Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Hai vị, thế nào? Chu Hằng nhìn hướng hai Minh Tiên ra tay với thuyền nhỏ của bọn họ trong đầm lầy lúc trước, trong mắt không chút che giấu vẻ chán ghét.  

– Các hạ, chính ngươi cũng nói, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, cần gì hùng hổ dọa người! Hai người đó nói, thân hình lại ngay cả động một chút cũng không dám, chỉ sợ khơi dậy sát ý của Chu Hằng, đưa tới một đòn trí mạng.  

Tuy rằng bọn họ đều đoán Chu Hằng không thể một mực vận chuyển lực lượng khủng bố như vậy, nhưng ai biết Chu Hằng còn có thể đánh mấy lần?  

Chu Hằng cười ha hả, nói:  

– Lúc trước khi các ngươi ra tay, có từng cân nhắc cho người khác một chút?  

– Ít nói nhảm, đi ra lăn lộn sớm muộn phải trả, mau mau cúi đầu xin lỗi Lư đại gia, lại đem tất cả bảo vật giao ra đây. Lư đại gia tâm tình tốt lên là sẽ tha các ngươi một cái mạng chó! Con lừa đen ở dưới hét lớn.  

Cái gì gọi là cáo mượn oai hùm? Chính là đây!  

Nếu là đổi một trường hợp khác, hai vị Minh Tiên đã sớm một ngón tay chỉ qua, đem con yêu thú miệng lưỡi đê tiên này nghiền chết mấy trăm lần! Nhưng hiện tại có Chu Hằng ở bên cạnh chấn nhiếp, bọn họ lại nào dám động dù chỉ một chút?  

Bọn họ căn bản không biết thần ý của Chu Hằng có thể bao phủ khu vực rộng lớn bao nhiêu, chính là điều này khiến bọn họ chảy mồ hôi lạnh.  

Không chỉ là hai người bọn họ, những Minh Tiên khác cũng đều trong lòng thấp thỏm. Dù sao sinh mệnh nắm giữ trong tay những người khác cũng không phải là một chuyện khiến người thoải mái.  

– Hai lão già, các ngươi tai điếc sao? Con lừa đen lại kêu.  

Nó và Chu Hằng có thể nói là phối hợp ăn ý. Một người dùng chiến lực uyhiếp, một người khác thì múa mép khua môi, tóm lại đều là tới đánh mặt!  

Hai đại Minh Tiên đều biểu tình xấu hổ. Lùi một bước có thể giữ được tính mạng, nhưng mặt mũi lại bị mất sạch không còn nửa điểm! Nhưng nếu kiên trì không lùi, chiến lực của Chu Hằng lại là để nhìn suông?  

Tiến thoái lưỡng nan!  

Hai đại Minh Tiên sau một hồi mặt đỏ mặt trắng, rốt cuộc đều sắc mặt hung tợn! Với thân phận và địa vị của bọn họ, như thế nào đều không thể cúi đầu hướng một Thăng Hoa Đế!  

Hơn nữa, đây đã không phải là vấn đề cúi đầu, mà là phải quỳ xuống dập đầu!  

Sĩ có thể giết, không thể nhục!  

Đường đường Minh Tiên, đại biểu cho mạnh nhất Tiên giới, nếu là hướng về người khác quỳ cầu mạng sống, như vậy còn có lòng tin gì để đánh vào Tinh Thần Cảnh?  

Đến trình tự bọn họ, đột phá Tinh Thần Cảnh đã là theo đuổi duy nhất, chỉ có đột phá đến cảnh giới này mới có tư cách đi thăm dò ảo diệu trình tự cao nhất của võ đạo!  

– Đi! Hai người đều quát một tiếng, thân hình đột nhiên bay lên trời, mỗi người hướng về một hướng bay vụt đi. Hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.  

Chu Hằng khẽ hừ một tiếng, ý niệm khẽ động. Ầm ầm hai ngọn lửa rực bùng lên, ở trước người hai đại Minh Tiên kia hình thành một bức tường lửa. Đây là hắn rút ra Thiên Kinh hệ lửa hình thành biển lửa, bởi vì phải phân công hai nơi, hắn cũng không có năng lực đồng thời vận chuyển ra hai phù văn Ngũ Hành hoàn chỉnh.  

Nhưng đối với Minh Tiên mà nói, uy lực của một bộ Thiên Kinh đã đủ để trấn áp bọn họ.  

Lúc trước Huyết Hà lão tổ chỉ vẻn vẹn là nắm giữ một ít da lông của Huyết Hà Thiên Kinh liền có thể chống lại tám vị Sáng Thế Đế, hoàn toàn có thể tưởng tượng uy lực phù văn của một bộ Thiên Kinh hoàn chỉnh.  

Lúc này, hai đại Minh Tiên làm ra phản ứng hoàn toàn bất đồng.  

Minh Tiên vọt ra hướng đông, tóc đỏ mắt lam, hắn lựa chọn vận chuyển linh lực hình thành hộ thuẫn, hướng về phía tường lửa đâm tới. A – – hắn kêu thảm một tiếng, người là xuyên qua nhưng trên người xuất hiện vết bỏng nghiêm trọng.  

Hắn lại không hề ngừng lại, thân hình bay vụt, trong nháy mắt liền biến mất dạng.  

Mà Minh Tiên bắn về hướng tây, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc. Khi hắn đối mặt với tường lửa lại chần chờ một lát, bước chân khựng lại, không ngay lập tức xông vào. Đợi khi hắn nhìn thấy đồng bạn đã thoát khốn đi xa, cũng muốn liều bị trọng thương xông vào, lại đã muộn rồi!  

Chu Hằng đã bay vụt mà tới, một quyền đánh ra. Phù văn Ngũ Hành phát ra, ở trên không hiển hóa ra. Đây là một đạo phù văn màu vàng, phức tạp đến không thể hình dung, ẩn chứa bí mật thiên địa!  

Chúng Minh Tiên nhìn vào trong mắt, đều từ trong lòng dâng lên một loại lĩnh ngộ không hiểu. Nhưng khi muốn cẩn thận lĩnh ngộ lại cái gì đều không nắm được!  

Đây là tự nhiên. Phù văn chỉ có thể từ Thiên Kinh kế thừa, hoặc là giống như Hoặc Thiên, trực tiếp ăn vào trong xương. Nhưng dù là như vậy, Chu Hằng cũng căn bản không tìm hiểu được khối phù văn tàn phá trên trán kia. Có thể thấy Thiên Kinh khó nắm giữ cỡ nào!  

– Bổn tọa liều mạng với ngươi! Người nho nhã kia thét dài một tiếng, linh lực khủng bố giống như hải dương sôi trào.  

Hắn là Minh Tiên 4 tướng, thực lực ở trong mọi người không tính là đỉnh cao, nhưng bất kể là Minh Tiên mấy tướng, liều mạng tuyệt đối không phải tùy ý một Minh Tiên nào nguyện ý nhìn thấy. Chính là cường giả nửa bước Tinh Thần Cảnh như Phương lão đại đều có thể bị hắn kéo xuống nước.  

Tiếng nổ không dứt, Minh Tiên nho nhã kia bắt đầu tự bạo thần tướng, vô hạn tăng lên chiến lực bản thân!  

Đáng tiếc, hắn giác ngộ quá muộn!  

Nếu là hắn chịu ngay lập tức bước ra, như vậy vừa rồi tường lửa cũng chỉ là oai một bộ Thiên Kinh mà thôi!  

Nắm giữ Thiên Kinh tuyệt đối là mạnh nhất Tiên giới, chỉ có nhân vật đồng dạng nắm giữ Thiên Kinh mới có thể chống đỡ được, nhưng vô địch cũng đại biểu có thể giết chết hết thảy! Hắn liều trọng thương hoàn toàn có thể thoát khốn, cũng giống như đồng bạn của hắn.  

Nhưng hắn lưỡng lự một chút lại hại chết hắn!  

Phù văn màu vàng hiện tại năng lượng đại phù văn sau khi năm bộ Thiên Kinh dung hợp, năm lần vô địch là khái niệm gì?  

Tuyệt đối miểu sát!  

Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!  

Hắn không ngừng oanh kích, nhưng công kích của hắn đánh lên phù văn màu vàng căn bản không có một chút tác dụng. Đạo phù văn màu vàng này vẫn như ý chỉ thiên địa chậm rãi hạ xuống, hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng.  

– Chu Hằng, giữa chúng ta chỉ là một chút xíu mâu thuẫn, cần gì đuổi tận giết tuyệt! Hắn thét to. Không ai muốn chết, đặc biệt là loại cường giả sắp có khả năng phi thăng Minh giới như hắn. Có thể mở ra một cánh cửa võ đạo thông hướng càng cao!  

– Lão vương bát, khi ngươi ra tay với chúng ta sao không cân nhắc thêm một chút? Con lừa đen ở dưới liên tục nhổ nước miếng: – Lư đại gia ghét nhất loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi, rõ ràng là một tiện nhân, cố tình còn muốn giả ra vẻ oan ức! Phì, ngươi có buồn nôn hay không hả!  

– … Con lừa, ta còn cho rằng ngươi đang nói chính mình! Chu Hằng cười nói.  

– Phì, bổn tọa là lừa chính trực như vậy, làm sao có thể cùng chữ đê tiện này có quan hệ! Con lừa đen chính nghĩa lẫm liệt quả quyết phủ nhận.  

Trong lúc một người một lừa nói chuyện, Minh Tiên nho nhã kia đã bị phù văn màu vàng trấn áp tan thành mây khói. Muốn chống cự lại phù văn Thiên Kinh hoàn chỉnh, như vậy phải có lực lượng cao hơn một trình tự, tỷ như Tinh Thần Cảnh!  

Nhưng đây là Tiên giới, đi đâu tìm cường giả Tinh Thần Cảnh?  

Hoặc Thiên từng nói, nắm giữ một giới Thiên Kinh là có thể vô địch ở một giới, điều này há chỉ là nói suông!  

– Đáng tiếc, chạy mất một tên! Con lừa đen nhặt pháp khí không gian Chu Hằng thuận tay bắn tới, nó nguyên bản thuộc về Minh Tiên nho nhã kia. Con lừa tham lam này đầu tiên là tiếc hận một tiếng, sau đó lập tức chảy nước miếng bắt đầu kiểm kê bảo vật trong đó.  

Chu Hằng hít sâu một hơi. Liên tục sử dụng đại phù văn Ngũ Hành ba lần, đối với hắn cũng là một tiêu hao không nhỏ, trán hắn đã rịn mồ hôi.  

Loại biến hóa nhỏ bé này sao có thể thoát khỏi nhãn lực cấp bậc Minh Tiên!  

Quả nhiên, Thăng Hoa Đế muốn vận chuyển tuyệt sát thuật loại cấp bậc này quá miễn cưỡng!  

Kỳ thật đây mới là điều mọi người có thể tiếp nhận. Cho dù là bọn họ muốn xử lý một Minh Tiên 1 tướng đều phải trả giá thật lớn, đừng nói linh lực hao nhiều thậm chí còn phải trả giá một hai đạo thần tướng!  

Từ đó mà xem, Chu Hằng nhiều nhất vận chuyển chừng 10 lần loại thuật tuyệt sát này là sẽ bị kiệt lực!  

Tiểu tử này cũng không phải là vô địch, cũng không phải là không thể giết chết!  

Nhưng vấn đề là, khi Chu Hằng còn có thừa sức, hắn lại là muốn giết ai là giết, ai nguyện ý làm vật hy sinh đi tiêu hao lực lượng của hắn?  

Đó thật sự là ai lên người đó chết!  

Ai có giác ngộ cao như vậy?  

Dưới loại sức uy hiếp như vậy, không ai dám manh động, thánh dược tuy tốt nhưng cũng phải có mạng mới có thể hưởng thụ! Hơn nữa, tiểu tử này trẻ tuổi như vậy liền đạt tới Thăng Hoa Đế, như vậy cách đột phá Tinh Thần Cảnh phi thăng Minh giới xem ra cũng sẽ không quá xa!  

Cùng lắm thì để hắn xưng vương mấy ngàn hơn vạn năm, tinh hải lớn như vậy, tránh hắn còn không được sao?  

Chu Hằng xoay người lại, tiếp tục đi hướng Thất Tinh Quả!  

Hắn đem cả cây thánh dược cùng với vách đá đào xuống, thu vào trong Tiên Cư, sau đó hướng về mọi người cười, nói: – Các vị, đều tan đi!  

Chúng Minh Tiên đều bất đắc dĩ, nhưng chuyện đến hiện tại còn có thể nói gì chứ?  

Vút vút bọn họ đều tung người bay xuống chân núi, mang theo hậu bối của mình rời đi.  

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều rời đi. Kim Long nữ hoàng còn đang ác chiến với hai vị Long Hoàng, về phần Chiêm Thai Cổ Tấn thì là bởi vì bị Chu Hằng nhìn chằm chằm, lại không dám có hành động tùy tiện gì.  

Người này vẻ mặt trấn định vô cùng, rõ ràng nhìn thấy Chu Hằng có thể nhấc tay hủy diệt Minh Tiên 5 tướng, nhưng trên mặt hắn lại vẫn mang mỉm cười, dường như cho rằng Chu Hằng tuyệt đối sẽ không ra tay với hắn.  

Chẳng lẽ hắn tới cũng chỉ là một đạo thần tướng?  

Chiêm Thai Cổ Tấn giơ tay phải lên, trên bình đài đã có thêm một chiếc bàn đá, bên cạnh là hai chiếc gế. Hắn làm ra tư thế mời ngồi, sau đó lại lấy ra một bộ đồ trà, tự nhiên lấy lá trà, bắt đầu đun nước.  

Chỉ một lát, mùi trà truyền tới, thấm vào ruột gan.  

– Chu huynh, mời ngồi! Hắn rót trà thơm, mỉm cười mời Chu Hằng.  

Nếu đối phương khí định thần nhàn như vậy, Chu Hằng cũng không thể xuống hạ phong. Hắn đi tới, ngồi đối diện Chiêm Thai Cổ Tấn.  

– Tại hạ cuộc đời không có ham mê khác, chính là thích uống trà! Trà này tên là Địch Trần, là Long Đế đại nhân từ Minh giới mang xuống! Chiêm Thai Cổ Tấn nâng chung trà nhấp khẽ một ngụm, hời hợt nói.  

Chu Hằng lòng như gương sáng, đối phương nói như vậy là đang tuyên dương hắn có bối cảnh Minh giới!  

Long Đế kia rồi lại từ Minh giới xuống?  

Người của Minh giới có thể xuống Tiên giới, điều này cũng không ngạc nhiên. Tỷ như Vương U Nguyệt, nhưng người như vậy khẳng định sẽ không nhiều. Ít nhất trừ Vương U Nguyệt ra, Chu Hằng chưa từng thấy người thứ hai!  

Hoặc Thiên, Hồng Nguyệt đó là tình huống đặc thù!  

– Vậy sao? Chu Hằng cũng uống một ngụm, lại cười lắc đầu nói: – Đáng tiếc, ta cũng không phải là người thích trà, thật sự uống không ra trà này có gì đặc biệt!  

Lời này ý tứ là, Long Đế nhà ngươi từ Minh giới xuống thì lại thế nào, theo hắn thấy cũng không có gì đặc biệt!  

Chiêm Thai Cổ Tấn cười nói: – Chu huynh, thói quen gì đều có thể chậm rãi dưỡng thành. Long Đế đại nhân chính là huyết mạch trực hệ của Long tổ Minh giới, lần này tiến vào Tiên giới chỉ là làm một phen lịch lãm, không bao lâu là sẽ trở về Minh giới!  

– Chu huynh, sao không quy thuận dưới trướng Long Đế, ngày sau có thể theo Long Đế đại nhân cùng nhau trở về Minh giới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK