kính Minh nghe xong có chút câm nín.
"Được, coi như về sau ngươ có thể đối phó ngàn vạn thì có thể kéo dài được bao lâu?
Hai mươi năm hay là ba mươi năm?
Còn đọc sách thì năm năm sau ngươi đã có thể bảo hộ một phương, chấn nhiếp ngàn vạn tà ma."
"Nhưng người đọc sách tay trói gà không chặt, không đối phó được Nhân Trành, lỡ như có Nhân Trành muốn hại ta thì làm sao bây giờ?"
Giọng Trần Triệt càng lúc càng nhỏ.
Vương Kính Minh nghe xong phản bác:
"Đại nho giống như ta ai mà không có mấy võ giả lợi hại bảo hộ?
Nhớ năm đó lúc ta làm quan, võ giả theo bên cạnh là tồn tại mà ngươi không thể tưởng tượng nổi!
Không phải dễ dàng hơn so với tự mình tu luyện sao?"
"Vậy nếu hộ vệ kia muốn hại ngươi đây?"
Trần Triệt càng nói nhỏ hơn.
Vương Kính Minh vừa nghe liền vỗ bàn.
"Trần Triệt, sao trước kia ta không phát hiện ngươi ưa thích tranh cãi như thế!"
Trần Triệt cúi đầu không nói gì.
"Hừ! Ta cho ngươi biết, trên lãnh thổ Đại Hạ này, người đọc sách càng cao quý hơn người luyện võ!"
Vương Kính Minh hừ một tiếng, có chút ngạo nghễ nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì liền nghe lầm bầm lầu bầu,
"Vậy bên ngoài Đại Hạ bên đây?"
. . .
"Ngươi!"
Vương Kính Minh chỉ Trần Triệt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, tên tùy tùng lúc kia đã trở lại.
Vương Kính Minh khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi: "Giám khảo kia đâu?"
Sắc mặt tùy tùng có chút khác thường, buồn bã nói: "Tiên sinh. . . Mấy ngày trước giám khảo cãi nhau với phu nhân, trong cơn tức giận treo cổ chết rồi."
"Chết rồi?"
Vương Kính Minh suy nghĩ gì đó.
"Bên Dương gia nói thế nào?"
Tùy tùng gãi đầu rồi trả lời: "Dương Thụ kia. . . Hôm qua trượt chân rơi xuống nước cũng đã chết rồi."
Nghe nói như thế, Trần Triệt cảm giác lòng phát lạnh.
Người của gia tộc lớn. . . Thật sự quá độc ác.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy mờ mịt.
Chứng nhân đều đã chết, còn kết tội Dương gia như thế nào?
Nhưng Vương Kính Minh vẫn bình tĩnh như cũ.
"Trần Triệt, ngươi biết ta ghét nhất loại người nào sao?"
"Học sinh không biết."
Trần Triệt thấp giọng trả lời.
"Ta ghét nhất là những người cảm thấy người đọc sách chúng ta cổ hủ, sau đó lợi dụng điểm này coi chúng ta đồ đần rồi đùa nghịch.
Bọn hắn không biếtm có đôi khi chúng ta chỉ là không nguyện ý so đo với bọn hắn mà thôi."
Trần Triệt cúi đầu không nói.
Lúc này Vương Kính Minh nói với tên tùy tùng kia: "Nếu người đã chết hết, chuyện này coi như xong."
Ngay sau đó hắn chuyện đột nhiên phân phó.
"Để người Tế Thế minh người đi dò xét Dương gia, đối phó người không giảng đạo lý thì bọn hắn tương đối có kinh nghiệm."