Biên: Lap Tran
-----
Nụ cười trên mặt Trần Triệt cứng lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Rất rõ ràng. . . Chuyện hắn ra ngòai tối hôm qua đã bị mẫu thân nhận ra.
Hắn có thể giấu diếm được tất cả mọi người, chỉ là không thể gạt được mẫu thân.
Yên lặng một lúc, hắn khẽ gật đầu.
"Ừm. . ."
"Lưu A Cẩu kia. . ."
Vương Nhu lại hỏi, lúc nói lời này, mắt đã long lanh.
"Ta giết."
Trần Triệt khàn khàn nói, nhưng vẻ mặt kiên định dị thường.
Đây là lần thứ hai hắn giết người, nhưng cũng không phải lần cuối cùng.
Hắn coi như có thể lừa gạt mẫu thân nhất thời, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt mẫu thân cả đờí?
Cũng nên nhường để mẫu thân chuyển biến ấn tượng về nhi tử, không thì về sau làm sao thích ứng?
Không đợi Vương Nhu mở miệng, hắn tiếp tục nói: "Nếu ta không giết hắn , cữu cữu ra tới vẫn sẽ giết hắn.
Cữu cữu làm việc quá lỗ mãng, chưa hẳn có thể giấu giếm được quan phủ, nếu như bị quan phủ bắt được, chỉ sợ hắn phải làm khổ sai cả đời.
Mà Lưu A Cẩu còn liên quan đến tà mà, ta không giết hắn, về sau còn không biết nhà ta gặp phiền toái gì.
Cho nên vì sống sót, vì về sau chúng ta có thể yên ổn sinh hoạt, ta nhất định phải giết hắn!"
Nói hết những lời này xong, phòng nhỏ trở nên yên tĩnh.
Một hồi lâu, Vương Nhu nức nở nói: "Triệt Nhi. . . Ngươi nói đúng, chẳng qua là chuyện này quá nguy hiểm. . .
Tối hôm qua ngươi thụ thương sao?"
Nghe nàng nói, lòng Trần Triệt khẽ buông lỏng.
Sống trong loạn thế, năng lực chịu đựng phải cao hơn thịnh thế.
Dù mẫu thân mặc chỉ là phụ nhân yếu đuối, nhưng cũng kiên cường hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
"Không bị thương, mẫu thân yên tâm đi.
Trong ta có vẻ yếu ớt là bởi vì luyện công pháp cữu cữu lưu lại. . .
Chỉ cần ăn nhiều cơm một chút lập tức sẽ khôi phục."
Trần Triệt tỏ vẻ buông lỏng nói.
"Vậy mẫu thân đi nấu cơm cho ngươi. . ."
. . .
Ngày lại ngày trôi qua, nháy mắt đã ba ngày.
Không khác Trần Triệt suy đoán lắm, cái chết của Lưu A Cẩu cũng không có nhấc lên sóng gió bao nhiêu, giống như chỉ chết một con chó.
Giải quyết chuyện Lưu A Cẩu, hắn bắt đầu an tâm luyện võ.
Được cung cấp thức ăn sung tú, trong ba ngày hắn liền tu luyện Thổ nạp pháp đến cảnh giới đại thành.
. . .
Trời tờ mờ sáng.
Trong tiểu viện, Trần Triệt nâng một tảng đá lớn nặng trăm cấn.
Buông tảng đá xong, hắn tiếp tục mở ra trạng thái quá tải để tu luyện Thổ nạp pháp.
Khụ khụ khụ. . .
Vừa mở ra trạng thái quá tải, hắn liền không nhịn được ho khan.
"Xem ra một cánh tay nâng tạ đá trăm cân không phải cực hạn của Thổ nạp pháp."
Trần Triệt thầm nghĩ trong lòng.
Trên thực tế, tạ đá chuyên môn luyện võ có nắm tay, mà khối đá lớn này lại là hắn nhặt ven đường, nói về độ khó thì cao hơn tạ đá trăm cân.
Cho nên nghiêm chỉnh mà nói thì hắn đã vượt qua Thổ nạp pháp đại thành.
Chỉ tiếc năng lượng còn sót lại trong Phệ Nguyên bình còn lại không nhiều lắm.
Hắn muốn tiếp tục mở ra trạng thái quá tải phải chuẩn bị một chút dược liệu mới được.
"Chút thời gian còn lại thử luyện Phách Sơn chưởng đi. . ."
Trần Triệt trở về phòng lấy ra quyển bí tịch khác, Phách Sơn chưởng.
Không giống với Thổ nạp pháp, Phách Sơn chưởng là một bí tịch chiêu thức.
Căn cứ theo giới thiệu, Khí Huyết cảnh luyện thành Phách Sơn chưởng, có thể dễ dàng đánh nát gạch đá.
Trên Khí Huyết cảnh gọi là Đồng Bì cảnh.
Tên như ý nghĩa, chính là giai đoạn rèn luyện làn da.
Đến Đồng Bì cảnh dùng Phách Sơn chưởng này có thể dùng tay không đỡ dao sắc.
Trên Đồng Bì cảnh là Thiết Cốt cảnh.
Võ giả Thiết Cốt cảnh dùng Phách Sơn chưởng có thể dễ dàng đập nát tảng đá.
Uy lực này nếu rơi vào thân người. . . Có thể nghĩ tới kết quả.
. . .
Ghi nhớ pháp môn Phách Sơn chưởng xong, Trần Triệt mở ra trạng thái quá tải.
Hắn nhanh chóng giơ tay ra luyện một trận, cảm giác sưng đau từ hai tay truyền đến.
Giơ tay xem xét, hai tay đã sưng đỏ.
"Xem ra đây chính là tác dụng phụ khi luyện chưởng pháp. . ."
Nhìn xem hai tay sưng đỏ, Trần Triệt đã biết.
Tiêu hao chút thời gian cuối cùng mở ra trạng thái quá tải, hắn về phòng của mình, lấy hai mươi lượng bạc cữu cữu lưu lại ra.
Ngày đó hắn lấy từ Lưu A Cẩu được hai lượng hoàng kim, giá trị cũng hơn hai mươi lượng bạc.
Nhưng hoàng kim quá bắt mắt, hắn chuẩn bị dùng bạc cữu cữu lưu lại thay thế hoàng kim.
Cữu cữu là người bang phái, chờ hắn ra ngoài hẳn là có biện pháp xử lý sạch hoàng kim.
. . .
Trần Triệt rời khỏi nhà.
Mấy ngày trước mẫu thân cho hắn chút thuốc bổ, nhưng muốn lần thứ hai tràn đầy Phệ Nguyên bình, còn thiếu nhiều.
Tính toán, đại khái cần ba bốn lượng bạc.
Mặt khác, lương và thịt trong nhà sắp thấy đáy, muốn bổ sung một chút, cũng phải hao không ít bạc.
"Luyện võ tiêu hao thật sự quá lớn. . ."
Trần Triệt vừa đi vừa âm thầm tính toán trong lòng.
Càng tính toán hắn càng thấy hai mươi lượng bạc không đủ dùng.
. . .
Đi đến đầu hẻm, có hai phụ nhân đang nhỏ giọng bàn luận.
"Này, các ngươi có nghe nói không? Ngoại thành phát sinh việc lớn!"
"Chuyện gì?"
"Có mấy nhà bị tà ma hại! Nghe nói mười mấy người chết!"
"Cái gì? Còn có chuyện thế này!"
. . .
Trần Triệt nghe vậy vô ý thức thả chậm bước chân, đồng thời dựng lỗ tai.
"Ta nghe nói, trước đó có một đám người đến nhà những người này cướp đi Liệt Dương thạch, sau đó tà ma mới ra tay. . ."
"Trực tiếp vào nhà đoạt sao? Cũng quá vô pháp vô thiên. . . Quan phủ mặc kệ sao?"
"Thành đông cũng phát sinh chuyện tương tự. . . Quan phủ có chút người như vậy, làm sao quản nổi?"
. . .
Nghe đến mấy người đối thoại, Trần Triệt thấy căng thẳng.
Rõ ràng là tà ma phối hợp một đám Nhân trành làm.
Thời điểm trước kia vẫn chỉ là một tên Nhân trành trộm Liệt Dương thạch. . .
Hiện tại tốt rồi, trực tiếp biến thành một đám ăn cướp trắng trợn.
"Thế đạo này càng lúc càng loạn, Nhân trành thì càng nhiều, Nhân trành càng nhiều thì càng loạn, tiếp tục tuần hoàn. . ."
Trần Triệt cảm giác nguy hiểm cận kề.
Dù chuyện Lưu A Cẩu đã qua, nhưng có thể sau lưng Lưu A Cẩu còn có một tà ma.
Trời mới biết tà ma kia có thể dẫn một đám Nhân trành đến tìm mình hay không. . .
"Không được, nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp kiếm tiền, sau đó dời đến nội thành."
Trần Triệt nắm chặt tay.
Nội thành gần Liệt Dương khoáng mạch, tương đối an toàn, chỉ có dời đến nội thành mới có thể tránh loại chuyện này phát sinh.
Mà hắn cũng cần thiết một hoàn cảnh an tĩnh để tu luyện.
Tu luyện Thổ nạp pháp thì ho khan.
Tu luyện Phách Sơn chưởng thì hai tay sưng đỏ.
Nếu như mở ra trạng thái quá tải, đồng thời tu luyện hai loại công phu. . .
Trần Triệt không khỏi tưởng tượng ra một hình ảnh.
Hắn yếu ớt vừa ho khan vừa dùng hai tay sưng vù bổ tảng đá. . .
Hình ảnh kia quá đẹp. . .
Nếu như mẫu thân thấy được không phải sẽ bị dọa chết khiếp sao?
Còn có thể để hắn tiếp tục luyện công sao?
"Kiếm tiền! Kiếm tiền!"
Trần Triệt vừa nói thầm vừa bước nhanh hơn, hướng tới phiên chợ.