Loại linh lực dao động này mọi người đều không gì quen thuộc hơn, tất cả các nàng đều trải qua, chỉ là cảnh giới không giống nhau mà thôi.
Đột phá!
Linh lực này vừa khởi động, chỉ cần người cảnh giới trên Chu Hằng đều có thể nhìn ra hắn muốn đột phá đến Sơn Hà tam trọng thiên. Điều này cũng không ngạc nhiên, ở nơi này thực lực hơn hắn không có 100 cũng có 50, chỉ là thời gian này không khỏi cũng quá không thích hợp.
Ai đột phá không tìm một địa phương tuyệt đối im lặng an toàn, nào có chạy đến dưới chân sơn môn người khác đột phá? Đây là đầu óc bị lừa đá hay sao!
Nhưng sự thật ngay tại trước mắt, người ta thật sự làm như vậy!
Mọi người không tắc lời cũng phải tắc lời!
Chu Hằng đột nhiên thét dài một tiếng, hai mắt mở ra, linh khí thiên địa không ngừng cọ rửa thân thể hắn, củng cố cảnh giới của hắn.
Sơn Hà tam trọng thiên!
Cảm ứng lực lượng dao động vượt xa Sơn Hà Cảnh bình thường của hắn, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ!
Đây thật sự là Sơn Hà tam trọng thiên sao? Sao mà so với Linh Hải nhất trọng thiên đều không kém bao nhiêu!
Trong nháy mắt, Chu Hằng đã có thể rất tốt khống chế lực lượng bản thân, khí tức nội liễm cộng thêm hiệu quả của Ẩn Tức Phù, hắn trở thành người bình thường không thể bình thường hơn. Ánh mắt đảo qua Cố Lăng Phỉ, hắn ôm quyền nói: – Tại hạ tôn trọng quy củ của quý tông, xin tiền bối đem ba vị hảo hữu của tại hạ mời ra một chuyến!
Cố Lăng Phỉ trước đó cũng không nhận ra Chu Hằng, theo nàng thấy Chu Hằng thật sự chỉ vẻn vẹn một con kiến, ngay cả tư cách để nàng ghi nhớ cũng không có. Nhưng Linh Hải Cảnh dù sao cũng là Linh Hải Cảnh, sau khi nhìn thấy sự quái dị của Chu Hằng, nàng lập tức từ trong trí nhớ lật ra một bóng người.
Làm sao có thể!
Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.
Đúng vậy, làm sao có thể! Lúc trước Chu Hằng chỉ là Sơ Phân Cảnh mà thôi, nhưng mới qua bao lâu, hắn không ngờ trước mặt mình đột phá Sơn Hà tam trọng thiên!
Cố Lăng Phỉ rất muốn véo mình một cái, đem mình từ trong giấc mộng đánh thức. Nhưng nàng dù sao là Linh Hải Cảnh hơn nữa còn là cường giả Linh Hải Cảnh lâu đời, sau khi hơi ngẩn ra liền khẳng định đây là chuyện thật đến không thể thật hơn.
Yêu nghiệt a! Trên đời này làm sao có thể có yêu nghiệt như thế!
Nhìn thấy Cố Lăng Phỉ đáp lời với đoàn người Chu Hằng, những người khác của Đông Linh Tiên Trì nhao nhao tránh ra. Các nàng còn có chuyện trọng yếu hơn, tra ra linh khí tràn ra lúc trước đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!
Tự nhiên không có khả năng có liên quan với những người trước mặt, trong bọn họ thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Linh Hải Cảnh, nào có khả năng gây ra dị động như thế!
– Tiền bối? Chu Hằng lại ôm quyền.
– Hừ! Phức Hương các nàng đang ở thời khắc mấu chốt tu luyện, sao có thể phân tâm! Cố Lăng Phỉ sau khi phục hồi tinh thần, lập tức mặt lạnh cự tuyệt. Không biết làm sao, nàng phi thường chán ghét nam nhân trước mặt này.
Chu Hằng đồng dạng sắc mặt trầm xuống, nén cơn giận nói: – Xin tiền bối thay mặt truyền lời một chút, gặp hay không gặp tự nhiên các nàng tự quyết định!
– Hừ! Ta là sư phụ của các nàng, lời của ta chính là ý chí của các nàng! Cố Lăng Phỉ vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Hằng tay phải nắm chặt. Tiêu Họa Thủy, Hàn Vũ Liên đã rõ tính cách của hắn như lòng bàn tay, lập tức tiến lên kéo hắn.
– Phu quân, Đông Linh Tiên Trì chính là thế lực đỉnh cao nhất trong thiên hạ, tạm thời không nên cùng họ là địch. Đợi thiếp thân đem Hương Hương các nàng dẫn đến gặp chàng! Hàn Vũ Liên nói. Nàng lớn tuổi nhất, tu vi cao nhất lại là thê thất của Chu Hằng, tự nhiên trở thành chủ hậu cung tạm thời.
Chu Hằng chậm rãi gật đầu, trong lòng thầm nghĩa có phải là đem mấy nam nhân mạnh mẽ lột sạch dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp chứa ném vào trong phòng của Cố Lăng Phỉ. Bộ dạng oán phụ kia cũng nên trị một chút.
Cố Lăng Phỉ tự nhiên không biết cách nghĩ trong lòng Chu Hằng, nếu không nàng tất nhiên xanh mặt đuổi giết Chu Hằng. Lúc này hừ lạnh một tiếng, dẫn theo hai nàng Hàn Vũ Liên, Tiêu Họa Thủy lên núi, mấy nàng khác thì vẫn ở lại dưới chân núi.
Đám người Chu Hằng thì đi trở về, ở dưới chân núi tìm khách sạn ở lại. Đông Linh Tiên Trì này ở Thiên Long Đế triều nhưng là thế lực lớn siêu cấp, mỗi ngày người tới bái phỏng rất nhiều, dưới chân núi đã tạo thành một trấn nhỏ náo nhiệt.
Khách sạn không lớn, nhưng dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, chủ khách sạn là một đôi vợ chồng trung niên, đều là người thưởng, có một con gái 7, 8 tuổi. Bộ dạng nàng mũm mĩm phi thường đáng yêu, rất nhanh liền thắng được sự yêu thích của Ứng Mộng Phạm cùng với “Tiểu cô nương” lớn hơn. Hai người một lớn một nhỏ chơi cực kỳ vui vẻ.
Ngày hôm sau, Hàn Vũ Liên dẫn theo ba nàng Lâm Phức Hương đi tới trấn nhỏ, một đường tìm đến khách sạn.
– Chu Hằng! Người thứ nhất nhào tới cũng không phải là An Ngọc Mị đã phát sinh quan hệ với Chu Hằng mà là Lâm Phức Hương. Nàng lập tức nhảy vào trong lòng Chu Hằng, dùng hai cánh tay ngọc quấn quanh cổ Chu Hằng.
Chu Hằng cười cười, nhìn sang An Ngọc Mị, nữ nhân quyến rũ vạn ngàn này lập tức cũng như yến về tổ, nhào vào bên ngực kia của hắn.
Cổ Tư do dự một chút, có phải cũng nên học tập hai nàng một chút hay không, có vẻ tương đối hoang mang.
Hai nàng đều dùng sức ôm Chu Hằng, nước mắt không kìm nổi chảy xuống.
– Khóc cái gì? Chu Hằng cười véo mũi hai nàng.
– Người ta cao hứng không được sao? Lâm Phức Hương chu cái miệng nhỏ, một bên si mê nhìn Chu Hằng nói: – Ngươi mọc râu!
Khi mới quen hắn, Chu Hằng vẫn chỉ là thiếu niên 17 tuổi, thật sự là chưa dứt sữa. Nhưng mấy năm nay trải qua quá nhiều mưa gió, chẳng những thân thể thành thục, tư tưởng cũng thành thục, tạo thành khí thế đặc biệt của mình.
Nàng sờ sờ gốc râu cứng rắn của Chu Hằng, ngây ngô nở nụ cười.
– Đại sắc lang, ngươi thật là đủ phong lưu, thu nhiều nữ nhân như vậy! An Ngọc Mị nhéo hông Chu Hằng một cái, trong lòng nổi giận, không trách đem các nàng dời đi Đông Linh Tiên Trì, hóa ra ôm tính toán như vậy.
– Chu Hằng, ngươi hiện tại khẳng định không phải đối thủ của ta! Lâm Phức Hương đột nhiên cao hứng, vỗ tay cười nói.
Chu Hằng quét qua ba nàng một cái, rất không tồi, Cố Lăng Phỉ ở trên người các nàng đều bỏ nhiều công sức. Ba nàng đã đột phá Khai Thiên Cảnh, đặt ở Hàn Thương Quốc đều là nhân vật cấp lão tổ, không trách Lâm Phức Hương đắc ý đến như vậy.
Ở trước mặt nữ nhân của mình Chu Hằng cũng không có ý tưởng khoe khoang, hắn cười ha ha một tiếng nói: – Vậy ta có phải nên gọi ngươi một tiếng tiền bối?
– Coi như ngươi thức thời, bổn thiểu thư liền không ăn hiếp ngươi! Lâm Phức Hương dương dương đắc ý, cái đuôi nhỏ đều sắp vểnh lên trời.
Mọi người ngồi xuống, nói cho nhau trải qua hai năm này. So với sự phong phú nhiều màu sắc của Chu Hằng, cuộc sống của ba nàng Lâm Phức Hương liền kém hơn rất nhiều. Tóm lại chính là tu luyện, tu luyện lại tu luyện.
– Chu Hằng ngươi tới vừa lúc, ta đều sắp nghẹn chết rồi. Ta nói với sp, muốn cùng ngươi du sơn ngoạn thủy… Không, đi theo ngươi nơi nơi ma luyện! Lâm Phức Hương sau khi kể khổ, quyết định muốn theo tình lang chạy.
– Ừm. Đại sắc lang, thực lực của mấy người chúng ta hiện tại cũng không yếu, về sao có thể bảo vệ ngươi! An Ngọc Mị rất là vui vẻ nói.
– Đúng vậy. Đây là động lực ba người chúng ta vùi đầu khổ luyện, vì chính là thưởng thức vẻ xấu hổ của ngươi khi bị chúng ta bảo hộ!
Lâm Phức Hương mặt mày hớn hở, dường như không chờ đợi được muốn nhìn thấy một màn như vậy.
Chu Hằng không khỏi sắc mặt tối sầm, ba nữ nhân nghĩ đều là cái gì đây!
Vẫn là Cổ Tư tốt, một tiếng không nói, đôi vú to kia vẫn mất hồn như cũ, ngay cả Ứng Mộng Phạm đều chỉ có thể nhìn theo không kịp! Khi nhìn Ứng Mộng Phạm một mình, cảm thấy vú của nàng có thể so với Cổ Tư, nhưng sau khi đem hai nàng đặt ở một chỗ mới biết được cái gì gọi là được trời chiếu cố, cái gì gọi là vú to!
Tê!!! Làm sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này!
Chu Hằng vội vàng thu hồi tạp niệm, mọi người cười cười nói nói. Thời đại này nam nhân nhiều vợ không gì bình thường hơn, mỗi một nữ nhân đang ngồi đều biết Chu Hằng trác việt bất phàm, mà bên cạnh một nam nhân ưu tú tự nhiên không thể thiếu mỹ nữ làm bạn.
Ba nàng Lâm Phức Hương rất nhanh liền hòa cùng mấy nàng khác làm một mảnh. Ứng Mộng Phạm tuy rằng đẹp nhất nhưng tâm trí như nhi đồng năm tuổi quyết đoán không trấn áp được trường hợp. Các nàng tự nhiên là với Hàn Vũ Liên làm đầu.
Sau khi tiệc rượu rút đi, Chu Hằng liền tìm chủ khách sạn thuê thêm ba gian phòng cho ba nàng ở.
Nữ nhân đều có tính thích sạch, một ngày không tắm rửa liền không thoải mái. Ba nàng đi ra vội vàng cũng không tùy thân mang theo quần áo tắm rửa, Chu Hằng đành phải chọn một ít từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, đưa qua cho các nàng.
Đi tới phòng Cổ Tư, Chu Hằng vừa mới đem quần áo để lên bàn liền nghe được tiếng nước ào ào ở buồng trong, mơ hồ còn có tiếng đối thoại.
– Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp! Một giọng non nớt nói.
Đó là con gái đáng yêu của bà chủ, bộ dạng cụ non hết sức chọc cười, theo Chu Hằng thấy thậm chí còn thấy đáng tin hơn Ứng Mộng Phạm.
– Ta là rất xinh đẹp! Cổ Tư không chút khách khí đáp.
Chu Hằng da mặt co giật, nữ nhân này vẫn nghiêm túc trước sau như một, nói như vậy không sợ đả kích tiểu muội muội người ta sao?
– Tỷ tỷ, bé lớn lên có thể xinh đẹp giống như tỷ tỷ sao?
– Chỉ sợ không được!
– Vậy ngực bé có thể lớn giống như tỷ tỷ sao?
– Nữ nhân mặc quần áo vàng bên ngoài kia là mẹ ruột ngươi?
– Là mẹ của bé. Tỷ tỷ, sao vậy?
– Mẹ ngươi là dạng giặt quần áo, cho nên ngươi về sau cũng cơ bản như vậy!
– Tỷ tỷ, thật sao?
– Thật!
– Không có chút hy vọng nào sao?
– Không có!
– Hu huhu! Huhuhuhu!
Trong phòng lập tức truyền ra tiếng khóc của tiểu nha đầu.
Chu Hằng lấy tay phủ trán, nữ nhân không có đầu óc này! Hắn thở dài, cao giọng nói: – Ta đặt quần áo trên bàn nhé! Sau khi rời khỏi phòng, cũng vì tâm linh bị đả kích của tiểu nha đầu kia mà bi ai một hồi, đứa bé số khổ.
Ngày hôm sau, ba nàng An Ngọc Mị về Đông Linh Tiên Trì trước, khi đi nói với Cố Lăng Phỉ muốn xuống núi du lịch, các nàng lý do mười phần Thượng Thiên Võ Các.
Cho dù là Đông Linh Tiên Trì có lão tổ Thần Anh Cảnh thì lại làm sao, căn bản không có khả năng tự mình chỉ đạo đệ tử trong tông tu luyện. Bởi vậy Thượng Thiên Võ Các này đối với đệ tử Đông Linh Tiên Trì mà nói cũng là rất có sức hút.
Có cớ như vậy, Cố Lăng Phỉ lại làm sao sẽ phản đối chứ?
Chỉ là một ngày sau, Chu Hằng không đợi được ba nàng trở về, ngược lại đón tiếp một người khách không mời.
Một chiếc thuyền ngọc trống rỗng bay tới, thẳng đến phía trên khách sạn, bóng đen đè xuống tạo thành áp lực cực lớn.
Trấn nhỏ tuy rằng dựa vào Đông Linh Tiên Trì mà dựng lên, bình thường cũng gặp nhân vật tới cao đi cao, nhưng nhìn thấy một màn như vậy vẫn như cũ kính là thần tích, rất nhiều người đã nhao nhao quỳ xuống.
Vù- – một bóng người rơi xuống, lại là một người trẻ tuổi tương đối tuấn tú, hai tay chắp sau lưng đi vào khách sạn. Một đường đi qua, tất cả phàm phu tục tử ai cũng vừa kính vừa sợ, vẻ mặt nghiêm nghị, sợ hãi không nói ra được.
– Các hạ chính là Chu Hằng hả? Tại hạ Ngũ Thiên Hữu! Người trẻ tuổi này nói.