Nếu như không có chuyện Cổ Thiên Vương thì đây là chuyện vui sướng biết nhường nào.
Chỉ là Chu Hằng sống yên chưa được mấy ngày, liền có người tìm tới cửa.
Phó Đông Hành.
Tên đáng thương này bị Chu Hằng, con lừa đen liên thủ trấn áp, xương cốt toàn thân vỡ nát không còn, hơn nữa khi hắn dưỡng thương còn bị Vương Vận và một tên thủ hạ khác lúc rời khỏi chiến trường cổ gặp phải, việc này không biết là bị Vương Vận hay là tên thủ hạ kia rêu rao.
Đường đường là cao thủ xếp hạng 97 bảng không ngờ thu vào tay một tên mao đầu tiểu tử của Tinh Vương Viện?
Tin tức truyền ra, toàn trường oanh động, Phó Đông Hành càng bị người khinh bỉ. Bởi vậy, sau khi biết Chu Hằng từ chiến trường cổ đi ra, Phó Đông Hành quyết định đến lấy lại công đạo.
Hắn chỉ thua ở cấm khí của con lừa đen mà thôi, luận về chiến lực thật sự, Chu Hằng thúc ngựa cũng không phải là đối thủ của hắn!
Bất quá hắn cũng không lớn lối như Đông Phương Văn Long, dùng Viện trưởng lệnh trực tiếp phá cửa vọt vào, mà lại luôn canh cửa Chu Hằng, chờ lúc Chu Hằng trở lại chặn hắn.
– Chu Hằng, còn nhớ bản thiếu không? Phó Đông Hành nhìn Chu Hằng bị một đám người trẻ tuổi vây quanh, lập tức tức giận. Hắn tự nhiên cho rằng Hằng Vĩnh Hội của Chu Hằng có thể tuyển nhận được nhân thủ là vì đạp lên người hắn mà đi lên! (ý nói lấy chuyện đánh bại hắn lấy danh tiếng)
Chuyện này làm sao không hận?
Vừa lúc, trước mắt thuộc hạ hắn đánh bại hắn. Trước mặt mọi người vạch trần lời dối trá của hắn.
– Ngươi là ai? Chu Hằng vẻ mặt mờ mịt.
Phó Đông Hành giận dữ, quát: – Bản thiếu là Phó Đông Hành!
– Không có ấn tượng! Chu Hằng lắc đầu.
– Ở trong chiến trường cổ. Chúng ta từng chiến một trận!
– Hả?
– Ngươi đánh nát xương cốt của ta còn dễ dàng quên như vậy sao?
Phó Đông Hành cắn răng nghiến lợi nói.
Chu Hằng vỗ tay một cái, ra vẻ bừng tỉnh nói: – Thì ra là ngươi!
Nhớ ra rồi sao?
Phó Đông Hành cười lạnh một tiếng, nhưng khi nhìn thấy người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, sắc mặt hắn không khỏi tối sầm lại, trời ạ, tên Chu Hằng này. Không ngờ chủ động đem nói chuyện hắn bị thảm bại ra.
Mã đản a, rất hèn hạ!
– Chu Hằng, ngươi dùng chiêu thức vô sỉ cấm khí mới đánh bại được ta, đây chính là bản lĩnh thật sự của ngươi sao? Phó Đông Hành phải vạch trần hành vi đê tiện hạ lưu của Chu Hằng rửa sạch ô danh của mình.
– Có dám đánh với bản thiếu một trận nữa không?
– Công bình chiến một trận!
Công bình?
Đường đường là Tinh Thần Đế khiêu chiến với Tinh Thần Vương, lại còn nói hai chữ công bình, đúng là không biết xấu hổ!
Chu Hằng cười ha ha. Bởi vì chuyện Cổ Thiên Vương, hắn luôn luôn không muốn tiến vào Tinh Đế Viện, không đi khiêu chiến những người kia để tranh giành tài nguyên tu luyện cho mình.
Nhưng mà có người tới cửa cho hắn đánh, vậy hắn sẽ không khách khí.
– Được, đi Sa Nộ Trường! Hắn không nói hai lời liền đáp ứng.
– Thủ lĩnh! Đám người mới gia nhập Hằng Vĩnh Hội cả kinh. Chu Hằng mạnh là ở tiềm chất tương lai, mà không phải thực lực bây giờ a! Bọn họ nhao nhao khuyên can, nhưng Chu Hằng chỉ lắc đầu.
Thấy Chu Hằng đáp ứng dứt khoát như vậy, Phó Đông Hành lại có chút không phản ứng kịp, Chu Hằng không phải tìm mọi cách từ chối trước mặt mọi người sao? Bởi vì khi đánh nhau Chu Hằng sẽ lộ nguyên hình. Làm sao dám ứng chiến chứ?
Tuy rằng hắn khiêu chiến Chu Hằng nhưng lại căn bản không nghĩ đến đối phương sẽ đáp ứng, hắn chỉ muốn làm nhục Chu Hằng trước mặt mọi người một trận thôi. Chuyện này rất rõ ràng: Ngươi nói ngươi đánh bại ta ở chiến trường thượng cổ. Nhưng bây giờ ngay cả ứng chiến cũng không dám, vậy sẽ không có sẽ tin lời đồn lúc trước là thật.
Nhưng mà Chu Hằng không ngờ đáp ứng! Gật đầu!
Hả, chẳng lẽ hắn còn muốn sử dụng cấm khí ở trong Sa Nộ Trường kia sao? Nhưng mà trước mặt chúng nhân, hắn còn nguỵ biện thế nào đây?
Mình là Tinh Thần Đế, hơn nữa còn là Tinh Thần Đế bậc cao đã hình thành tinh thần lực có được 4000 tinh, cần sợ một tên Vương trong võ giả có được lực lượng Tinh Thần Hoàng sao?
– Đi!
Đoàn người kéo tới Sa Nộ Trường, tin tức cũng theo đó một truyền mười, mười truyền một trăm, càng ngày càng nhiều người nghe được tin này chạy tới Sa Nộ Trường.
Đây không phải là một lần khiêu chiến thông thường, mà đã dính dáng tới bảng xếp hạng.
Phó Đông Hành là nhân vật xếp thứ 90 bảng, tuy rằng thứ hạng không cao, nhưng cái bảng kia cũng chỉ có 100 người, gần như có thể nói là hội tụ toàn bộ Tinh Thần Đế mạnh nhất của Độ Dương Tinh!
Cái tên Chu Hằng nửa năm gần đây gây xôn xao dư luận, gì mà có thể liều mạng với Đông Phương Văn Long, không biết khiến bao nhiêu người tò mò về Chu Hằng. Hiện tại, vị này rốt cục cũng bỏ tâm tư chiến một trận rồi, bọn họ làm sao không coi trọng chứ?
Rất nhiều người chạy tới Sa Nộ Trường, đợi hai người chiến một trận.
Ở trong lòng phần lớn người ở đây đều không tin Chu Hằng có thể chiến một trận với Đông Phương Văn Long, dù sao lúc trước có rất nhiều người chứng kiến, nói ra một phần chân tướng. Chỉ là không có người tin một đầu thú cưng có thể sử dụng phù văn, chỉ coi như là lúc đó con lừa đen dùng cấm khí, cho nên mới đạt được hiệu quả giam cầm Đông Phương Văn Long.
Luận chiến lực chân thật, Đông Phương Văn Long một ngón tay cũng có thể nghiền chết Chu Hằng, đây cũng là lý do vì sao Chu Hằng phải chạy trối chết.
Hiện tại chiến một trận với Phó Đông Hành, Chu Hằng còn có thể sử dụng cấm khí, sử dụng Thuấn di phù sao?
Trong Sa Nộ Trường, Chu Hằng và Phó Đông Hành đứng cách xa nhau mười trượng, cuộc chiến này đã được báo trước, có Thiên Hà Vương học phủ tọa trấn, một là cam đoan không xảy ra án mạng, thứ hai cũng để biểu thị công bình, không ai có thể sử dụng ám chiêu, tỷ như cấm khí.
– Ha ha ha ha, Chu Hằng, dũng khí của ngươi làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng nói là dũng khí không bằng nói là ngu xuẩn đi! Phó Đông Hành cũng không vội tiến công, sự tình phát triển tới đây, Chu Hằng muốn ngừng cũng không được.
– Đánh với ta, ngươi sẽ rất thảm đấy! Hắn nhướng mày ngạo nghễ nói: – Luận thực lực chân thật, bản thiếu mạnh hơn ngươi ít nhất gấp trăm lần!
Chu Hằng tươi cười, chắp hai đấm lại, thần huy màu vàng lưu chuyển nói: – Có hai từ gọi là kỳ ngộ, không biết ngươi đã nghe qua chưa?
– Kỳ ngộ? Ngươi muốn nói ngươi ở trong chiến trường cổ chiếm được kỳ ngộ, trở thành tồn tại có thể chống lại bản thiếu? Phó Đông Hành cười ha ha:
– Chỉ hơn bảy tháng, dù tính ngươi may mắn hơn, thì có thể tiến bộ được bao nhiêu?
Đây là lời thật, có biện pháp nhanh chóng gia tăng tích lũy linh lực, nhưng mà đột phá cảnh giới lại phải lĩnh ngộ từng chút một, cho dù nhận được chí bảo như Thiên Huyền Linh Tinh cũng không nhanh được.
Đối với Tinh Thần Đế mà nói, nếu số lượng tinh tú hơn một ngàn thì trong cơ thể sẽ sinh ra lực bài xích cường đại, hơn bảy tháng ngay cả giải quyết phân bố 9 tinh tú cũng chưa chắc làm được.
Cho nên, Chu Hằng cho dù chiếm được nhiều Huyết Linh Quả, nhiều nhất cũng chỉ gia tăng tu vi tăng lên tới 1000 tinh, tích lũy linh lực nhiều hơn nữa cũng vì phâ bố tinh tú bài xích mà lãng phí, căn bản không thể hình thành số lượng tinh tú.
Hắn có được 4000 tinh, chống lại 1000 tinh vẫn dễ dàng thắng.
Hơn nữa, đối phương thật sự chiếm được nhiều Huyết Linh Quả sao? Tưởng Huyết Linh Quả là củ cải sao?
Chu Hằng không nói gì thêm, chỉ ngoắc ngón tay.
Thực lực của hắn khẳng định sẽ lộ ra ngoài, như vậy thì mượn cơ hội này để mọi người biết tu vi của hắn gia tăng từ chiến trường thượng cổ, trên thực tế cũng quả thật như thế.
– Cuồng vọng! Phó Đông Hành hừ lạnh một tiếng, một chưởng chụp ra, lực lượng cuồn cuộn cuốn qua oanh kích Chu Hằng.
Đây là hắn thăm dò, nếu như đánh thật, hắn sẽ vận chuyển toàn bộ tinh tú, dùng tinh thần lực để trấn áp đối thủ.
Chu Hằng tùy ý đánh ra một quyền, một mảnh ánh sáng vàng chớp động, một chưởng của Phó Đông Hành lập tức bị hóa giải.
Rất sạch sẽ gọn gàng!
Khán giả đều hơi sửng sốt, tiếp đó trận trọng lại.
Một chưởng này tuy rằng Phó Đông Hành không toàn lực đánh ra, nhưng mà một Tinh Thần Đế bậc cao, trong lúc giơ tay nhấc chân hắn đều có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng, cho dù Tinh Thần Vương toàn lực vận chuyển cũng không thể chống nổi!
Chuyện này không liên quan tới tư chất, hoàn toàn là do lực lượng quyết định.
Gấp mấy vạn lần lực lượng vẫn không thể nghiền ép? Vậy Tinh Thần Đế còn làm ăn cái gì?
Nhưng mà Chu Hằng không ngờ khinh miêu đạm tả đã hóa giải một chiêu này, điều này có thể nói rõ… Tu vi của đối phương tuyệt không dừng lại ở Tinh Thần Vương! Thậm chí ngay cả Tinh Thần Hoàng cũng khongno phải, ít nhất phải là Tinh Thần Đế mới đúng!
– Ngươi trở thành Tinh Thần Đế? Phó Đông Hành hơi chút động dung, tuy rằng lúc trước đã nghe Chu Hằng nói qua, hắn đã có chuẩn bị Chu Hằng đột phá đến Tinh Thần Đế, nhưng mà thời gian như vậy thực sự quá nhanh, hắn vẫn rất khó tin.
Chu Hằng mỉm cười, trong lúc tâm niệm vừa động, tất cả tinh tú đều hiện lên, lấy một viên đại tinh làm trung tâm, hơn 1000 viên tinh tú quay chung quanh. Tinh tú xoay tròn, tạo thành tinh thần lực kinh khủng, giống như thực chất lan tới bốn phương tám hướng.
– Cái gì?
– Thật sự là Tinh Thần Đế!
– Không, không chỉ là Tinh Thần Đế đơn giản như vậy, hắn còn tạo thành tinh thần lực!
– Không có khả năng! Tuyệt đối không thể! Tinh thần lực ít nhất phải có 3000 viên tinh tú trở lên mới có thể hình thành, đây là trời cao bồi thường cho Tinh Thần Đế bậc cao không thể đột phá Thiên Hà Vương!
– Nhưng mà sự thật đúng là như vậy, ngươi cảm ứng một chút đi, cho dù là có trận pháp ngăn cách, vẫn mơ hồ cảm nhận được có một loại khí tức chí cao vô thượng lưu chuyển.
– Thật, thật sự là tinh thần lực!
– Quái thai này a!
Mà người Hằng Vĩnh Hội lại vô cùng hưng phấn, đây chính là lão đại của bọn họ! Rõ ràng chỉ có hơn 1000 viên tinh tú, không ngờ đã tạo thành tinh thần lực, khơi dòng lịch sử, ngay cả nghe điều này cũng chưa từng nghe.
Không hổ là người có thể chống lại Đông Phương Văn Long!
Phó Đông Hành sắc mặt trở nên vô cùng thận trọng, tinh thần lực, đây con bà nó là tinh thần lực a! Rõ ràng chỉ có Tinh Thần Đế 3000 tinh trở lên mới có thể có được sức mạnh to lớn như vậy, mà hắn sau khi hình thành 4000 viên tinh tú mới nắm giữ được cổ lực lượng này, vì sao Chu Hằng rõ ràng chỉ có hơn 1000 viên tinh tú mà đã có được?
Đúng là tre già măng mọc a!
Trên cái thế giới này quả nhiên có thiên tài!
Sa Nộ Trường nghị luận ầm ĩ, bọn họ xem như mở rộng tầm mắt!