Công ty không bật đèn nên tất cả đều tối đen, nhưng ánh mắt của Bạch Tiểu Cửu thì vẫn nhìn rất rõ, vừa rồi Sở Mặc còn lấy tay xoa lên vết sẹo ở trên cổ Bạch Diệc Trạch. Động tác đó vô cùng tự nhiên và thân mật, nhìn không giống như giả bộ, mà Bạch Diệc Trạch thì chỉ hơi vặn vẹo chứ không cự tuyệt. Hơn nữa động tác này còn vô cùng ái muội, không thể nào chỉ là quan hệ mà bạn bè nên có.
Sở Mặc với Bạch Diệc Trạch chắc hẳn có quan hệ, Bạch Tiểu Cửu đảo tròn mắt, trong ánh mắt còn mang theo vài phần cân nhắc.
Bạch Diệc Trạch đối với Sở Mặc rất cẩn thận, so với dáng vẻ bảo vệ con thỏ yêu lúc ban ngày rất khác nhau. Bạch Tiểu Cửu cảm nhận được sự quan tâm này phát ra tự nội tâm, mang theo khẩn trương cùng lo lắng, sợ nó sẽ làm tổn thương tới Sở Mặc. Bạch Tiểu Cửu buồn bực nhìn Sở Mặc, rõ ràng quan hệ của hai người rất mờ ám, điều này khiến nó có chút kiêng kị. Dù sao nó và Bạch Diệc Trạch cũng bị trói buộc bởi khế ước, nếu thật sự trở mặt, chỉ sợ người chịu thiệt vẫn là nó. Hiện tại người sống dưới cùng một mái hiên, nó không thể không cúi đầu. Vì cái khế ước bất bình đẳng này, vì tu luyện này, nó nhịn.
Thực nhàm chán! Bị người bắt nạt không thể trả thù, thật bực mình! Bạch Diệc Tiểu Cửu run rẩy bộ lông trên người, ngáp một cái thật lo, vẫy cái đuôi.
Bạch Tiểu Cửu chỉ có thể vung vẩy đuôi của mình, đúng là thật không có tiền đồ, đã bị nhân loại gọi là cẩu hồ ly, giờ lại còn phải đi vẫy đuôi với người ta, thật sự mình giống cẩu lắm sao?
Bạch Tiểu Cửu yên lặng đi tới góc tường xám hối, nó thề, chỉ cần qua hôm nay nó sẽ không dùng bộ dáng này xuất hiện nữa. Mặc kệ Bạch Diệc Trạch có tức giận ra sao, thì từ mai nó cũng phải biến thành hình dáng con người, chứ không thể chịu uất ức này đươc.
“Nó đây là bị làm sao vậy?” Sở Mặc hỏi Bạch Diệc Trạch.
Anh bị hành động của Bạch Tiểu Cửu làm cho không hiểu ra làm sao cả, vừa rồi còn vênh váo chẳng thèm ngó ngàng tới ai, sao giờ đã ủ rũ như vậy rồi.
Bạch Diệc Trạch ở bên cạnh hiểu rõ ràng, biết Bạch Tiểu Cửu bị động tác vẫy đuôi của chính mình đả kích, nên cậu cũng không dám lên tiếng kích thích nó nữa. Vừa rồi vì Sở Mặc còn đứng cạnh cậu rất gần, nên Bạch Diệc Trạch cũng không khách khí mà ghé vào bả vai Sở Mặc, nén cười tới mức thiếu chút nữa bị nội thương: “Đừng, đừng động vào nó nữa!”
Được Bạch Diệc Trạch chủ động nhích lại gần, Sở Mặc làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy được. Anh thuận thế đưa tay ôm chặt lấy Bạch Diệc Trạch, vỗ nhẹ lên lưng cậu, để cho cậu ghé vào trên thân mình anh được thoải mái.
“Thật có lỗi! Tôi đến muộn!” Một âm thanh thình lình vang lên trong không khí, rồi xuất hiện một người đi tới phía Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch ý thức được mình đang làm gì, thì lập tức ngừng cười lại, cảm thấy có chút xấu hổ mà đẩy Sở Mặc ra, sau đó mất tự nhiên mà lùi lại hai bước.
Bạch Diệc Trạch cảm thấy rất may mắn vì tòa nhà này đã ngắt điện, nên mọi người cũng không nhìn thấy được cậu đang luống cuống ra sao. Cậu có chút ảo não, không hiểu vì sao mình lại làm ra hành động không suy nghĩ như vậy. Rõ ràng đã tự cảnh báo cho chính mình, phải giữ một khoảng cách với Sở Mặc vậy mà vẫn không kiềm chế được.
Bạch Diệc Trạch ảo não lo lắng về hành vi của mình, đâu còn tâm tư đi so đo xem Sở Mặc vừa rồi có hành động quá mức hay không.
Thật khó mới có được tiến triển, nào ngờ lần nào cũng bị người khác chen ngang? Sở Mặc tức giận nhìn người kia. Khó lắm mới được Bạch Diệc Trạch bỏ đi sự đề phòng đến gần anh, thế mà chưa gì đã tách ra rồi. Đợi cho người kia tới gần, Sở Mặc mới nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nhìn thấy được đây là một người đàn ông trẻ tuổi, chắc khoảng tầm hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, có khuôn mặt thanh tú.
Sở Mặc lập tức cảnh giác, buổi tối Bạch Diệc Trạch ở đây trong tình trạng tắt đèn cùng với người này, chẳng lẽ là định làm chuyện gì? Nhưng ngay lập tức Sở Mặc lại phủ định cánh nghĩ ngu xuẩn này. Nếu muốn hẹn hò thì cần gì phải chọn địa điểm là công ty, rồi lại nhờ anh giúp đỡ kêu mọi người đi hết, mà dù là thế thì Bạch Diệc Trạch cũng đâu cần nửa đêm tới gặp một người, rất nguy hiểm!
May mà anh đến đây.
“Xin chào, tôi là Lục Hàm. Lần này tới đây là do nhận được ủy thác tới làm nhiệm vụ dọn dẹp của thiên sư!” Lục Hàm đi vào từ cửa sau, rồi tiến đến phía trước mặt Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc, tiện thể giới thiệu: “Tôi vừa rồi có xem xét ở bên ngoài tòa nhà, biết được ở đây đã có cao nhân dùng phong linh phù để giam lại lại tòa nhà. Nếu đã có cao nhân ở đây, vì sao không đi nhờ cao nhân kia….”
“Lục thiên sư, xin chào! Tôi họ Bạch, là người đứng ra ủy thác lần này” Bởi vì trong miệng người này nhắc tới người sử dụng phù là cao nhân, nên Bạch Diệc Trạch chỉ biết yên lặng ở trong lòng châm chọc. Không để cho Lục Hàm nói hết đã vội vàng chen ngang, rồi chỉ vào Sở Mặc ở bên cạnh: “Vị này chính là ông chủ của tôi, tòa nhà Offices này là thuộc về Sở Mặc”
Bạch Diệc Trạch cố tình không nói tên mình ra, nhưng lại cực kỳ cẩn thận đem Sở Mặc ra giới thiệu một lượt. Offices này có oán linh nên do người của Offices ra mặt mời người đến dọn dẹp là chuyện bình thường. Tuy ủy thác là cậu mời, nhưng mà cái này cũng không nói lên điều gì cả. Nếu như ngày nào đó bị lộ ra, có ai đó đến nói cậu mời người đi bắt oán linh, ít ra cậu cũng có thể dùng Sở Mặc ra để giúp cậu ngăn cản.
Người là do ông chủ mời đến, cậu chẳng qua chỉ làm người trung gian, người nào quy định dẫn linh sư thì nhất định phải tự thân đi bắt oán linh.
Thì ra là hai người không biết nhau, Sở Mặc yên lăng giải trừ cảnh báo. Thiên sư? Oán linh? Không ngờ Bạch Diệc Trạch lại làm ra hành động lớn tới mức này, là muốn gọi người tới công ty bắt quỷ? Phong linh phù là cái gì? Đối với mấy cái tên mà bản thân anh nghe chẳng hiểu gì cả, Sở Mặc đành phải im lặng.
Sở đó Mặc liên tưởng tới ngày, hành động kỳ quái của Bạch Diệc Trạch ở trong cầu thang. Rõ ràng là anh nghe được Bạch Diệc Trạch đang nói chuyện, nhưng khi vào nhìn lại không thấy có ai ở đó, hơn nữa trong máy theo dõi cũng không thấy hình ảnh nào khác… xem ra là đã có vấn đề xảy ra ở trên người Bạch Diệc Trạch.
Lần này tư liệu bị tiết lộ cũng rất kỳ lạ, trong quá trình làm việc không xảy ra vấn đề gì. Toàn bộ nhân viên đều đã đi theo anh nhiều năm, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, cho nên chỉ có khả năng là do bên công ty con của Hải Đạt có vấn đề. Nhưng người duy nhất bị nghi ngờ lại là Bạch Diệc Trạch, vì chuyện này mà đã khiến mấy người quản lý cấp cao có thái độ rất mãnh liệt. Sở Mặc dám khẳng định chuyện này không phải là Bạch Diệc Trạch làm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại về sự việc, chẳng lẽ chuyện tư liệu công ty bị tiết lộ lần này thật sự là do quỷ quái gây nên?
“Sở tiên tinh, Bạch tiên sinh” Lục Hàm lễ phép chào hỏi hai người, hắn cũng không phát hiện ra sự tình nào đó không thích hợp của hai người, nên sau khi nhờ ánh sáng để vụng trộm đánh giá hai người, cũng cho rằng đây là quan hệ của ông chủ cùng nhân viên. Cái tên Sở Mặc này hắn đã nghe qua, đó là người sáng lập ra tập đoàn Vân Mặc, nhưng lại không ngờ tòa nhà bị oán linh thường qua lại này chính là tập đoàn Vân Mặc.
Lục Hàm cảm thấy may mắn, vì sắp nhận được một món tiền lớn.
Bỗng nhiên Lục Hàm ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy một cục lông mềm như tơ đang di động tới bên chân mình, ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này Lục Hàm mới nhìn kỹ, phát hiện ra đây là một con cẩu hồ ly màu trắng.
“Thật đáng yêu!” Lục Hàm cũng là người yêu thích động vật, đối với loại có lông trắng như tiểu miêu, tiểu cẩu thì đặc biệt không cách nào chống cự được. Nhìn Bạch Tiểu Cửu, hắn chẳng còn quan tâm tới kim chủ của vụ ủy thác này nữa, mà ngồi xổm xuống vẫy vẫy tay với Bạch Tiểu Cửu: “Tiểu cẩu, lại đây”.
“Nó không để ý tới người lạ đâu” Sở Mặc nhắc nhở một câu, tránh làm cho Lục Hàm mất mặt. Vừa rồi lúc anh mới thấy Bạch Tiểu Cửu, thì nó đã bày ra bộ dáng hung dữ, mà đối với Bạch Diệc Trạch cũng là thái độ xa cách, thì sao có thể đối tốt với người vừa mới gặp một lần này.
Đột nhiên cả Sở Mặc lẫn Bạch Diệc Trạch đều không thể tin được một màn đang diễn ra ở trước mắt, vừa rồi Bạch Tiểu Cửu còn không thèm để ai vào mắt, vậy mà giờ giống như bị trúng tà, vui vẻ nghe lời bước chân tới bên cạnh Lục Hàm. Sau đó còn chui vào lòng người ta, làm ra bộ dạng lấy lòng, lăn lộn cọ cọ làm nũng.
Bạch Diệc Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Tiểu Cửu, không biết phải nên phản ứng thế nào nữa.
Chẳng lẽ con hồ ly vừa bị túm kia đã chết rồi sao? Rõ ràng đối với nhân loại không thèm ngó ngàng tới, chứ đừng nói tới thiên sư vốn là khắc tinh của nó. Bạch Diệc Trạch bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải hay không chưa tỉnh ngủ, một màn trước mặt thật giống như ảo giác. Bình thường tình hình này, Bạch Tiểu Cửu sẽ không thể nào đối xử như vậy với một thiên sư được, mà phải là có thái độ dơ móng vuốt muốn chụp chết thiên sư mới đúng!
“Tiểu cẩu này là của các anh nuôi sao?” Lục Hàm không nghĩ tới con cẩu hồ ly này lại thân thiện như vậy, muốn ôm liền ôm, không hề ầm ĩ mà yên tĩnh nằm trong ***g ngực của mình. Lông mềm như nhung, còn cọ cọ lấy lòng. Lục Hàm theo ý của tiểu cẩu mà vuốt đầu nó, cảm thán bộ lông này có cảm xúc thật tốt, vô cùng mềm mại làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay: “Thế con tiểu cẩu này tên gọi là gì?”
“Con chó nhỏ này là do tôi nuôi dưỡng, gọi là Bạch Tiểu Cửu” Bạch Diệc Trạch hàm hồ trả lời vấn đề, một bên còn không quên bóp tay của chính mình một chút. Cậu cảm thấy hành động của Bạch Tiểu Cửu rất quỷ dị, nhưng lại cực kỳ chân thật.
“Thì ra nó gọi là Bạch Tiểu Cửu, ngay cả tên cũng đáng yêu như vậy” Lục Hàm cảm nhận được Bạch Tiểu Cửu đang khẩn trương, nhìn ánh mắt nó đối với chính mình mong chờ, rồi lại rất vừa ý vì sự khích lệ với cái tên này.
Bạch Diệc Trạch giật giật miệng, rõ ràng cậu biết Bạch Tiểu Cửu không thích cái tên này ra sao, vậy mà khi người kia nói về cái tên này, nó lại ngoan ngoãn chấp nhận. Bạch Diệc Trạch tin tưởng, nếu không phải do tôn nghiêm của cửu vĩ hồ không cho phép, thì nó nhất định đã học tiểu cẩu kêu lên vài tiếng, rồi tiếp tục bán manh với Lục Hàm rồi.
Sở Mặc dựa sát vào Bạch Diệc Trạch nói nhỏ: “Tiểu cẩu nhà em có phải bị tinh thần phân liệt hay không, nếu không thì sao lại có phản ứng trước sau khác nhau tới như vậy?”
Nếu không phải tiểu cẩu vẫn luôn ở đây không rời đi, Sở Mặc thật nghi ngờ có phải hay không đã bị người khác đánh tráo. Vừa rồi tinh thần còn mãnh liệt như vậy, thế mà giờ đã có khác biệt vô cùng lớn. Đối với chủ nhân của mình thì lạnh nhạt, người không biết còn tưởng thiên sư kia mới là chủ nhân chân chính của Bạch Tiểu Cửu.
“Có lẽ vậy!” Bạch Diệc Trạch nhìn ánh mắt của Bạch Tiểu Cửu đối với Lục Hàm rất khác thường, trong lòng cậu cảm thấy rất nghi ngờ. Nhưng thời gian buổi tối có hạn, cậu còn phải chuẩn bị cho việc nửa đêm sẽ đi dẫn linh ở luân hồi tuyền nữa.
Bạch Diệc Trạch nói với Lục Hàm: “Lục thiên sư, xin hỏi khi nào thì có thể bắt đầu dọn dẹp?”
“Thật có lỗi” Lục Hàm hồi phục lại tinh thần, vì thấy tiểu cẩu mà hắn đã tí nữa quên mất công việc của mình. Đang định buông Bạch Tiểu Cửu xuống, kết quả Bạch Tiểu Cửu lại cứ không chịu buông ra. Bất đắc dĩ đành giải thích với hai người: “Tôi lúc nào cũng có thể bắt đầu, muốn làm sạch sẽ tòa nhà này thì phải cần chút thời gian. Nhưng vì an toàn, hai người vẫn nên ra ngoài chờ đợi thì tốt hơn. Trong tòa nhà này đã có cao nhân dùng phong linh phù giam lại, không sợ oán linh kia rời đi đâu”.
“Anh cứ làm việc của anh, không cần để ý tới chúng tôi” Bạch Diệc Trạch từ tốn nói, không để cho Lục Hàm từ chối.
Một oán linh tuy cậu không bắt được, nhưng cậu cũng không sợ nó, cho nên ở đâu mà chẳng giống nhau.
Hết chương 26.