Cũng đúng, hắn mưu lược như vậy đối với Ứng Thừa Ân muốn tạo nghiệp kiêu hùng mà nói quả thật quý báu! Bởi vì dù Ứng Thừa Ân có Đại tướng tài như thế nào, dù sao đây vẫn là thế giới với thực lực thân thể xưng tôn.
Ứng Thừa Ân làm chủ tướng nhất định phải có được tu vi mạnh nhất, quyết định đại bộ phận thời gian hắn phải đốt trên tu luyện, mà không có quá nhiều thời gian vụn vặt đi xử lý chuyện vụ Thiên Ân Giáo.
Phương Hà Thanh không thể nghi ngờ là người thay thế tốt nhất.
Nói như thế, tên này hẳn sống rất thoải mái.
Ánh mắt Chu Hằng đảo qua, không khỏi hơi sửng sờ, nói: – Phương huynh cũng không thu hoạch huyết mạch lực Ứng gia?.
Phương Hà Thanh cười cười, nói: – Thời điểm mới vào Thiên Ân Giáo, Ứng Thừa Ân còn không có năng lực trao tặng những người khác huyết mạch lực, mà khi hắn có năng lực này, ta cũng nghe nói ân oán giữa Chu huynh với Ứng Thừa Ân, bởi vậy ta tạ tuyệt ý tốt của Ứng Thừa Ân..
Chu Hằng nói thầm nếu ngươi đáp ứng nói, nói không chừng lúc này đã bị Ứng Thừa Ân cắn nuốt! Tuy nhiên, Phương Hà Thanh là mưu lược hình người, phỏng chừng Ứng Thừa Ân cũng không ngu như vậy.
Nhưng nói đi nói lại, trước kia Ứng Thừa Ân khẳng định không biết Huyền Càn Tinh sắp tan vỡ, lập được cơ nghiệp ở trong này thì thế nào, khi đại lục băng diệt đến, bất kỳ kế hoạch, mưu lược bá nghiệp vĩ đại cũng chỉ sẽ tan chảy làm một tràng mây khói mà thôi.
Nói như vậy, địa vị Phương Hà Thanh không còn trọng yếu nữa, bởi vì Ứng Thừa Ân không thể mang theo đại quân tiến vào Tiên giới!
Cho nên, Phương Hà Thanh mới có thể dứt khoát quyết nhiên chối bỏ Thiên Ân Giáo, với nơi Ứng Thừa Ân hạ lạc xem như trao đổi, cầu lấy hai cái danh ngạch đi tới Long Hà đại lục.
– Ứng Thừa Ân ở đâu? Chu Hằng trực tiếp hỏi, với cảnh giới hắn bây giờ đã không cần quanh co lòng vòng.
– Long Tiên Sơn, Thiên Đình Cốc! Phương Hà Thanh cũng rất thức thời.
Hắn cũng biết, nếu Chu Hằng muốn đổi ý. Hắn căn bản cũng không có năng lực làm gì. Bởi vậy, còn không bằng hoàn toàn tín nhiệm Chu Hằng, đem hết thảy ký thác vào trên Chu Hằng.
Phương Hà Thanh là người thông minh, vài lần giao tiếp cùng Chu Hằng, đối với tính cách Chu Hằng cũng có hiểu biết.
Chu Hằng gật gật đầu, nói: – Ngươi ở nơi này thêm mấy ngày, ta đi giết một người!.
Hắn mặc dù không nói giết ai. Nhưng nếu Phương Hà Thanh không ra đoán là Ứng Thừa Ân, vậy thì thật là thông minh toàn bộ sinh trưởng ở trong não chó. Chỉ là Ứng Thừa Ân đường đường là Thiên Tôn, giọng của Chu Hằng lại miêu tả khinh đạm, phảng phất dường như làm thịt một con heo, khí phách kia khiến Phương Hà Thanh không khỏi buốt lòng.
Nếu lúc này Chu Hằng tung cành ô- liu, Phương Hà Thanh tất nhiên sẽ không chút do dự vùi đầu vào dưới trướng hắn. Đáng tiếc, Chu Hằng cũng không có hứng thú một chút đối với thành lập kế hoạch, mưu lược bá nghiệp vĩ đại.
Hắn theo đuổi là thực lực bản thân cường đại!
– Chu huynh cứ tự tiện! Phương Hà Thanh vội vàng đứng lên, tuy rằng vẫn miệng nói Chu huynh, nhưng trong giọng nói đã mang theo kính sợ rõ ràng.
Chu Hằng đi ra hai bước, đột nhiên quay đầu, nói: – Phương huynh, nếu ngươi ngay từ đầu không nói điều kiện với ta. Mà trực tiếp đưa ra yêu cầu, lúc này ngươi cũng đã ở Long Hà đại lục!.
Nói xong, dưới chân hắn giẫm một cái, đã bay lên trời.
Phương Hà Thanh không khỏi cứng lại, sau đó cười khổ một tiếng.
Ý tứ Chu Hằng rất rõ ràng, nếu ngay từ đầu hắn với thân phận cố nhân đi gặp Chu Hằng, như vậy Chu Hằng cũng sẽ với đợi hắn với tình cảm bạn cũ, không cần bất kỳ điều kiện gì, không cần bất kỳ trao đổi. Bởi vì mọi người là bằng hữu!
Giữa bằng hữu lại nói điều kiện làm gì?
Chính mình… đúng là vẫn còn không đủ lý giải Chu Hằng a!
Phương Hà Thanh thở dài, thực ra cũng khó trách, lúc này thực lực Chu Hằng quá mạnh mẽ, hắn căn bản không có tư cách cùng ngồi cùng ăn với đối phương, nếu không nắm chút lợi thế trong tay, hắn dám tùy tiện nói điều kiện về phía một vị Thiên Tôn sao?
Đáng tiếc a, hắn vốn có thể làm bằng hữu một vị Thiên Tôn. Hiện tại… hai người làm tràng giao dịch, giao dịch qua đi tự nhiên là hết.
…
Chu Hằng ra đi một mình lẻ loi, lần này không phải tầm bảo mà là trả thù, bởi vậy không dẫn theo con lừa đen!
Bên Thất Lộc Sơn có hai đại Thiên Tôn Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Sí Diễm Yêu Tôn tọa trấn. Cũng sẽ không xảy ra chuyện! Hơn nữa, Độc Miểu Thiên Tôn, Tử Vong Thiên Tôn tới tìm thù, Hoặc Thiên cũng không phải ngồi không!
Hắn có thể thoải mái mà đi ra ngoài.
Ấn oán giữa hắn cùng với Ứng gia cũng nên phết 1 dấu chấm hết!
Nếu để cho Ứng Thừa Ân theo Huyền Càn Tinh băng diệt mà chết già ở trong vũ trụ lạnh như băng, đây không thể nghi ngờ là một loại tiếc nuối!
Chu Hằng đằng đằng sát khí, một đường thẳng tiến Long Tiên Sơn.
Hắn không tin Phương Hà Thanh dám lừa gạt mình, hiện tại Ứng Thừa Ân nếu tấn công Thất Lộc Sơn, lực lượng nơi đó đủ để cho Ứng Thừa Ân khóc lên!
Long Tiên Sơn.
Trong truyền thuyết, nơi này từng là nơi thần long nằm ngủ. Tuy nhiên cho dù là rồng cũng là một rồng lười, suốt ngày ngủ, nhỏ nước miếng tưới lên núi, cuối cùng có tên Long Tiên Sơn.
Đặc sản nơi này chính là Long Tiên Quả, nghe nói trong quả có một tia Chân Long lực, nhưng tương đối hi hữu, hơn nữa yêu thú nơi này hoành hành, thậm chí có tồn tại khủng bố cấp bậc Thần Anh Cảnh!
Bởi vậy, biết rõ ràng nơi này có Long Tiên Quả cũng không có thế lực dám chiếm nơi này!
Nhưng bây giờ bất đồng, theo từng vị Thiên Tôn xuất thế, ngày xưa yêu thú Thần Anh Cảnh gần như không thể địch cũng không đáng sợ như vậy!
Núi này rất lớn, nhưng có địa chỉ Thiên Đình Cốc nên dễ dàng tìm hơn nhiều, Chu Hằng tới phía trước khe núi nhỏ nơi này.
Thiên Đình Cốc nói là sơn cốc, không bằng nói là một cái thung lũng to lớn, địa vực trong cốc rộng rộng rãi vô cùng, bởi vì bốn bề toàn núi, nhiệt độ không khí nơi này bốn mùa như xuân, trong cốc trăm hoa đua nở, vạn cây cạnh xuân, giống như thế ngoại đào nguyên.
Đáng tiếc, cái nơi tao nhã này hiện tại lại thành chỗ ẩn náu của lũ chó!
Chu Hằng sải bước đi vào, thần thức buông ra, bầu trời vạn dặm, ngàn dặm trong lòng đất, tất cả khí tức sinh mệnh đều khó trốn hắn nắm giữ.
Quả nhiên có rất nhiều người!
– Ứng Thừa Ân, đi ra chiến một trận đi! Chu Hằng lớn tiếng nói, thanh âm ầm ầm, như sét đánh chín tầng trời chấn.
– Thật to gan, cũng dám một mình đánh tới địa bàn của ta! Thanh âm của Ứng Thừa Ân cũng vang lên, trầm thấp rồi lại chói tai.
– Có cái gì không dám, đi ra cho ta!
Chu Hằng quát to, hai tay trảo hư không, một mảng thổ địa lớn bị hắn ngạnh sinh đào lên, giống như núi nhỏ. Hắn tiện tay ném một cái, tòa Núi nhỏ này liền bị hắn ném ra ngoài, uỳnh uỳnh rơi trên mặt đất, chấn toàn bộ sơn cốc đều rung động.
– Đi ra!.
– Đi ra!.
– Đi ra!.
Chu Hằng hét lớn, một bên nhặt lên từng mảng đất lớn, mà bốn phía sơn cốc truyền đến từng đạo đạo tiếng vang.
Cả người hắn tản ra ánh sáng vàng loá mắt, dường như thiên nhân hạ phàm, phóng xuất ra khí thế phách tuyệt vô song.
Ta chính là một người một quyền một kiếm, dám sấm đầm rồng hang hổ! Mà ngươi Ứng Thừa Ân dám ra đây chiến một trận?
Thình thịch! Một tiếng nặng nề, mặt đất rạn nứt, chỉ thấy một đạo nhân ảnh phóng lên cao, cả người quấn vòng quanh hào quang màu xám bạc, cũng có khí thế Ma Thần khủng bố.
– Ha ha ha! Ứng Thừa Ân, ngươi rốt cục chịu đi ra! Chu Hằng cười to, phóng người lên đánh tới đạo bóng người màu xám bạc.
– Đáng ghét! Ứng Thừa Ân thét dài không dứt, giơ cao hai đấm đánh trả Chu Hằng.
Gần một năm trôi qua, hắn quả nhiên lấy được tiến bộ dài, cắn nuốt huyết mạch lực không hổ là bí thuật thời kỳ viễn cổ, thực lực của hắn bây giờ đã có thể so sánh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ!
Không biết tên này cắn nuốt bao nhiêu người!
Ứng Thừa Ân huy động hai đấm liên tục, trên nắm tay đều sinh ra một cây gai xương dài chừng ba xích, một quyền tung ra, gai xương dương động ánh sáng màu bạc, có khí thần thánh lưu chuyển. Nói là quyền, còn không bằng nói là kiếm, một quyền đánh ra chính là một kiếm vung lên.
Chu Hằng cao giọng cười to, phồng lên hai đấm không chút nào yếu thế tiến hành đánh cứng rắn đối kháng với Ứng Thừa Ân.
Loại đối kháng hoàn toàn không có kỹ xảo là thứ hắn thích nhất!
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người đại chiến, thực lực Ứng Thừa Ân xuất hiện tăng trưởng cực lớn, mỗi một quyền đánh ra đều kéo gió nổi lên mây mù biến sắc, xương gai bạc giống như có thể cắt qua không gian, trực tiếp phá hư thành tiên, cường thế vô cùng.
Mà lúc này Chu Hằng cũng đạt tới Thần Anh tam trọng thiên đỉnh phong, đụng đến cánh cửa Hóa Thần Cảnh, với linh lực hắn tích lũy, trình độ man lực, đồng dạng phóng xuất ra lực lượng vô cùng bàng bạc.
Ở lực lượng, vẫn là Ứng Thừa Ân hơi chiếm thượng phong, nhưng bởi vì lực phòng ngự kinh khủng của Chu Hằng, trong khoảng thời gian hai người tám lạng nửa cân.
Ứng Thừa Ân tiến bộ, Chu Hằng cũng không nhàn rỗi!
– Chết tiệt! Ứng Thừa Ân gầm giận dữ vang lên không dứt, hắn thực ra còn không đạt tới trạng thái tột cùng, còn cần thời gian để hắn đi cắn nuốt huyết mạch lực, trực tiếp tăng tu vi lên tới Hóa Thần tam trọng thiên, cực đến gần trình độ Chuẩn Tiên một kiếp.
Nhưng Chuẩn Tiên một kiếp chính là một cái hạm, hắn không thể thông qua phương thức cắn nuốt huyết mạch lực để cấp tốc trở thành, nhất thiết phải tạo thành đại đạo bản thân.
Nhưng bây giờ còn chưa đến một bước này, Chu Hằng đã giết lại đây!
Chỉ cần có thêm một chút thời gian a!
Ứng Thừa Ân nổi giận, cả người không ngừng lộ ra từng cây gai bạc đâm tới, dường như biến thành một con nhím.
– Chết! Hai mắt hắn đầy ắp lệ khí, phát huy Vực chi đạo đến mức tận cùng, trong vòng mười dặm quanh thân Chu Hằng đều trở thành thế giới gai xương bạc, đây là địa bàn của hắn, ở khu vực này, hắn là hoàng, hắn là đế!
Thống trị hết thảy!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, tiểu nhân màu vàng vũ động ở thức hải, hắn đồng dạng phóng xuất ra một mảnh ánh sáng vàng, chống cự lại với thế giới màu bạc.
Thế giới của hắn phức tạp hơn nhiều, có kiếm màu đen chìm nổi, có ngọn lửa màu tím bốc lên, có đồng dạng nắm tay màu vàng giận vung trời cao!
Đây là đạo của Chu Hằng!
– Hừ, bác mà lại tạp, không có con đường có thể trèo lên đến điểm tối cao! Ứng Thừa Ân cười lạnh, trong một quyền đánh ra, thế giới màu bạc đồng loạt hưởng ứng, vô số gai bạc bắn tới, dường như toàn bộ thế giới đều chống cự lại Chu Hằng.
Chu Hằng vô cùng đơn giản đánh ra một quyền, mũi nhọn quyền màu vàng diệu động, hắn không sợ hãi.
Thình thịch!
Hai người liều mạng một quyền, hai cái thế giới đụng nhau kịch liệt.