Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao thủ Phó gia, Vu gia cũng ngừng giằng co với Tư Đồ gia, cứ như vậy cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì ánh mắt bọn họ đều bị 11 vầng trăng của Chu Hằng hấp dẫn.  

Vượt qua 7 vầng trăng có thể đánh xuyên hàng rào cảnh giới, mà vượt qua cực hạn Tiên giới – 11 vầng trăng… Như vậy có ý nghĩa gì?  

Giới hạn trong trình độ, những người này cũng không biết trong Tiên giới thực ra đã sớm có tồn tại vượt qua 10 vầng trăng, càng không biết Chu Hằng lúc còn là Nguyệt Minh Vương đã nghịch thiên có được 21 vầng trăng!  

Cũng bởi vì không biết, cho nên bọn họ gặp khó khăn!  

Mọi người nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đều đưa mắt nhìn mấy người Tư Đồ gia.  

Tư Đồ gia xem như là người nắm quyền của Dã Mã Thành, lại là lão đại trong 15 thế lực lớn, tình huống này lẽ ra bọn họ phải đứng ra.  

Khuôn mặt phúng phính của Tư Đồ Yếu Phương rặn ra nụ cười, mặc dù hắn không đoán được Chu Hằng lại yêu nghiệt như thế, nhưng như vậy lại là một tin tốt với Tư Đồ gia, bởi vì bọn họ đã kết giao với Chu Hằng khi hắn còn chưa hiển lộ.  

Đó là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, chỉ cần Chu Hằng không phải kẻ lang tâm cẩu phế thì khẳng định sẽ thiếu lão đại Tư Đồ gia bọn họ một nhân tình!  

Hắn nhìn mọi người, đặc biệt mấy người Phó gia, sau đó nói:  

– Xử lý và phán quyết như thế nào cho thành toàn đây? Vậy tính ra, mọi người đều tham gia, vậy biểu quyết đi.  

Hiện tại biểu quyết?  

Mọi người khóe miệng giật giật, mấy người Phó gia lại tức giận tới mức mũi lệch đi.  

Chu Hằng dám giết người ở trong Thiên Uy Điện, đây là xúc phạm tiên luật Tuyệt Tiên Thành, tính ra đó là tội nghịch ngược! Nhưng mà tiểu tử này có được 11 vầng trăng, đánh vỡ cực hạn Tiên giới, ai lại dám xử hắn có tội đây?  

Không sợ bị thiên địa trừng phạt sao?  

Những người khác thật ra không sao cả, dù sao bọn họ và Chu Hằng cũng không có xung đột lợi ích gì, vô tội cũng chẳng sao. Nhưng ba nhà Phó, Tôn, Vu sẽ không cứ vậy mà thu tay. Bọn họ muốn lợi dụng việc này tạo áp lực với Tư Đồ gia, bày ra thực lực liên minh ba nhà bọn họ cho mọi người xem, do đó nhất quyết phải tham gia xử lý và phán quyết. Xử Chu Hằng vô tội, tực là Tư Đồ gia thắng, ngược lại liên minh ba nhà Phó, Tôn, Vu sẽ thắng.  

Chớ xem thường kết quả này. Đây đại biểu một loại đại thế!  

Nhưng mà bây giờ bọn họ rơi vào khó xử.  

Kiên trì xử Chu Hằng có tội, vậy có thể là địch với thiên địa. Mà xử Chu Hằng vô tội, như vậy bọn họ lại nuốt không trôi cục tức này, nuốt không nổi thù này, thứ hai chẳng phải náo loạn một trận giữa chốn đông người này là chuyện cười sao, về sau làm sao có thể tranh giành với Tư Đồ gia nữa đây?  

Tư Đồ Yếu Phương lão thất phu này, đúng là xảo quyệt!  

Nguyệt Minh Đế 3 nhà Phó, Vu, Tôn hai mặt nhìn nhau. Từ trên mặt của đối phương thấy được vẻ không cam lòng và khó xử, chuyện này con bà nó làm sao xử đây?  

– Tránh ra! Tránh ra! Đúng lúc này, nghe tiếng thét ầm ĩ vang lên, ít nhất mười mấy người bay thẳng về phía Thiên Uy Điện, phía sau còn không ít người bay theo xem náo nhiệt.  

Người còn chưa tới, một mùi thuốc nồng nặc đã tràn tới.  

Không cần phải nói đây là người của Dược sư hiệp hội.  

Bọn họ tới làm chi?  

Dược sư chính là đám người đặc biệt nhất của Tiên giới. Bọn họ cơ bản không có tu vi quá cao, nhưng mà không có tiên nhân nào dám bất kính với bọn họ.  

Bọn họ kêu lên, người trước mặt đều hoảng loạn nhường đường, đắc tội một vị Nguyệt Minh Đế còn có thể chạy đi làm cường đạo tinh hải, nhưng đắc tội một vị Dược sư thì ngay cả cường đạo tinh hải cũng không dám thu lưu!  

– Đó là đại trưởng lão Đồ Cương của Dược sư hiệp hội!  

– Còn có nhị trưởng lão Nguyên Phong!  

– Tam trưởng lão Lý Tú Phân!  

– Đến tột cùng chuyện gì xảy ra mà lại đều kinh động ba vị trưởng lão vậy?  

– Đây chính là ba vị Dược sư nhị tinh duy nhất của khu vực Dã Mã Thành chúng ta a, năng lượng còn phải lớn hơn cả Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong đấy.  

Dược sư là một quần thể cực đặc thù, ở nơi nhỏ bé Dã Mã Thành này. Cho dù là Dược sư nhất tinh cũng có thể hếch mũi lên trời, huống chi bây giờ là ba đại Dược sư nhị tinh mang theo một đống lớn Dược sư nhất tinh cùng nhau xuất động như vậy?  

Bọn họ muốn làm gì?  

Chớ thấy trong số bọn họ, người mạnh nhất cũng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng, nhưng mà ai lại lấy cảnh giới đi do thực lực của một vị Dược sư chứ? Phía sau mỗi một Dược sư đều có một mạng lưới quan hệ to lớn, cường đại như Tư Đồ gia tộc cũng không dám khinh đãi!  

Huống chi, phía sau người ta còn có toàn bộ Dược sư hiệp hội, cổ lực lượng này cũng có thể quét ngang Tuyệt Tiên Thành đấy.  

Ai có thể bất kính, ai dám bất kính?  

Đại biểu đám gia tộc Tư Đồ, Phó, Tôn, Vu nhao nhao tiến lên đón chào, những lão gia hỏa này chính là tổ tông a, từng người mắt cao hơn đầu, tính tình cũng rất thối, tuyệt đối đắc tội không nổi.  

– Ra mắt các vị Dược sư!  

Những Nguyệt Minh Đế đỉnh phong này nhao nhao thi lễ.  

Chỉ là làm cho bọn họ khó chịu là những Dược sư này căn bản cũng không thèm liếc bọn họ một cái, mà trực tiếp lướt qua bọn họ tiếp tục về phía trước. Về phía trước?  

Trước mặt chỉ có một người a! Chỉ duy nhất có một người không tiến lên nghênh đón.  

Chu Hằng!  

Chẳng lẽ…  

– Đại nhân!  

Những Dược Sư mắt cao hơn đầu trong suy nghĩ của đám người Tư Đồ Yếu Phương đều bu tới cạnh Chu Hằng, từng người vô cùng lo sợ: – Lão nhân gia ngài không sao chứ?  

Phốc!  

Thấy một màn như vậy, trong đại điện, vô luận đám người Tư Đồ Yếu Phương hay là người vây xem đều kinh ngạc không thôi.  

Chuyện này còn không lạ sao?  

Người nào mà không biết đám Dược sư này người nào mà chả có tính tình cổ quái, bởi vì Dược sư rất thưa thớt, lại có tính đặc thù, cho nên đám người Dược sư đều cao ngạo, nói đến cùng, hoàn toàn là được cưng chiều mà ra.  

Mọi người đều hiểu rõ, nhưng mà lại không có biện pháp a, ai tu luyện mà không cần đan dược? Dù tính không cần, nhưng mà cũng không thể tránh khỏi có lúc bị thương à. Mình không cần, con cháu, trưởng bối mình chẳng lẽ cũng không có lúc cần?  

Bởi vậy, biết thì biết, nhưng địa vị của Dược sư vẫn luôn cao cao tại thượng.  

Nhưng những Dược sư mắt cao hơn đầu này, cũng không thèm liếc bọn họ một cái, không ngờ lại bu dưới chân một người trẻ tuổi a, vẻ mặt cực kỳ lo sợ, hận không thể đem Chu Hằng trở thành cha ruột mà cung nịnh!  

Con bà nó ai có thể nói cho ta biết, đây là hoa mắt à.  

Không ít người không tự chủ được giụi giụi mắt, nhưng mà cảnh tượng cũng không biến hóa gì.  

Tại sao có thể như vậy!  

– Đám hỗn trướng các ngươi cũng dám công thẩm đại nhân! Đồ Cương tức giận râu run run, tuy rằng hắn một lòng si mê luyện đan, cũng không ham thích quyền lực, nhưng mà hắn cũng quen thói được người cung nựng. Làm sao để những Nguyệt Minh Đế này vào mắt, trực tiếp mắng cho một trận.  

Những mãng phu thô lỗ này cũng dám công thẩm Dược Tôn đại nhân của bọn họ, đây hoàn toàn là nghịch phản a!  

Đại nhân?  

Đường đường là Dược sư nhị tinh, là đại trưởng lão Dược sư hiệp hội Dã Mã Thành, không ngờ mở miệng xưng Chu Hằng là đại nhân? Mọi người đều có cảm giác muốn ngất, chuyện này xoay chuyển quá đột ngột đi, làm cho bọn họ không thể tưởng tượng nổi!  

– Tên khốn kiếp nào làm, lăn ra cho lão phu. Nguyên Phong cũng tức giận quát to, đây không chỉ là vấn đề, Chu Hằng là Dược Tôn chuyển thế, Dược sư là quần thể đặc thù, nhân số không nhiều lắm, nhưng lại đặc biệt đoàn kết.  

Tát Chu Hằng, tương đương với tát vào mặt Dược sư hiệp hội Dã Mã Thành. Tương đương tát vào mặt toàn thể Dược sư! Huống chi Chu Hằng còn là Dược Tôn chuyển thế, như vậy có thể khinh nhục sao?  

Nguyệt Minh Đế ba nhà Tôn, Vu, Phó hai mặt nhìn nhau, bọn họ làm sao cũng không ngờ chuyện lại tới nước này.  

Chu Hằng biến hóa nhanh chóng như thế, thành người của Dược sư hiệp hội? Hơn nữa địa vị còn quá cao nữa!  

Cùng Tư Đồ gia là địch, ba nhà Tôn, Vu, Phó còn dám! Mặc dù Tư Đồ gia khẳng định giấu giếm thực lực, nhưng số lượng Nguyệt Minh Đế của bọn họ cũng không thể vượt qua con số 50 à. Nhưng Dược sư hiệp hội thì sao?  

Một gã Dược sư nhị tinh vung tay hô lên thì có thể triệu tập được ít nhất trăm tên Nguyệt Minh Đế, còn nếu như Dược sư hiệp hội Dã Mã Thành ra mặt, vậy chỉ sợ toàn bộ Nguyệt Minh Đế trong phạm vi Dã Mã Thành cũng ra mặt hưởng ứng à.  

Thậm chí, Dược sư hiệp hội tám thành lớn khác cũng sẽ hưởng ứng bọn họ, tiến hành hỗ trợ!  

Đến lúc đó phải đối mặt không phải là mấy trăm Nguyệt Minh Đế, mà là tất cả Nguyệt Minh Đế cả thành Tây Hợi Thành! Xít!  

Nguyệt Minh Đế ba nhà Tôn, Vu, Phó đều xanh cả mặt, nếu đi tới bước kia thì gia tộc sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt!  

Không ai đắc tội nổi a!  

Kết quả là. Ánh mắt mọi người đều nhìn lại Phó Chi Hội. Đây là mâu thuẫn giữa Phó gia và Chu Hằng, những người khác đều bị kéo xuống nước, đạo hữu chết, bần đạo không chết, ta sẽ không tham gia, mà có tham gia cũng không chịu nổi.  

Đồ Cương bước đi đến trước mặt Phó Chi Hội, vung tay tát tới.  

Hắn cùng lắm chỉ là Nguyệt Minh Hoàng, nhưng mà nhìn hắn tát, Phó Chi Hội lại không dám chống đỡ, thậm chí trốn tránh, chỉ ngửa mặt chịu khổ.  

Bởi vì hắn biết ăn cái bạt tai này chỉ mất sạch mặt mũi, nhưng mà không hứng thì sao? Toàn bộ Phó gia đều bị diệt vong!  

Đây gọi là chịu nhục!  

Bốp!  

Cái tát vang giòn, nửa mặt Phó Chi Hội lập tức sưng lên.  

– Các ngươi biết đại nhân là ai không? Lý Tú Phân cũng lạnh lùng nói: – Chính là…  

Chu Hằng đưa tay ngăn lại, mấy ngày hôm trước hắn rốt cục nghe được bọn họ nói đến Dược Tôn, biết hai chữ này rốt cuộc đại biểu cái gì. Vừa là một loại thân phận vô thượng, lại vừa rất phiền toái!  

Dược Tôn chỉ là tồn tại trong truyền thuyết của Dược sư, tương truyền chính vị này sáng lập ra Dược sư hiệp hội, truyền xuống con đường luyện đan. Nếu Chu Hằng thật sự chứng minh được hắn là Dược Tôn, như vậy một lần nữa nhảy lên làm một trong những người có quyền thế mạnh nhất toàn bộ 49 Tiên Thành.  

Nhưng chính vì thân phận như vậy quá cao, cho nên có vô số người đỏ mắt.  

Trình độ luyện đan của Chu Hằng thì không cần hoài nghi, nhưng mà bản thân hắn vẫn chỉ là Nguyệt Minh Hoàng 11 luân, nếu như có người có ý diệt trừ Dược Tôn này, hắn có năng lực tự vệ sao?  

Nhật Diệu Cảnh, Thăng Hoa Cảnh, Sáng Thế Cảnh, những cường giả cấp độ này, bây giờ Chu Hằng có thể chống lại sao?  

Bởi vậy, Dược Tôn là cách nói hắn quyết không nhận, ít nhất hiện tại không được!  

Lý Tú Phân nhìn thấy Chu Hằng xua tay, vội vàng ngậm miệng lại, trong lòng đám Dược sư bọn họ, Chu Hằng chính là Thần Linh! Hắn nói gì thì là cái đó, lời hắn nói là vô thượng ý chỉ.  

– Chính là Dược sư tam tinh! Sau khi nàng dừng một chút, lập tức đổi ý.  

– Oanh!  

Giống như có sấm sét đánh trong đầu mọi người! Tam, Dược sư tam tinh!  

Dược sư tam tinh là khái niệm gì?  

Dược sư nhị tinh là có thể khiến Nguyệt Minh Đế khách khách khí khí, lấy lễ đối đãi! Nếu như vung tay hô hào, sẽ có lượng lớn Nguyệt Minh Đế chạy tới làm giúp. Như vậy Dược sư tam tinh thì sao?  

Đây chính là tồn tại khiến cho Nhật Diệu Vương, thậm chí Nhật Diệu Hoàng nịnh bợ à!  

Dược sư tam tinh không phải Nhật Diệu Vương, nhưng tuyệt đối còn đáng sợ hơn Nhật Diệu Vương đấy!  

Bọn họ lại đi trêu chọc một vị Dược sư tam tinh? Còn là công thẩm hắn? Lại muốn xử lý và phán quyết?  

– Đại nhân, Dược sư minh bài đã làm xong. Đồ Cương xoay người lại, vô cùng cung kính lấy ra một quả thân phận lệnh bài từ trong ngực, cao giơ hơn đỉnh đầu, mặt đầy trang nghiêm, kích động và hâm mộ!  

Dược sư tam tinh a, đây chính là mục tiêu hắn phấn đấu cả đời! Giống tâm tình hắn còn có những Dược sư khác!  

Tựa như Nguyệt Minh Vương muốn trở thành Nguyệt Minh Hoàng, Sáng Thế Hoàng muốn trở thành Sáng Thế Đế, Dược sư không có hứng thú với võ đạo, bọn họ chỉ muốn dựa vào đan đạo mà đột phá.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK