– Chủ nhân háo sắc, ngươi nói Ứng Mộng Phạm kia thật sự đẹp như vậy sao? Tiêu Họa Thủy không cam lòng nói.
Làm một mỹ nữ, hơn nữa còn rất tự kỷ, tự phụ mỹ nữ, cho nên nàng khó chịu nhất là có chuyện có người ở trước mặt nàng khen ngợi người khác tuyệt lệ vô song, mỹ mạo không người nào sánh bằng.
Quả thực rất khiêu khích!
Hơn nữa Tiêu Họa Thủy đúng là đại mỹ nữ trong một vạn chọn một, thậm chí trong trăm vạn chọn một, nhất cử nhất động đều phong tình vạn chủng, có một cỗ quyến rũ mê hoặc trời sinh. Đây cũng là vốn kiêu ngạo của nàng.
Tuy nhiên lão trời già tài nghệ điêu luyện, nếu có thể sáng tạo ra núi cao biển rộng, cũng có thể đắp nặn ra từng đại mỹ nhân dung mạo, phong tình khác nhau. Nếu như nói Tiêu Họa Thủy là trong trăm vạn chọn một, như vậy Hàn Diệc Dao, Mai Di Hương loại mỹ nữ này chính là trong ngàn vạn chọn một!
Giống như võ đạo, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại có sơn.
Như vậy, trên đời này còn có mỹ nữ xuất sắc hơn Hàn Diệc Dao, Mai Di Hương cũng không kỳ quái, trong ức vạn chọn một, thậm chí là mấy trăm năm, mấy ngàn năm mới có thể ra một, chân chính là khuynh quốc khuynh thành!
Truyền thuyết về Ứng Mộng Phạm đều có tùy ý nghe được ở đế đô, chỉ cần người hơi lớn tuổi, ai cũng vô cùng kinh diễm với Ứng Mộng Phạm, như đã nói qua, cũng chỉ là mười mấy năm thôi, mà người là động vật chóng quên, chỉ sợ thêm mấy chục năm, phần lớn phàm nhân đều qua đời, Ứng Mộng Phạm cũng đồng dạng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Vạn Cổ Đại Đế đã trải qua vô số năm tháng, hiện tại lại mấy người biết huy hoàng của hắn?
Trừ phi trở thành tiên trong chín tầng trời, nếu không, không có tồn tại bất hủ!
Vì trường sinh, đến tột cùng phải trải cái giá bao nhiêu?
Chu Hằng tưởng tượng ra Ứng Mộng Phạm mà càng lúc càng đi xa.
Huyết Kiếm Thiên Quân vì trường sinh lựa chọn bỏ qua thân thể, cùng Ma Kiếm tương hợp, mà Cổ Hà Càn, con lừa đen lại lựa chọn phong ấn sinh mệnh, xuyên qua mấy vạn năm truy tìm cơ hội thành tiên!
Làm như vậy cần dũng khí cực lớn!
Giống như Cổ Hà Càn bị hắn và con lừa đê tiện càn quét động phủ. May mắn thực lực của bọn họ yếu đi chút, nếu như đổi thành tồn tại Kết Thai Cảnh, có thể thuận tiện bổ túc cho Cổ Hà Càn, thật sự cho hắn cơ hội hay không?
Chu Hằng không ngừng suy nghĩ, vì trường sinh, hắn sẽ phải trả cái giá lớn thế nào phải trả?
Hắn không có đáp án rõ ràng, suy nghĩ một hồi. Hắn không khỏi thất cười rộ lên, hắn cách thọ nguyên khô cạn không biết còn bao nhiêu lâu, hơn nữa, chẳng lẽ hắn không thể dựa vào lực lượng của mình hóa phàm thành tiên, chém phá hư không hay sao?
Chẳng những hắn sẽ trở thành tiên, hơn nữa hắn còn có thể đem cha mẹ, thân nhân, người yêu vào Tiên giới!
Một người đắc đạo, gà chó lên trời!
Vì mình! Vì thân nhân!
Nghĩ như thế. Tín niệm của Chu Hằng lại kiên định thêm một phần, hai mắt mở ra sáng quắc.
– Thật muốn gặp vị Ứng Mộng Phạm kia! Tiêu Họa Thủy lẩm bẩm nói, lại có người đi tới bên cạnh Chu Hằng, dùng một đôi ngọc phong no đủ cọ lên cánh tay Chu Hằng.
– Xít! Làm phiền cũng phải xem trường hợp có được không?
Trong đầu Chu Hằng hiện lên một nữ nhân hình tượng ngũ quan mơ hồ, chưa từng thấy qua chân nhân trước đó, ai có thể tưởng tượng được còn có người xinh đẹp hơn cả Hàn Diệc Dao, Mai Di Hương các nàng chứ?
Sức tưởng tượng của con người có cực hạn.
Ứng Mộng Phạm tuy rằng biến mất mười mấy năm. Nhưng ở đế đô vẫn còn là đề tài nóng, vẫn luôn nghe thấy người ta nhắc tới, ai mà không có khát vọng được gặp tuyệt thế mỹ nhân này?
– Chủ nhân, nô nóng quá rồi! Tiêu Họa Thủy phát dục là chẳng phân biệt thời gian, sau khi cọ cọ Chu Hằng một lúc, đầu ngón tay vén vào cổ áo, sau một lúc không ngờ nàng kéo nội y ra ngoài.
Thật sao. Ngực thả rông, hai quả cầu thịt no đủ mơ hồ xuất hiện trước mặt Chu Hằng, tản phát ra khí tức mê người.
Chu Hằng không khỏi rục rịch, đưa tay xuyên qua cổ áo Tiêu Họa Thủy, dễ dàng nắm lấy một quả cầu thịt no đủ. Co dãn mười phần, nhưng lại không mất đi mềm mại, bàn tay bóp một cái, thịt từ khe tay ép ra, khiến người ta phải tan chảy.
Tiêu Họa Thủy lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo. Có thể làm cho nam nhân như thần linh này lộ ra vẻ mặt say mê như vậy, nàng cảm giác vô cùng thành tựu.
Mẹ con Lan Phi cũng động, một trái một phải quỳ bên chân Chu Hằng, sau khi sờ soạng một lúc, quần Chu Hằng liền bị tụt xuống, hai nàng cùng thổi kèn.
– Xít! Khoái cảm mãnh liệt truyền lại, Chu Hằng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lan Phi và Nam Cung Nguyệt Dung mặt đối mặt ngồi chồm hỗm, cùng dùng miệng thổi kèn đàn hát, khiến người ta cực kỳ khoan khoái.
Chu Hằng lại không biết, kỳ thật Lan Phi và Nam Cung Nguyệt Dung cũng không phải mẹ con chân chánh, thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên khoái cảm cấm kỵ, thằng nhỏ phía dưới càng ngày càng dựng đứng.
– Hừ! Tiêu Họa Thủy bất mãn bị Lan Phi mẹ con đoạt trước, vội vàng co người ép vào lòng Chu Hằng, thi triển ra mị công độc nhất vô nhị của nàng.
[CHARGE=3]
Ừ Y Y, rên rên rỉ rỉ, Chu Hằng rất nhanh đạt tới cực khoái, t*ng trùng trào ra. Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung chụm lại, vươn đầu lưỡi màu hồng liếm đối phương, thu thập tàn cục.
Chu Hằng ăn Kim Dương Thảo vương, ở phương diện này đặc biệt mẫn cảm, nhìn thấy bộ dáng triền miên của hai nàng, trong nháy mắt lại khôi phục hùng phong, lại lần nữa diễu võ dương oai.
Nhìn xem tam nữ Tiêu Họa Thủy bao hàm xuân sắc, bàn tay to hắn ôm một cái, ôm tam nữ tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, tự nhiên có một trận đánh ác liệt.
Với năng lực của hắn, một trận đánh như thế nửa ngày làm sao đủ?
Đáng thương phục vụ kia, đợi lâu mà không thấy đám người Chu Hằng đi ra tính tiền, gõ cửa đi vào thì không thấy ai, lập tức trợn tròn mắt! Mẹ ơi, sao lại có người mang mỹ nữ tới ăn cơm bá vương! …
Sau một phen đại chiến, Chu Hằng từ trong tứ chi tam nữ giằng co mà bò đi ra, nhìn hình ảnh cổ ngọc, tay ngọc, hắn không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.
Võ giả tu luyện chỉ là một quá trình, lại có người theo đuổi các thứ vô hình.
Có ít người mục tiêu là quyền lực, có khi là mỹ nữ, có khi là vì báo thù, còn có giết người. Đương nhiên cũng có thuần túy theo đuổi cường đại, bọn họ không muốn dục vọng, chỉ vì muốn cường đại mà cường đại, có thể coi là cuồng nhân võ đạo, mê võ nghệ.
Chu Hằng tự vấn lòng, phát hiện mình cũng không có dã tâm quá lớn, tu luyện với hắn mà nói cũng rất có ý tứ, cũng có giàu tính khiêu chiến, nhưng sẽ có một ngày, hắn sẽ tu luyện tới cuối, hoặc là dùng hết tiềm lực, không thể tăng tiến.
Khi đó, hắn không phải không còn mục tiêu sao?
May mà, mỹ nữ là trời ban ân lớn nhất với nam nhân!
Chu Hằng cười cười, vậy hắn chỉ làm người trung thành với ý muốn của mình.
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Dung hơi híp lại, nhìn về phía Chu Hằng đầy phức tạp.
Được Lan Phi khuyên, nàng lựa chọn thần phục Chu Hằng, vì tên nam nhân này quá cường đại, có thể cho nàng vô thượng quyền lực, cho dù nàng và Lan Phi không quá giống nhau, nàng thích dùng lực lượng của mình đi đạt được quyền lực, nhưng dựa vào cường giả là chuẩn đạo lý thời đại này.
Vì chiếm được niềm vui của Chu Hằng, tranh thủ tình cảm với Tiêu Họa Thủy, dưới sự chỉ bảo đầy kinh nghiệm của Lan Phi, dùng phương thức khinh miệt, khinh thường với Chu Hằng, như vậy mới khiến Chu Hằng có ý chinh phục mình.
Quả nhiên, hữu hiệu, chiêu này vô cùng hiệu quả, ở thời điểm các nàng cũng không có khả năng hầu hạ, Chu Hằng chỉ ôm mông nàng dùng sức, đây là hình phạt, nhưng cũng là ân sủng.
Ít nhất Lan Phi chính là cho là như vậy.
Trong hậu cung là một phi tử được ân sủng, được đế vương lâm hạnh cũng có hạn. Lúc này chỉ là quá mệt mỏi!
Nam nhân này đúng là dã thú, vậy còn chưa dùng hết man lực, tinh lực vô cùng, giống như một kỵ sĩ thiện chiến, mỗi lần ra đều khiến các nàng ngã gục, bị chìm trong biển hoan dục.
Tiếp tục như vậy nữa, nàng thật muốn khoái hoạt đến chết!
Tên khốn nạn này, nhanh lên mở rộng thêm hậu cung đi, chỉ có ba người nàng thì chịu không nổi.
Chu Hằng ra khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, tự nhiên vẫn ra trướng trả tiền, để tên phục vụ thóa mạ bữa ăn bá vương kia cảm động đến lệ rơi đầy mặt, trên đời này thực sự có người tốt a, lương tâm bứt dứt liền chạy trở về trả tiền.
Hắn quay lại Triệu gia, vừa muốn vào cửa, lại nghe hai giọng nữ thanh thúy vang lên: – Chu công tử! Chu công tử! Hắn quay đầu, chỉ thấy hai cô nương xinh đẹp cười tươi bước nhanh tới. Lục Thần Phù, Nguyễn Giai Oánh!
Các nàng sao lại đến đây?
– Hằng thiếu, thì ra hai người này là bằng hữu của ngươi! Thủ vệ ở cửa nói: – Tiểu nhân không biết, để các nàng chờ đó nửa ngày, xin Hằng thiếu thứ tội!
– Không sao! Chu Hằng phất tay áo, hắn tự nhiên sẽ không vì vậy mà giận chó đánh mèo. Hắn nhìn về phía hai nàng, nói: – Các ngươi sao lại đến đây? Dừng một chút, hắn lại nói: – Vào trong trước rồi nói sau. Nhìn Chu Hằng sóng vai hai nàng bước đi, mấy tên thủ vệ cửa đều hâm mộ, cực phẩm mỹ nữ ai mà không thích chứ?
Đi tới viện lạc của hắn, Triệu Khả Hân ra đón, nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân phong cách khác biệt này, vẻ mặt không khỏi vừa vui vừa buồn.
Nàng trước kia sợ Chu Hằng tìm không thấy con dâu, nhưng bây giờ cực phẩm mỹ nữ này lại từng người xông tới, nam nhân cưới ba vợ bốn nàng hầu không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ số lượng có phải quá nhiều một chút hay không?
– Nói đi, có phải gặp phiền toái gì hay không? Chu Hằng nhìn Lục Thần Phù, ở trong mắt hắn, nữ nhân này chuyên gia bị bắt cóc.
Lục Thần Phù tức giận trừng mắt hắn một cái, nhưng nghĩ tới Chu Hằng chính là cường giả Khai Thiên Cảnh, vội vàng thu hồi ánh mắt lại, biết vâng lời nói: – Được Nguyễn tiểu thư trợ giúp, Thần Phù đã đem sản nghiệp mở rộng đến nơi đây!
– Ồ? Chu Hằng lộ ra một vẻ kinh ngạc, chuyện này cũng không dễ dàng a!
Nguyễn Giai Oánh dịu dàng cười, nói: – Được phục vụ Chu công tử chính là vinh quang của thiếp!
Nữ nhân này vẫn chưa từ bỏ ý tưởng ban đầu, vẫn luôn nhận định hắn chính là chủ nhân Thiên Bảo Các tìm kiếm!
Chu Hằng tuy rằng cảm thấy nữ nhân này quá chấp nhất, nhưng người ta cũng nhiều lần hỗ trợ, nhân tình này phải trả! Hắn bây giờ còn có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ, cũng phải không thể thiếu nhân tình được, về sau trả lại là xong.
– Đúng, chúng ta còn mang một ít kim loại tới! Nguyễn Giai Oánh từ trong pháp khí không gian lấy ra kim loại chất đầy đất. Ông! Trong đan điền, hắc kiếm bỗng nhiên rung lên kịch liệt! – –