Trình tự võ đạo ở thế giới này còn xa không cao thâm bằng 49 Tiên Thành, Sáng Thế Vương liền ngừng phát triển, bởi vậy Thăng Hoa Đế chính là sánh bằng Sáng Thế Đế của Tuyệt Tiên Thành, vừa ra chính là 6 vị, chỉ sợ đây là Lý gia đã xuất động tất cả cao thủ, ngoại trừ vị Sáng Thế Vương kia!
Chu Hằng không khỏi tò mò, nói: – Trên người ta đến tột cùng có thứ tốt gì, mà làm cho Lý gia các ngươi chịu xuất động bố cục lớn như vậy? Cố ý lừa hắn dẫn tới địa phương xa như thế, hiển nhiên là tính toán không cho hắn có cơ hội chạy về Thánh Tiên Điện.
Nhưng đợi lát nữa đối phương sẽ phát hiện, bọn họ bố trí địa điểm mai phục xa như vậy, nhưng thật ra là gài bẫy chính mình!
– Không phải trên người ngươi có bảo vật gì, mà là ngươi tới từ đâu! Một Thái thượng trưởng lão Lý gia trầm giọng nói.
Chu Hằng càng thêm tò mò, nói: – Các ngươi hoài nghi lai lịch của ta ư? Ha ha ha… Ta tưởng rằng người ở thế giới này đều không biết chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không nghĩ tới các ngươi lại có thức tỉnh như vậy?
Đây là đang tán dương bọn họ sao?
Bảy người Lý Nguyên Tinh đều có loại cảm giác không được tự nhiên, lời nói này nghe ra là đang khen ngợi bọn họ, nhưng thật giống như một người đang tán thưởng con chó nuôi của mình: “con chó kia, rốt cục ngươi biết mình là con chó rồi, giỏi lắm!”
Khó chịu, phi thường khó chịu!
– Nếu người này đã khám phá kế hoạch của chúng ta, như vậy khẳng định cũng không có ăn vào dược vật, không cần chờ hắn bị dược tính phát tác, lập tức đánh bắt hắn! Đại trưởng lão Lý gia nói.
– Ừm! Năm trưởng lão kia đồng thời gật đầu, bọn họ cũng cảm thấy bộ dáng Chu Hằng này quá kiêu ngạo làm như không có chuyện gì xảy ra!
Biết rõ đây là bẫy rập còn dám bước vào! Rõ ràng nhìn thấy bọn họ có sáu đại Thăng Hoa Đế còn không có mảy may lộ vẻ khiếp sợ! Cái này thật quá đáng!
Thấy bộ dáng bọn họ đều phẫn nộ, Chu Hằng không khỏi lắc đầu. Hắn mới là người bị hại không phải sao? Như thế nào thấy dường như ngược lại hắn là kẻ ác bạo dâm người; còn Lý gia mới là tiểu cô nương bị lăng nhục?
Làm người không thể không có giới hạn cuối cùng như vậy chứ!
Chu Hằng vận động đầu óc, trong nháy mắt cuốn qua vô số ý nghĩ, rồi nói: – Nếu các vị đã biết mình là ếch ngồi đáy giếng, như vậy các vị bắt ta… là muốn biết được phương pháp rời đi nơi này phải không? Đây cũng là suy đoán đến gần chân tướng nhất.
Quả nhiên, hắn nói ra miệng một câu, thân hình sáu vị trưởng lão Lý gia đều giật mình một trận.
– Đúng rồi, quả nhiên như thế! Chu Hằng gật gật đầu, có một số việc không cần nhận được thừa nhận, chỉ cần nhìn phản ứng là có thể xác định. Hắn không khỏi cười, nói: – Có tin tức xấu phải nói cho các vị biết: tuy rằng ta cũng rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, đáp án hẳn là ở trên tòa Thánh sơn kia, cũng không biết các vị có dám đi đẩy ngã Thần Linh chí cao đó hay không?
– Lớn mật! Nghe Chu Hằng nói lời chớt nhả vị thần chí cao kia, bảy người Lý gia đồng thời quát tháo kêu lên. Cho dù trong đầu bọn họ có ý định rời đi, nhưng ở sâu trong nội tâm lại một chút cũng không dám khinh nhờn vị Thần Linh kia, càng không cho phép người khác nói lời chớt nhả.
Điều này đã ăn sâu vào xương tủy của bọn họ.
– Đánh bắt tiểu tử này, tìm tòi thần thức của hắn! Sáu vị trưởng lão Lý gia nhao nhao nói, phân biệt trước sau hai bên đánh bọc lại, mỗi người đều vận ra khí tức cường đại.
Chu Hằng ánh mắt lạnh xuống, nói: – Các ngươi lừa gạt dẫn ta tới đây thật xa, để ta uổng công một chuyến, ta cũng chỉ đành lấy tánh mạng của các ngươi để làm bồi thường! Tay phải hắn rung lên, tế ra hắc kiếm.
“Ong ong…” Sáu vị trưởng lão Lý gia đồng thời vung kiếm. Ai nấy đều là mang vũ khí màu xám đen, chớp lóe hàn quang khiến cho lòng người run sợ.
Đây là… trước khi chưa có đi vào nơi này, tên cường đạo tinh hải kia cầm chiến nhận cũng chớp lóe hàn quang y như vậy, trong đó có chứa một tia lực phá hoại của hắc kiếm! Rốt cục lại gặp được!
Đối mặt với binh khí như vậy, Chu Hằng cũng không dám khinh thường.
Tuy rằng loại tính phá hư này không thể so với trạng thái nguyên sinh của chính chủ hắc kiếm, tuy nhiên không để cho khinh thường. Nếu bị chém trúng một cái khẳng định vết chém rất khó khép lại, máu chảy không ngừng được.
Chu Hằng tò mò nói: – Nguyên liệu các vị tạo thành những binh khí này là lấy được từ đâu?
Sáu vị trưởng lão Lý gia ai cũng phẫn nộ: tên này đã lọt vào trùng vây còn dám đặt câu hỏi như không có gì xảy ra. Đây là ngươi đang cố ý biểu hiện khinh thường hay sao? Tam trưởng lão Lý gia tính tình nóng nảy nhất, lập tức vung lên vũ khí trong tay, chém thẳng tới hướng Chu Hằng.
Hắn là Thăng Hoa Đế 5 tướng, lúc thân hình vọt tới, gió nổi mây phun, một kiếm chém tới giống như một tia chớp màu đen.
Chém xuống!
Chu Hằng lách thân hình nhường cho một kiếm này qua, đồng thời vung lên nắm tay đánh về phía đối phương đáp lễ.
“Phù!”
Tam trưởng lão Lý gia là một Thăng Hoa Đế 5 tướng đương nhiên cũng xem thường một kích như thế. Chỉ cần Chu Hằng không thả ra khí thế, lực lượng của hắn đúng là tuyệt đối nghiền ép Chu Hằng, lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ cười ác độc, đồng dạng vung ra quyền trái đón chặn Chu Hằng.
Dùng lực va chạm lực, đây là va chạm giữa lực lượng sau khi dung hợp với tiên thuật, đúng là thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Chu Hằng chỉ là Thăng Hoa Hoàng, cho dù nắm giữ tiên thuật rất lợi hại đi nữa thì sao có thể bù lại chênh lệch với Thăng Hoa Đế 5 tướng? Cho nên, đánh bừa quả thực chính là tự tìm chết!
“Ầm!” Trong cốc rung chuyển, từng phiến từng phiến sương mù đen cuồn cuộn, giống như vô số con rồng đen đang uốn lượn trên mây.
Chu Hằng phủi tay một cái, lộ ra vẻ khinh thường: – Chẳng qua cũng thế thôi!
Tam trưởng lão Lý gia bật lui hơn mười trượng, cả cánh tay trái đã biến thành một mảng sương máu, ngay cả xương cốt đều không còn lại gì!
Lúc trước một quyền này của Chu Hằng ngay cả Chu Vũ Hà thân là Sáng Thế Hoàng đều bị đánh cho gãy xương, thì chỉ là Thăng Hoa Đế ở trước mặt lực phá hoại của Ngũ Hành Phù Văn thì tính là gì? Đây là Chu Hằng không có ngưng tụ tất cả phù văn, nếu không với hiện tại hắn nâng cao một bước số lượng Ngũ Hành Phù Văn, dù là Sáng Thế Hoàng cũng có thể một quyền đánh chết!
Với điều kiện tiên quyết là: hắn phải đánh trúng mới được!
Sao có thể như thế!
Bảy người Lý gia đều cả kinh ngẩn người đến ánh mắt đều dại ra, bọn họ quả thật đã thận trọng đoán chừng thực lực của Chu Hằng, vốn cũng không có xem nhẹ hắn, nên mới dẫn ra chiến trường xa như vậy, chính là nếu Chu Hằng có may mắn thoát ra trùng vây cũng không có khả năng chạy về tới Thánh Tiên Điện, khẳng định ở nửa đường đã bị bọn họ đuổi theo giết chết!
Thế nhưng tiểu tử này một quyền có thể đánh cho toàn bộ nắm tay của Thăng Hoa Đế 5 tướng vỡ nát, đây là lực phá hoại kinh khủng bực nào?
Tại sao có thể có biến thái như vậy! Tiên thuật của hắn đến tột cùng có đáng sợ biết dường nào?
Đây là tiên thuật của giới bên ngoài sao?
Phải lấy! Phải lấy!
Sau khi khiếp sợ, bảy người Lý gia đều dâng lên khát vọng vô tận! Đây là tiên thuật của ngoại giới, có thể làm cho Thăng Hoa Hoàng bộc phát ra chiến lực đáng sợ như vậy, không trách được sau khi lão tổ biết được nơi đây là một cái lồng giam thì vẫn luôn nghĩ tới chuyện đi ra ngoài!
Thế giới bên ngoài mới là thế giới thật sự!
– Đồng loạt ra tay!
Sáu trưởng lão đồng loạt đánh ra, chính là tam trưởng lão đứt một tay kia cũng không ngoại lệ, chút thương nhẹ ấy so với Tiên pháp ở ngoại giới thì tính là gì? Chỉ cần đánh bắt Chu Hằng, sưu một chút thần thức của hắn, thì Tiên pháp tuyệt thế đó chính là của họ!
Chu Hằng thở dài, hắn thực sự chính là một ngoại lệ, Hỗn Độn Thiên Kinh cũng chỉ có một bộ, hơn nữa hắn còn có cơ duyên xảo hợp mới tổ hợp số mảnh vỡ phù văn đẩy mạnh đến trình độ bây giờ!
Bộ Thiên Kinh này đừng nói hắn đưa cho sáu người này, dù là đưa cho lão tổ phía sau bọn họ đêu vô dung, không đạt tới Sáng Thế Đế căn bản không có khả năng dựa vào lĩnh ngộ của mình để tu luyện Thiên Kinh… Chu Hằng dù sao chính là ngoại lệ!
Tuy nhiên, hắn cũng không có nghĩa vụ khuyên giải bảy người Lý gia này, nếu bọn họ đã muốn tới tìm chết, vậy cứ thành toàn cho họ!
Chu Hằng ánh mắt ác liệt, giơ lên hắc kiếm, đánh ra Tinh Vân Kiếm Pháp.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Mặc dù hắn là Thăng Hoa Hoàng, nhưng lực lượng có thể so với Thăng Hoa Đế 2 tướng, thậm chí 3 tướng, loạn chiến với bảy vị Thăng Hoa Đế này lực phá hoại là kinh khủng bực nào? Dù là Lý Nguyên Tinh đều không thể không vận chuyển toàn bộ linh lực để phòng ngự.
Điều này làm cho Lý Nguyên Tinh không khỏi hoảng sợ, không ngờ Chu Hằng cường đại như thế! Cường đại đến mức có thể dựa vào sức một mình chiến với sáu vị Thăng Hoa Đế, hơn nữa trong đó còn có một người là Thăng Hoa Đế đỉnh phong 7 tướng!
Người ở giới bên ngoài đều kinh khủng như vậy sao?
Lý Nguyên Tinh không khỏi vừa lo lắng vừa tràn đầy chờ mong. Nếu mỗi người ở giới bên ngoài đều đáng sợ giống như Chu Hằng, vậy thì Thăng Hoa Hoàng như hắn chạy đi ra bên ngoài chẳng phải là ngay cả Thăng Hoa Vương đều đánh không lại sao?
Nhưng điều đó cũng nói rõ võ đạo ở phía ngoài hưng thịnh, hắn sẽ có được không gian tăng lên vô hạn!
Đi ra giới ngoài, nhất định phải đi ra giới ngoài!
Chu Hằng thét dài, hắn cũng không có dùng Ngũ Hành Phù Văn, nhưng Tinh Vân Kiếm Pháp phối hợp với Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn đã có tư cách tung hoành như chỗ không người, đoạn kiếm màu đen bám theo từng đạo kiếm khí tràn ngập tính hủy diệt.
Theo thực lực của hắn tăng mạnh, uy lực của hắc kiếm cũng đang từng bước biểu hiện ra, không cần tác dụng đặc thù gì, chỉ riêng tính hủy diệt đáng sợ kia vậy là đủ rồi.
Nếu dùng ra khí thế bản thân, hoặc là phụ thêm Ngũ Hành Phù Văn, Chu Hằng muốn quét ngang sáu người này hoàn toàn chỉ trong thời gian vài phút. Nhưng khó gặp được đối thủ có tư cách chiến một trận với hắn, dĩ nhiên hắn phải từ từ vui đùa.
Thế nhưng ngay cả như vậy, ở dưới hắc kiếm vô kiên bất tồi, Tinh Vân Kiếm Pháp vẫn phát huy ra uy lực to lớn, ép tới sáu vị trưởng lão Lý gia đều chỉ còn lại có chút lực chống đỡ.
“Choang! Choang! Choang!” Binh khí của sáu trưởng lão Lý gia từng món đều bị đánh gãy, hàng nhái sao có thể đánh bừa với hàng thật?
– Chạy! Chạy! Chạy mau! Đại trưởng lão Lý gia quyết định thật nhanh: nếu cứ tiếp tục như vậy bảy người bọn họ đều phải táng mạng ở chỗ này! Tuy rằng gia tộc còn có một vị lão tổ Sáng Thế Vương, nhưng nếu bọn họ ngã xuống, gia tộc cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
– Ha ha… Muốn giết ta sưu tra thần thức, không trả cái giá thật lớn làm sao được?
Chu Hằng cười lạnh, một kiếm xẹt qua, kiếm khí hóa thành một con rồng đen rít gào, chặn đường đi của bảy người Lý gia.
Trên mặt đại trưởng lão Lý gia hiện lên vẻ quyết liệt, nói: – Lão nhị và ta ở lại ngăn cản, mọi người chạy đi, chờ lão tổ xuất quan!
– Lão đại!
– Đi mau! Đại trưởng lão Lý gia giận dữ quát to: – Các ngươi muốn cho ta và lão nhị chết không nhắm mắt sao?
– Đi đi! Nhị trưởng lão Lý gia cũng quát lên:
– Ta và lão đại chắn không được bao lâu, các ngươi không nên cô phụ hy sinh của ta và lão đại!
Chu Hằng thở dài, hai gã trưởng lão Lý gia này làm cho hắn nhớ lại trưởng bối Chu gia, đáng tiếc, ai bảo bọn họ muốn giết mình? Quả thật không có khả năng hắn vì chút cảm động này mà để mọi người Lý gia rời đi.
Nếu lựa chọn là địch, như vậy kết quả cũng đã chú định rồi.
– Đi mau! Đại trưởng lão và nhị trưởng lão Lý gia đồng thời cao giọng quát! Chỉ có hai người bọn họ hẳn là không kéo dài được thời gian bao lâu, nhưng đổi lấy thời gian cho những người gia tộc khác chạy trốn hẳn vậy là đủ rồi.
Chỉ cần có thể trở về đến Lý gia, hoặc là Thánh Tiên Điện, đó chính là địa phương tuyệt đối an toàn.
Bốn trưởng lão Lý gia khác đều cắn răng một cái, một tay xách lên Lý Nguyên Tinh, định phóng người rời đi.
– Đừng nghĩ đi! Chu Hằng lạnh nhạt nói, khí thế bung ra, trong nháy mắt cuốn tới bao phủ toàn trường…