Ở chung quanh, tất cả Nhật Diệu Vương, Nhật Diệu Hoàng đều tâm thần run rẩy, không tự chủ được mềm nhũn ngã xuống, chỉ có cường giả Nhật Diệu Đế, Thăng Hoa Cảnh, Sáng Thế Cảnh mới không bị ảnh hưởng!
Tiểu tử này… khí thế thật cường đại!
Mọi người đều biết Vương giả trong võ có thể dựa vào khí thế làm giảm chiến lực của đối thủ, nhưng cũng chỉ là làm suy yếu mà thôi, muốn đạt tới áp lực đến mức đối thủ mất đi chiến lực, như vậy chỉ có võ giả bậc cao đối với võ giả bậc thấp mới có thể làm được.
Cũng giống như một khối máu thịt của Sáng Thế Đế cũng có thể làm vỡ nát một Thăng Hoa Đế!
Thế nhưng rõ ràng Chu Hằng chỉ là Nhật Diệu Vương, cho dù hắn đánh vỡ hàng rào cảnh giới, có được lực lượng cấp bậc Nhật Diệu Hoàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như Nhật Diệu Hoàng, vì sao khí thế của hắn ngay cả Nhật Diệu Hoàng đều bị đè bẹp?
Chiếu theo như vậy suy tính, khi tên này trở thành Sáng Thế Hoàng, thì thiên hạ này còn có ai có thể chống cự lại hắn? Ngay cả Sáng Thế Đế đều phải quỳ sụp dưới khí thế của hắn!
– Chuẩn tỷ phu! Ta biết ngay là huynh làm được mà! Băng Tú Lan lập tức mặt mày hớn hở, không ngừng vỗ bàn tay nhỏ nhắn, kêu lên.
– Ha ha… Chu Hằng cười lớn một tràng, chiến ý trong đôi mắt đã trở thành như ngọn lửa mặt trời, hắn nhìn Băng Tâm Trúc, rung lên hai tay quyền: – Đến đây! Phóng ngựa lại đây tái chiến, xem ta thu thập ngươi!
Hắn vốn cũng không mảy may hứng thú làm tỷ phu của Băng Tú Lan, nhưng Băng Tâm Trúc lạnh lùng không nhìn hắn như thế, ngược lại khơi dậy tâm lý nghịch phản của hắn, ít nhất phải chiếm chút tiện nghi về đầu môi chót lưỡi.
– Càn rỡ!
Băng Tâm Trúc quát nhẹ một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp cũng không có chút biểu tình, nàng tuyệt đối sẽ không vì một xú nam nhân mà đổi sắc. Nàng giơ tay phải ra, một đóa hoa sen đỏ hình thành, hóa thành một thanh trường kiếm, nàng tùy ý chém một cái, hồng liên kiếm liền quét tới hướng Chu Hằng.
Đóa sen đỏ còn có thể hóa thành kiếm?
Chu Hằng chiến ý dâng trào, nhưng cũng không dám xem thường cô gái này chút nào.
Hắn vừa rồi dùng cả 80 mảnh vỡ phù văn mới phá mở giam cầm của đóa hoa sen đối phương. Mà trong quá trình đó, hắn cũng mơ hồ hiện lên một loại cảm giác, công pháp của đối phương dường như cùng một loại với hắn!
Không phải Huyết Hà Thiên Kinh, mà là một bộ Thiên Kinh khác!
Lực lượng của đối phương cường đại hơn hắn, nắm giữ công pháp không thể yếu so với hắn, sao hắn có thể dám xem thường sơ suất?
Bộ Bộ Sinh Liên, chưởng chưởng hoa sen, chẳng lẽ cô gái này tu luyện là Hồng Liên Thiên Kinh?
Hoặc Thiên từng nói qua, Thiên Kinh là do thiên địa uẩn dục sinh thành, là diễn hóa cụ thể một loại đại đạo trong thiên địa, chỉ có sau khi một bộ Thiên Kinh mai một mới có Thiên Kinh mới uẩn sinh thành, nhưng hai bộ đó lại hoàn toàn không giống nhau.
Có phải gọi là Hồng Liên Thiên Kinh hay không cũng chỉ có Băng Tâm Trúc tự mình biết, tuy nhiên dù sao tên chỉ là một danh hiệu, vậy cứ gọi Hồng Liên Thiên Kinh là được.
Đối phương ở trình độ Hồng Liên Thiên Kinh, vượt qua xa chính mình nắm giữ đối với Huyết Hà Thiên Kinh!
Bởi vì đối phương đã có thể biến hóa thành hoa sen đỏ, giống như Huyết Hà lão tổ lúc trước, chỉ động ý niệm liền sinh ra sông máu, uy lực có thể nói là long trời lở đất! Đây là chính nàng suy nghĩ ra được, hay là có người truyền thụ cho nàng?
Một bộ Thiên Kinh chỉ có thể từ một người lĩnh ngộ được chân nghĩa, nhưng nếu chỉ nắm giữ một ít da lông thì lại có thể truyền thụ cho rất nhiều người. Ví dụ như Khổng Ngạo Côn cũng học được một chút thủ đoạn của Huyết Hà Thiên Kinh. Nói đúng ra, Huyết Hà lão tổ cũng không có chân chính nắm giữ Huyết Hà Thiên Kinh, nếu không Huyết Hà Thiên Kinh không thể hoàn toàn hòa làm một thể với hắn, điều đó vốn không cướp đoạt được.
Chỉ có khi Huyết Hà lão tổ chết đi mới được!
Càng là ở thời điểm này, trong lòng Chu Hằng lại dâng lên những dòng suy nghĩ lẫn lộn linh tinh, hắn gào to một tiếng, kích phát toàn bộ mảnh vỡ phù văn, 99 đạo phù văn toàn bộ lưu chuyển phân bố trên tay quyền của hắn, trong một mảng ánh sáng vàng lóng lánh, hắn phát động phản kích.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Chỉ riêng với lực công kích của 99 mảnh vỡ phù văn tạo thành tiểu phù văn công kích này, ngay cả Nhật Diệu Đế đều có thể đánh vỡ nát! Mà hồng liên kiếm của Băng Tâm Trúc lại có thể va chạm với tiểu phù văn công kích này mà không vỡ nát, có thể tưởng tượng được mức độ kinh khủng của nó!
Hai thứ này đều có thể nói là đại sát khí, trong lúc va chạm lẫn nhau, bộc phát ra dư ba vô cùng kinh khủng, nơi dư ba cuốn qua, mọi người đều bị chấn phải hộc máu!
Dù là cường giả Thăng Hoa Cảnh, Sáng Thế Cảnh đều không ngoại lệ!
Không có biện pháp, trước đó có thể chống lại khí thế của Chu Hằng là bởi vì cảnh giới thực tế của họ cao hơn rất nhiều. Nơi này chỉ là áp chế cảnh giới, cũng không ảnh hưởng tới tâm cảnh, đương nhiên bọn họ không sợ khí thế của Chu Hằng.
Nhưng lúc này thì khác, dư ba này chính là thật đánh thật: Ngay cả Nhật Diệu Đế nếu ngay mặt chống đỡ đều có thể vỡ nát! Tuy rằng chỉ là dao động dư ba, tuy nhiên đều có uy hiếp rất lớn với Nhật Diệu Hoàng. Mọi người ai nấy đều bị áp chế xuống còn Nhật Diệu Vương, thì có mấy người có thể chống lại được lực phá hoại như thế?
Ngoại trừ những nhân vật đánh xuyên hàng rào cảnh giới kia! Nhưng những người này có khả năng có mấy người?
Chu Hằng chiến đến hưng phấn, thét dài không dứt, hai tay quyền nổ tung. Người của Chu gia đều có thói quen dùng nắm tay đánh người, cái này gọi là từng quyền đến thịt, đánh cho thống khoái!
Rốt cục trong ánh mắt của Băng Tâm Trúc hiện lên vẻ hoảng sợ, là khiếp sợ chiến lực của Chu Hằng.
Lực lượng của đối phương rõ ràng yếu thua nàng, nhưng nàng cũng không có cách nào trấn áp Chu Hằng… Loại chuyện này là từ trước tới giờ nàng chưa từng gặp!
Từ đó dẫn ra một vấn đề khác, nếu như đẳng cấp lực lượng của Chu Hằng bằng với nàng, như vậy hai người tái chiến sẽ là kết quả như thế nào?
Nghĩ đến đây, nàng có loại cảm giác buồn phiền không nói nên lời.
Nàng cao ngạo lạnh lùng: một là tính cách cho phép; hai là nàng tự cho mình quá cao, cho rằng trên đời này vốn không có người có thể đặt song song với nàng! Nhưng bây giờ lại chạy ra một thiên tài so ra còn yêu nghiệt hơn nàng, đây đúng là một đả kích không lớn không nhỏ đối với nàng.
Ngược lại nàng muốn nhìn xem đến tột cùng tên này có thể kiên trì được bao lâu?
Trong đôi mắt đẹp của nàng cũng dâng lên chiến ý, võ giả “cùng giai” có thể làm cho nàng thận trọng chống đỡ như vậy, trên đời này cũng chỉ có ít ỏi mấy người!
– Hồng Liên Nộ Vũ! Băng Tâm Trúc khẽ quát một tiếng, phía sau lưng nàng đột nhiên nở rộ một đóa sen đỏ thật lớn, “vù vù vù…”, từng cánh hoa bỗng nhiên lượn vòng bay tới, chém tới hướng Chu Hằng.
Cuối cùng trên một kích này mang theo cơn giận của nàng!
Đầy trời cánh hoa bay múa, ẩn ẩn còn có thể ngửi được mùi hương hoa sen thơm ngát. Đây vốn phải là một cảnh tượng tuyệt đẹp, nhưng trên mặt Chu Hằng lại đầy sát khí, một kích này tuyệt đối phải là tuyệt kỹ trong Hồng Liên Thiên Kinh, uy lực cực kỳ kh ủng bố.
“Đáng ghét mà!” Cảnh giới thật sự của hắn quá yếu, chỉ có thể tổ hợp 99 mảnh vỡ tiểu phù văn, nếu như có thể tổ hợp thêm một số nữa, hắn có thể tổ hợp những cái tiểu phù văn này lại, hình thành một dòng sông máu!
Sông máu đấu với hoa sen đỏ, hắn có lòng tin tất thắng!
Bởi vì bất kể là cô gái trước mặt này hay là Huyết Hà lão tổ, bọn họ cũng không có chân chính nắm giữ bí mật của Thiên Kinh, đánh ra sông máu, hay hoa sen đỏ đều chỉ tốt ở bề ngoài, chỉ có thể gọi là “Ngụy Thiên Kinh”.
Ngụy gặp chân, vậy dĩ nhiên vừa đụng lập tức vỡ nát!
Đáng tiếc, hiện tại hắn mới chỉ nắm giữ 99 mảnh vỡ phù văn, ngay cả một tiểu phù văn hơi chút hoàn chỉnh cũng chưa thể tổ hợp thành, huống chi là tạo thành một dòng sông máu!
Chiến! Chiến! Chiến!
Bị chút vết thương thì có là gì, khó gặp được một người nắm giữ Thiên Kinh, hắn nhất định phải mượn tay đối phương nghiền ngẫm một chút mới được.
“Vù…” Vô số cánh hoa sen đỏ đồng loạt bắn tới, Chu Hằng cấp bách tung hai tay quyền, đánh vỡ nát từng cánh hoa đánh úp lại kia! Nhưng một chiêu đó dù sao cũng là tuyệt học trong Hồng Liên Thiên Kinh, khi cánh hoa đầy trời toàn bộ biến mất, Chu Hằng cũng hoàn toàn biến thành người máu.
Có một số cánh hoa hắn đánh trúng, nhưng cũng chưa hoàn toàn vỡ nát, có một số hắn né tránh, nhưng cũng không hoàn toàn tránh thoát.
May mắn là, không có một chỗ vết thương nào trí mạng.
Phù văn trị liệu lưu chuyển một vòng trong cơ thể, thương thế trên thân Chu Hằng lập tức bắt đầu khép lại, nhưng tốc độ lại còn xa không có nhanh như lúc bình thường.
Đây là áp chế của một bộ Thiên Kinh khác!
– Ta nói rồi, để ta ra tay ngươi sẽ bị thương! Băng Tâm Trúc dừng công kích, nói giọng điệu bình thản.
Miệng không nói ra, nhưng trong lòng nàng lại hơi dâng lên kính ý đối với Chu Hằng, đây là Chu Hằng dùng thực lực đổi lại.
– Nam nhân không bị thương, còn gọi là nam nhân sao? Chu Hằng cười ha hả, hai tay quyền rung lên, hào khí xông thẳng lên trời cao: – Mau đến đánh nữa! Ta cũng đã nói phải thu phục ngươi, nam nhân đã nói là phải giữ lời!
Băng Tâm Trúc lộ ra vẻ tức bực, tên này lại dám đùa giỡn mình ở trước mặt mọi người? Tên xú tiểu tử chưa dứt sữa này!
– Nói rất hay! Chuẩn tỷ phu! Ta ủng hộ huynh! Băng Tú Lan thì dường như e sợ cho thiên hạ không loạn, vỗ tay kêu lên. Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là Băng Tâm Trúc bị nam nhân nào đó rước đi, về sau không bao giờ quản tới nàng nữa.
– Láo xược! Trên gương mặt xinh đẹp của Băng Tâm Trúc sa sầm xuống, phía sau không ngừng dâng lên hoa sen đỏ, nở rộ, dường như đang phản chiếu nội tâm của nàng.
– Đến chiến đi! Chu Hằng cụng hai nắm tay vào nhau, cường thế đánh ra.
– Không biết lượng sức! Băng Tâm Trúc quát lạnh! Đối thủ này quả thực rất yêu nghiệt, nhưng lực lượng không đủ lại cứ cứng rắn đối kháng, ở dưới nghiền ép của lực lượng gấp mấy vạn lần, hắn lấy cái gì để liều mạng với mình chứ?
Nàng phất ra một chưởng, hoa sen đỏ tiếp tục sinh ra đầy trời.
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!” Những hoa sen đỏ này toàn bộ đánh vào trên người của Chu Hằng, vô cùng mạnh mẽ.
Băng Tâm Trúc không khỏi sửng sốt, lẽ ra Chu Hằng tuyệt đối không có dư lực như thế, mà sao luôn có một ít lực chống đỡ!
“Ầm!” Ánh sáng vàng chớp lóe, Chu Hằng từ trong hoa sen đầy trời phóng vọt ra. Hắn vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, lúc này thân thể lại bị thương nặng hơn, chẳng những da tróc thịt bong, hơn nữa ngay cả đốt xương đều lộ ra, có mấy cây lại gãy đoạn!
Nhưng một kích phóng tới này lại vô cùng nhanh!
Chu Hằng không tránh không né không trốn, chính vì dành cho tốc độ vọt tới lần này!
Hắn phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, thân hình cấp tốc bức tới gần.
Băng Tâm Trúc tuy rằng kinh hãi, không nghĩ tới Chu Hằng lại dùng ra loại đấu pháp liều mạng này, nhưng nàng có gì phải sợ? Lực lượng của nàng ở trên Chu Hằng, dù là cận chiến gần người cũng không mảy may e sợ!
Nàng khẽ nâng lên bàn tay trắng nõn đẩy ra một chưởng, không mang theo một tia hỏa khí, nhưng một đóa sen đỏ nở rộ, lại ẩn chứa lực sát thương kh ủng bố, đủ để đánh nát toàn bộ xương cốt của Chu Hằng.
Chu Hằng vừa động tâm niệm, bỗng nhiên xuất hiện một cái bếp lò chắn ở trước người hắn.
Cái… cái gì?
Băng Tâm Trúc đánh ra một chưởng đã không có khả năng thu hồi, nàng không biết Chu Hằng đột nhiên tế ra một vật nhìn giống như cái lò luyện đan gì đó để làm gì, muốn dựa vào đồ chơi này để chống đỡ hay sao?
Vô dụng!
Dù cái lò luyện đan này là dùng tài liệu Sáng Thế Cảnh chế thành, không thể phá vỡ, nhưng kình lực truyền ra dưới một chưởng của nàng không thể nào hóa giải, vẫn như cũ có thể chấn vỡ xương cốt của Chu Hằng!
Kết quả cũng sẽ không có gì khác biệt!
– Má ơi! Đau chết bổn tọa rồi! Một chưởng kia còn chưa có đụng tới, Hỏa Thần Lô đã phát ra tiếng gào thảm thiết, từng dao động thần thức giống như tiếng quạ kêu đánh thẳng vào thần kinh của Chu Hằng.