Dịch: Lap Tran
----
Ánh mắt trở nên Trần Triệt xa xăm.
Sở dĩ hắn không dám đi Kinh Thành là bởi vì từng nghe chuyện cũ về Trần Thế Mỹ ở kiếp trước.
Chuyện cũ này khiến hắn liên tưởng đến vài điều không tốt.
Nếu như phụ thân của thân thể này chưa chết mà còn phát triển tại Kinh Thành... Đến bây giờ đã nhiều năm trôi qua, e là hắn đã sớm lấy vợ sinh con một lần nữa.
Chính mình lúc này nếu là đi qua, đó không phải là hỏng chuyện của hắn sao?
Mặc dù khả năng này phi thường thấp nhưng từ khi xảy ra chuyện đổi bài thi thì hắn không thể không cân nhắc khả năng này.
Người vợ trong chuyện xưa kiếp trước vào thành tìm chồng, gặp phải sát thủ, mấy lần trở về từ cõi chết.
May mắn là sau này gặp được Bao Thanh Thiên thay nàng làm chủ.
Nhưng Đại Hạ nhưng không có Bao Thanh Thiên.
Nếu hắn tùy tiện mang theo mẫu thân đến Kinh Thành, thật sự xảy ra chuyện như vậy thì không ai có thể làm chủ thay hắn.
Cho nên để ổn thoả thì hắn quyết định hỏi lão sư tên các đại thần trong triều xem có thể phát hiện thêm gì hay không.
Thạch Hỏa thành cách triều đình rất xa, đừng nói là đại thần, phần lớn người còn không biết hoàng đế có niên hiệu gì.
Còn lão sư thì không giống, lão sư du lịch khắp các phương, lại từng làm quan, có lẽ sẽ biết.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Vương Kính Minh có chút tò mò.
Hắn vừa mới dứt lời, đột nhiên nghĩ đến Trần Triệt muốn đi Kinh Thành tìm cha.
Có thể trở thành đại nho, hắn đương nhiên rất thông minh, nhanh hiểu ý Trần Triệt.
Không đợi Trần Triệt mở miệng, hắn chỉ chỉ giá sách cách không xa nói: "Góc trên bên phải có có quyển sách tên Bách quan ký, ngươi có thể xem một chút.
Nhưng đã ghi chép từ hai năm trước, cũng không đầy đủ.
Ngươi tham khảo cũng được nhưng đừng coi là thật."
"Học sinh hiểu rõ! Đa tạ lão sư!"
Trần Triệt tạ ơn một tiếng rồi lập tức đi tới trước kệ sách lật xem quyển sách kia.
Cẩn thận xem một lượt hắn cũng không nhìn thấy tên Trần Chiếu.
Mặc dù như thế nhưng trong lòng của hắn vẫn không loại trừ khả năng này.
Dù sao thời đại này có nhiều người thay tên đổi họ.
Lão sư cũng nói trong này cũng không ghi chép đầy đủ, chỉ có thể tham khảo thôi.
"Như thế nào? Tìm được đáp án ngươi mong muốn sao?"
Vương Kính Minh lo lắng hỏi.
"Không có."
Trần Triệt lắc đầu.
"Vậy mau đi về nghỉ đi."
Vương Kính Minh nhẹ nhàng thở ra.
"Tốt, học sinh cáo lui."
...
Ngày lại ngày trôi qua.
Mỗi ngày Vương Kính Minh đều cho Trần Triệt uống hai bát thuốc, tất cả đều là dược liệu lâu năm.
Trần Triệt có chút băn khoăn, muốn từ chối mấy lần nhưng làm tính tình Vương Kính Minh bướng bỉnh, hắn không có cách nào từ chối.
Một tháng thấm thoắt trôi qua.
Dưới tác dụng của trạng thái siêu quá tải cùng với bốn viên tròn, thực lực của Trần Triệt đã tăng lên đến một nấc thang mới.
...
Trưa hôm nay.
Trần Triệt đang đọc sách trong thư phòng của Vương Kính Minh.
Những năm này lão sư vào nam ra bắc, góp nhặt rất nhiều sách, ngoại trừ một chút tạp thư giới thiệu các nơi thì còn có một lượng lớn sách về dượcc.
Trần Triệt mượn trạng thái quá tải ghi nhớ hết nội dung của những quyển sách này.
Cũng bởi vậy mà hắn được mở rộng tầm mắt.
Còn y thuật, có phương diện lý luận nên hắn miễn cưỡng xem như một thần y.
Nhưng học y thì phải thực hành mới được.
Cho nên nếu thật sự muốn xem bệnh cho người ta thì hắn còn kém chút.
...
"Trần Triệt! Tới uống canh gà!"
Lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng Vương Kính Minh truyền đến.
Ngay sau đó cửa thư phòng bị đẩy ra, Vương Kính Minh bưng một cái nồi đất đi đến.
"Bệnh của ngươi... Dược liệu không trị được, một tháng kế tiếp chúng ta thử một chút đồ ăn."
Vương Kính Minh cẩn thận đặt nồi đất lên trên bàn rồi nói.
Thấy hắn có vẻ chột dạ, Trần Triệt lập tức hiểu ra.
Chắc là lão sư đã dùng hết dược liệu.
Lại nhìn đến nồi canh gà trên bàn, lòng Trần Triệt hơi khó chịu.
Một tháng nay ngoại trừ tiêu hao một lượng lớn dược liệu quý giá, lão sư còn cung cấp sự bảo hộ cho hắn.
Tế Thế minh giết không ít Nhân Trành bên ngoài thành, những Nhân Trành ẩn nấp trong nội thành hình như đang trả thù, trở nên hung hăng ngang ngược hơn.
Nhưng dưới sự bảo hộ của lão sư, hắn không cảm nhận được biến động.
Có thể nói một tháng qua là khoảng thời gian yên ổn nhất kể từ khi hắn đến thế giới này.
Lão sư quá tốt với hắn mà hắn lại không thể báo đáp gì.
...
"Sáng nay ta mua gà ở ngoại thành! Ngươi nếm thử xem! Rất bổ!"
Thấy không có người ngoài, Vương Kính Minh cười múc cho Trần Triệt một chén.
Qua một tháng ở chung, hắn càng hài lòng với Trần Triệt.
Bởi vì tiểu tử Trần Triệt này quá chăm chỉ, khắc khổ.
Trời chưa sáng đã bắt đầu luyện võ, vừa luyện vừa ho khan.
Nói thật, lần thứ nhất nhìn thấy cảnh này, lòng của hắn vô cùng rung động.
Hắn thấy, nếu dùng tinh thần này vào chuyện học tập thì thành tựu của tiểu tử này không chỉ đơn giản là trở thành đại nho.
Hắn không con trai, chỉ có một đứa con gái đã sớm lập gia đình ở phương xa.
Còn học sinh thì có một đống lớn.
Nhưng người thành tài lại vô cùng ít.
Mặc dù hiện tại Trần Triệt chưa có thành tựu gì nhưng hắn thấy về sau nhất định sẽ có.
Điều này khiến hắn kiên định với suy nghĩ của mình.
Đó là nhất định phải trị khỏi bệnh cho Trần Triệt.
...
Theo lý thì không có lão sư múc canh cho học sinh, nhưng thấy vẻ mặt chờ lời khen của lão sư, Trần Triệt chỉ có thể đưa hai tay nhận lấy chén canh, sau đó cẩn thận uống từng ngụm.
"Mùi vị không tệ! Lão sư nhọc lòng!"
Canh gà còn chưa vào bụng thì hắn đã tán dương một câu.
Nhưng một khắc sau hắn liền thấy không ổn.
Khi canh gà vào bụng, có một luồng năng lượng đen kịt tiến vào Phệ Nguyên bình.
"Trong canh có kịch độc!"
Trần Triệt giật mình.
Sao có thể?
Chẳng lẽ lão sư muốn hại hắn?
Trần Triệt nhanh chóng phủ định ý nghĩ này.
Dù độc trong canh gà lợi hại nhưng còn nằm trong phạm vi kịch độc bình thường.
Loại độc này có giết chết người bình thường cùng với võ giả Khí Huyết cảnh, còn cấp độ cao hơn sẽ gây hại thấp hơn.
Hắn là võ giả Đồng Bì cảnh, không có Phệ Nguyên bình mà uống hết chén canh gà này thì tối đa cũng chỉ trọng thương mà thôi, không đến mức chết ngay tại chỗ.
"Không phải hạ độc ta... Vậy là hạ độc lão sư."
Lòng Trần Triệt lộp bộp một tiếng, nhanh chóng phản ứng.
Trong ngày thường, hắn đều trở về biệt viện ăn cơm cùng mẫu thân, chưa bao giờ ăn cùng lão sư.
Cho nên trong mắt người ngoài, lão sư muốn hầm canh gà là cho bản thân uống.
Có người muốn hạ độc lão sư!
...
"Thật sao? Ta đây cũng nếm thử!"
Vương Kính Minh nghe Trần Triệt khen ngợi xong lập tức múc cho mình một chén, khi hắn chuẩn bị uống một ngụm thì Trần Triệt đột nhiên bắt lấy cổ tay của hắn.
"Đừng uống! Trong canh có độc!"