Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng con lừa đen rất đê tiện, nhưng tuyệt đối là hạng không chịu thua thiệt, nào có lúc dán sát đất với người ta, hơn nữa còn là hai lần? Đương nhiên là bị bắt buộc không khống chế được!  

Trên người thiên nữ tuyệt thế khẳng định che giấu bí mật lớn, có thể khiến con lừa đen lăn quay ra đất cũng không kỳ lạ, chỉ là vì sao Chu Hằng lại không bị ảnh hưởng?  

Hắc kiếm!  

Không sai, trên người hắn có hắc kiếm, mà thiên nữ tuyệt thế này dường như cũng có liên hệ nhất định với hắc kiếm, thế mới làm hắn miễn trừ ảnh hưởng từ năng lực kỳ quái của thiên nữ tuyệt thế?  

Con lừa đen tràn đầy khó chịu bò dậy, nhưng không dám đến phạm vi một trượng gần thiên nữ tuyệt thế, đây là khoảng cách an toàn, bằng không nó nhất định sẽ cắm đầu xuống đất, không có sức chống trả.  

– Con lừa, hái Thủy Tinh Đào xuống đây! Chu Hằng nói, nhưng lập tức trầm giọng xuống, nói tiếp: – Nếu ngươi dám nuốt riêng, hắc hắc!  

– Tiểu tử thối, dám uy hiếp Lư đại gia nhà ngươi!” Con lừa đen càng thêm khó chịu, nhưng vẫn chạy như điên về phía hai trái Thủy Tinh Đào. “Bổn tọa giống loại tham tài hẹp hòi hay sao?  

– Ngươi vốn là thế!  

Con lừa đen nghiến răng, chỉ là thiên nữ tuyệt thế ở ngay bên cạnh Chu Hằng, nó không dám đến gần cắn môngChu Hằng, bằng không nó lại cắm đầu xuống đất bị Chu Hằng cười nhạo!  

Nó hái xuống hai trái Thủy Tinh Đào, sau khi ném một trái cho Chu Hằng, vội vàng mang theo trái còn lại chạy ra thật xa, ực một cái nuốt xuống.  

Con lừa đê tiện này rất là hiện thực, thờ phụng đạo lý thứ tốt nhất định phải nuốt vào bụng mới tính là của mình.  

Chu Hằng nhận lấy Thủy Tinh Đào, ánh mắt thì nhìn thiên nữ tuyệt thế ngồi ngẩn người, có cảm giác đau đầu không biết phải làm sao.  

– Ta dạy cho cô nói chuyện vậy!  

Hắn đột nhiên nói.  

– Ta tên Chu Hằng. Tên của ta là Chu Hằng!  

– Nha! Nha!  

– Chu Hằng!  

– Nha!  

…………..  

Sự thật chứng minh, thiên nữ tuyệt thế này tuyệt không phải người ngốc, khi nàng sinh ra hứng thú với lời nói của Chu Hằng, liền bắt đầu học theo, không ngừng hấp thu mọi tri thức như miếng bọt biển.  

Tính cách của nàngcũng không ngừng thể hiện ra.  

– Chu Chu Chu… Hằng!  

– Con… con lừa!  

Từ ê a tập nói dần dần đến thuần thục, năng lực học tập của nàng mạnh đến kinh người, chỉ hai ngày sau nàng liền nắm giữ được năng lực trao đổi ngôn ngữ bình thường.  

Chu Hằng đã lấy ra quần áo của các nàng Ứng Mộng Phạm trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cho nàng thay, còn những mảnh cánh hoa bao bọc nàng thì bị Chu Hằng thu hồi, nghiên cứu kỹ một phen.  

Không rách, không mục, không hỏng!  

Mặc kệ Chu Hằng dùng sức thế nào, công kích đánh lên cũng bị hấp thu, tuyệt đối là chí bảo phòng ngự!  

Hắn vội vàng để thiên nữ tuyệt thế mặc lại cánh hoa đào, tuy rằng quái dị một chút, nhưng hệ số an toàn có thể tăng lên vô hạn! Mỹ nhân như vậy, bất kỳ ai cũng phai nâng niu như báu vậy, tuyệt đối không thể cho nàng bị một chút tổn thương nào.  

Con lừa đen phát hiện ra công hiệu thần kỳ của cánh hoa đào, lập tức đỏ mắt đi hái hoa khắp nơi, nhưng kết quả không có một cánh hoa nào có công hiệu này. Mấy ngày nay nó vẫn luôn dùng con mắt gian tặc nhìn chằm chằm thiên nữ tuyệt thế, nhưng không dám đi lên lừa gạt, tuyệt đối là bị dọa sợ.  

– Chu Hằng, ta gọi là gì? Ba ngày sau, thiên nữ tuyệt thế đã có thể vận dụng ngôn ngữ loài người một cách hoàn mỹ, nàng nhìn Chu Hằng, vẻ mặt đầy mong chờ, xinh đẹp rạng ngời.  

Trong lòng Chu Hằng rung động, nói: – Cô có thể tự đặt cho mình một cái!  

Thiên nữ tuyệt thế nghiêng đầu, phong tình đó thật là mê chết người. Nàng chìm vào trầm tư, nhưng nàng không cảm giác, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện những đóa hoa đào nở rộ, mỗi lần nở đều như một lần vũ trụ thay đổi, tràn ra khí tức đại đạo không thể hình dung.  

Khiến người tỉnh ngộ, lĩnh ngộ sáng tỏ.  

– Ta tên… Hoặc Thiên! Nàng đột nhiên nói, ánh mắt sâu xa.  

Ầm!  

Trong thiên địa đột nhiên xẹt qua một tia chớp, mặt đất rung chuyển, tiếng sấm ầm ầm không ngớt, như đang run rẩy, lại như muốn giáng xuống thiên phạt.  

Dị tượng này đến quá đột nhiên, nếu nói không có liên quan tới nàng, đánh chết Chu Hằng cũng không tin!  

Hoặc Thiên?  

Yêu cơ tuyệt sắc có thể mê hoặc cả thiên địa!  

Chu Hằng mỉm cười, hỏi: – Vậy họ là gì?  

– Ta đến từ trong hư vô, không cha không mẹ, chính là Hoặc Thiên! Nàng nghiêm mặt nói, ánh mắt hiện lên dị tượng mặt trời sinh ra mặt trăng tan biến, vũ trụ biến ảo, dẫn tới tiếng sấm thiên địa truyền vang không ngừng.  

Rốt cuộc nàng là tồn tại như thế nào!  

Chu Hằng tràn đầy tò mò, nếu nói nàng là là tiên nhân, nhưng rõ ràng không có một chút lực lượng. Điều này, chính nàng đã xác nhận, trước đó không mặc cánh hoa đào, không cẩn thận té một cái, kết quả đầu gối đập vào thân cây, trực tiếp trầy da.  

…. Dù là người mới bắt đầu tu luyện cũng không tới cỡ này chứ!  

Nhưng nói nàng đơn thuần là người phàm? Vậy càng nhảm nhí! Trên người nàng có cả trăm ngàn, cả trăm triệu chỗ không giống người phàm!  

– Được rồi, cô là Hoặc Thiên!  

…………..  

Con lừa đen nhanh chóng luyện hoa trái Thủy Tinh Đào kia, hai ngày nay vẫn vòng quanh Chu Hằng, rõ ràng vẫn còn dòm ngó trái Thủy Tinh Đào mà hắn còn chưa ăn. Chỉ là Hoặc Thiên vẫn luôn ở cạnh Chu Hằng bổ sung tri thức, nó căn bản không có cơ hội đến gần Chu Hằng gõ một gậy đằng sau.  

Nó vẫn mãi thở dài, ánh mắt cực kỳ u oán, hận không thể lấy cây chổi quét bay Hoặc Thiên!  

— Mỹ nhân dù tốt, nhưng so sánh với bảo vật thì như cục đá bên lề đường, vừa lạnh vừa cứng, không có ý nghĩa gì!  

Hoặc Thiên đang trưởng thành nhanh chóng, không phải thân thể, mà là ý thức, tính cách của nàng. Hiện tại ném nàng ra ngoài, chỉ cần dung nhan tuyệt thế của nàng không gây họa, khẳng định có thể sống rất tốt.  

– Chúng ta nên đi rồi! Chu Hằng gọi con lừa đen, liền muốn dẫn Hoặc Thiên rời cây mẹ, tiếp tục đi tìm truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn.  

– Chờ đã! Hoặc Thiên giơ tay nhỏ lên, ngăn cản Chu Hằng cùng con lừa đen. – Hình như ta biết nên làm thế nào!  

Nàng đi qua một nhánh cây, đi tới thân cây, sau đó đặt tay lên.  

Nàng nhắm mắt lại, miệng thì thầm gì đó, như đang hát một bài ca dao.  

Chu Hằng cùng con lừa đen không biết nàng đang làm gì, chỉ có thể đứng một bên mà nhìn.  

Thiên nữ tuyệt thế nhìn như nhu nhược không có sức mạnh, nhưng đã thể hiện ra khí tràng của nữ vương, ít nhất con lừa đen tuyệt đối sợ như sợ cọp.  

Ầm! Ầm ầm ầm!  

Mặt đất rung chuyển, cả gốc cây mẹ như phát ra chấn động dữ dội, sau đó Chu Hằng cùng con lừa đen phát hiện bọn họ đang nhanh chóng hạ xuống!  

Rõ ràng bọn họ không động dậy, tại sao lại hạ xuống?  

Là cây mẹ… đang nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ cực nhanh!  

Không chỉ thế, toàn bộ thiên địa như đang thu nhỏ, giống như quá trình ngược của võ giả tu luyện nội thế giới. Chỉ mới nửa giờ, bọn họ đã có thể thấy được mặt đất.  

Gốc cây mẹ này như trung tâm lốc xoáy, đất xung quanh đều co rút về bên này, những gốc cây con cũng đang dung hợp vào cây mẹ, như đó vốn là những cành nhánh nhỏ từ cây mẹ mọc dài ra.  

Thu nhỏ, thu nhỏ, thu nhỏ!  

Tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong 5 phút, không gian to lớn này đã thu nhỏ đến còn không đủ một dặm, cũng xuất hiện ra ba người khác.  

Tang Thanh Sơn, Băng Hoàng Nữ, Dương Chiêm!  

Bọn họ vốn đang lang thang ở góc nào không biết trong thế giới này, nhưng theo không gian co rút mạnh, tự nhiên cũng xuất hiện trong tầm nhìn.  

Biểu tình của ba người đều mờ mịt, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì.  

Thoáng cái, Chu Hằng cùng con lừa đen đã đứng ở mặt đất, bởi vì gốc cây mẹ đã không khác gì cây đào bình thường, nhưng vẫn đang co rút, thẳng đến khi biến thành một cái cành cây.  

Cành cây? Cây mẹ nối trời nối đất, lại chỉ là một cái cành cây!  

Hoặc Thiên nâng cây mẹ lên, hào quang hồng nhạt lóe lên, gốc cây mẹ liền nhập vào ngực nàng, không thấy được nữa.  

Kỳ tích to lớn!  

Thế gian có thể co rút tự nhiên, cũng chỉ có pháp khí, nhưng có thể phóng to được đến cỡ như cây mẹ hay sao? Lại còn có thể kết thành trái?  

Quả nhiên toàn thân nàng toát ra thần bí!  

Không gian ổn định trở lại, chỗ duy nhất không thay đổi ở nơi này cũng chỉ có hồ nước kia, vẫn có kích cỡ như cũ, bên dưới là cánh cửa hồng nhạt xoay chuyển.  

– Chu Hằng? Ba người Tang Thanh Sơn đều bay tới, khoảng cách một dặm cũng chỉ là nhấc bước, tuy rằng bọn họ không biết tình huống gì, nhưng lại tận mắt thấy toàn bộ quá trình.  

Hoặc Thiên xoay người lại, hiện ra dung nhan tuyệt thế trước mặt ba người.  

Ba người kia đồng thời trợn mắt há mồm, như biến thành tượng gỗ, ngay cả hít thở cũng ngừng lại.  

Thế gian này làm sao có giai nhân xinh đẹp như vậy!  

Ngay cả Tang Thanh Sơn cùng Dương Chiêm đã hình thành Thần chích, tu vi tâm tính đã sớm đạt tới mức không sinh dục vọng, nhưng nhìn đến Hoặc Thiên vẫn cứ rung động tâm linh. Tuyệt mỹ như vậy khiến bọn họ không sinh ra được một chút khinh nhờn, chỉ nguyện làm tôi tớ của nàng, cả đời canh giữ tuyệt mỹ của nàng!  

Băng Hoàng Nữ bản thân là nữ giới cũng không ngoại lệ!  

Xinh đẹp như thế, đã vượt qua cách biệt nam nữ, đẩy lên đỉnh độ cao của đạo!  

Nếu không phải bọn họ đã hình thành Thần chích, tuyệt đối sẽ chìm đắm tâm thần vĩnh viễn, trong lòng chỉ còn lại bóng hình xinh đẹp đó, thờ nàng là Thần chích, cả đời không thể đột phá!  

Nhưng hình thành Thần chích, đây là một bước nhảy vọt về ý thức, hồi lâu sau, ba người cuối cùng lộ ra giãy giụa, vội quay mặt chỗ khác, không dám liếc nhìn lại Hoặc Thiên!  

Liếc nhìn lâu hơn nữa, có thể bọn họ sẽ không rút ra được!  

– Chu Hằng, giao ra truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn! Dương Chiêm quát lớn.  

Chu Hằng liếc thoáng qua hắn, cười nói: – Người như ngươi thật là kỳ quái, làm sao biết ta chiếm được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn? Hơn nữa, dù coi như ta thật lấy được, làm sao phải giao ra?  

– Hừ! Nếu ngươi không lấy được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, làm sao khống chế được mảnh cổ địa này? Dương Chiêm cười lạnh, ra dáng như ngươi đừng tưởng ta là kẻ ngu.  

– Có đôi khi ta thật là bội phục sức tưởng tượng của những người nào đó! Chu Hằng lầm bầm, sau đó ngoắc tay. – Dương Chiêm, ta biết ngươi che giấu thực lực, lần này đánh một trận sảng khoái đi!  

– Muốn chết! Tay phải Dương Chiêm vung lên, trong tay xuất hiện một bộ găng tay xanh đen, nhìn rất xa xưa, thậm chí còn hư hại, ngay cả nắm tay cũng lộ ra một phần ba.  

Ầm, thân mình bắn ra, lao về phía Chu Hằng.  

Chu Hằng không hề có ý tránh né, càng không tung quyền đánh chưởng, chỉ cười hì hì nhìn Dương Chiêm.  

Chẳng lẽ tên này luyện được tuyệt chiêu dùng mặt đỡ quyền?  

Tang Thanh Sơn cùng Băng Hoàng Nữ đều lộ ra vẻ mờ mịt, thực lực của Dương Chiêm vốn không thể coi thường, cộng thêm bộ bao tay hư hại kia cũng là pháp khí cấp bậc Kết Thai Cảnh. Tuy rằng hư hại, không thể tự động vận chuyển,nhưng ở trong nay cường giả nửa bước Kết Thai Cảnh cũng vẫn có thể phát huy ra uy lực Kết Thai Cảnh!  

Dùng mặt đón đỡ, vậy cũng ngu xuẩn quá chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK