• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dẫn linh sư…” Sở Mặc sững sờ nhìn Bạch Diệc Trạch, giống như là đang cố gắng tiêu hóa lời nói này. Cái gì gọi là liên hệ giữa hai giới âm dương, chuyện này anh có thể tự biết và không cần ai phải giải thích, bởi vì anh biết những chuyện này đối với thiên sư hay yêu quái mà nói thì đó là chuyện quá dễ dàng. Nhưng hành động thực tế vừa rồi của Bạch Diệc Trạch lại chứng minh, cậu có thể mang bọn họ đi qua khỏi quỷ môn quan một vòng rồi mới trở về. Mặc dù Bạch Diệc Trạch cũng phải dùng tới phù chú để bảo vệ anh, thậm chí vì cậu quá lo lắng mà tay cũng run rẩy rồi lạnh toát ra, nhưng anh lại cảm thấy loại loại lạnh lẽo này không phải là bị rét lạnh thông thường, mà đó chính là hàn khí đặc biệt chỉ âm phủ mới có, sau đó qua từ lúc cậu dùng tay dán phù lên người anh thì hàn khí này giống như đã dừng lại trên thân thể của anh, đến tận giờ vẫn không thoát đi.

“A Mặc, anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi còn chút việc phải làm” Bạch Diệc Trạch đưa Sở Mặc tới một gốc cây đại thụ cách đài phun nước không xa. Sau đó cậu nhỏ giọng nói: “Tôi muốn để cho anh nhìn thấy rõ công việc mà tôi đang làm”.

Bạch Diệc Trạch cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt Sở Mặc, bởi vì cậu rất sợ hãi, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh, cậu sẽ không còn đủ dũng khí để nói ra toàn bộ.

Ác linh ở bên kia đã có Bạch Tiểu Cửu và Lục Hàm xử lý, cho nên Bạch Diệc Trạch cực kì yên tâm. Hiện tại đã là mười hai giờ đêm, cũng là thời gian phải dẫn linh. Cậu tính toán chính là sẽ để cho Sở Mặc đến gần luân hồi tuyền, sau đó để anh tận mắt nhìn thấy và hiểu toàn bộ công việc của cậu.

Đài phun nước chính là cửa vào của luân hồi tuyền, chỗ giao nhau của âm dương hai giới. Vì thế mà nếu tiếp xúc quá gần, âm khí sẽ tổn hại tới thân thể rất nặng, cho dù là Bạch Tiểu Cửu vào lúc bình thường tu luyện cũng không dám đến gần đó ngồi để bị nhiễm âm khí. Trong khi Sở Mặc ngay cả linh lực cũng không có, không giống cậu được ấn kí dẫn linh sư che chở, nên nếu anh tiếp sát luân hồi tuyền quá gần, đó chính là chuyện cực kì nguy hiểm.

Sở Mặc cũng không phản bác lời nói của Bạch Diệc Trạch, anh làm theo yêu cầu của cậu, đứng ở dưới cây đại thụ cách đài phun nước một khoảng cách không xa.

Vừa đúng mười hai giờ đêm, ở trong mắt người thường, công viên vốn đang yên tĩnh thì ở trong mắt một số ít người lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Đủ mọi loại hình dáng linh thể dần dần tụ tập lại ở trong công viên, cứ thế mà tạo thành một hàng ngũ có thứ tự ở ngay bên cạnh Bạch Diệc Trạch.

Bạch Diệc Trạch giống như mọi ngày, cậu mở ra thông đạo rồi bắt đầu nhìn một đám linh đi qua bên cạnh mình, và bước vào thế giới bên kia. Bạch Diệc Trạch một bên làm việc, một bên dùng giọng nói vừa đủ như đang nói gì đó, như là đang muốn giải thích hàm nghĩa và nội dung công việc của dẫn linh sư cho Sở Mặc đang đứng gần đó biết.

Thời điểm Bạch Diệc Trạch giải thích, giọng nói cậu rất bình tĩnh, cứ như mọi chuyện này đều không hề liên quan gì đến cậu cả. Tuy sắc mặt cậu không hề thay đổi, nhưng trong quá trình dẫn linh này, cậu lại không có dũng khí mà nhìn Sở Mặc một lần nào.

Bạch Diệc Trạch giống như đang lẩm bẩm, nhưng Sở Mặc lại biết những lời này là cậu đang nói với anh. Bạch Diệc Trạch nói chính là muốn giải thích những công việc này đều là chuyện ngoài ý muốn, còn Sở Mặc lại chỉ đứng yên lặng nghe từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào.

Không biết có phải do ác linh ảnh hưởng đến luân hồi tuyền hay không, đêm nay các linh tụ tập tới đây giảm đi rất nhiều so với mọi khi, khiến cho công việc của Bạch Diệc Trạch rất nhanh đã chuẩn bị kết thúc. Chỉ chốc lát sau, tất cả linh thể trong hôm nay đã bình yên lên đường đi tới nơi mình cần tới.

Thấy Bạch Diệc Trạch có vẻ sắp làm xong việc, cũng không thấy cậu nói thêm gì nữa, Sở Mặc từ từ đi đến gần bên người cậu, tay đặt lên vai cậu rồi hỏi: “Vừa rồi mấy thứ kia gọi là linh sao? Vậy còn cái có bộ dạng màu đen, nhìn cực kì khủng bố thì gọi là gì?”

Sở Mặc vừa ở bên cạnh và nghe cậu nói về công việc của mình, anh rất chăm chú lắng nghe chỉ sợ sẽ bị xót chữ nào nên cũng không dám nói gì cả. Hoặc là do ở trong thân thể vẫn còn lưu lại hàn khí, cho nên anh nhận thấy cái cảm giác khi Bạch Diệc Trạch đứng bên cạnh đài phun nước kia rất giống với cái sự lạnh lẽo đang tồn tại ở trong người mình.

Sở Mặc mặc dù dã rất cố gắng bỏ qua cảm giác lạnh lẽo khiến bản thân không thoải mái này, nhưng đột nhiên hoa mắt một trận, tầm mắt trở nên mơ hồ. Mà chuyện này cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt, đợi tới khi anh nhìn rõ lại một lần nữa, thì trừ bỏ Bạch Diệc Trạch đang đứng ở đằng kia…. bỗng nhiên công viên mới vừa rồi không có một bóng người lại trở nên náo nhiệt, rồi không hiểu sao ở trước mặt Bạch Diệc Trạch xuất hiện rất nhiều bóng người lờ mờ đi tới. Hơn nữa những người đó còn đang xếp thành hàng dài, từng người từng người một cứ đi tới trước đài phun nước rồi sau đó biến mất. Trong đó còn có mấy cái bóng người còn được một vài người khác trong bộ dạng hung thần ác sát áp giải, trọng điểm là những người này tuy có hình dạng quái vật hung ác nhưng lại đối với Bạch Diệc Trạch rất tôn kính.

Sở Mặc cứ thế một bên nghe Bạch Diệc Trạch giải thích, một bên nhìn những người này tiến đến công viên, rồi lại lặng lẽ biến mất… mãi cho tới khi công viên lại một lần nữa trở về bộ dáng như lúc đầu.

“Anh, anh…” Nghe Sở Mặc nói xong, ánh mắt Bạch Diệc Trạch trợn thật lớn. Cậu cảm thấy thật không thể tin nổi, thậm chí con đưa tay khẽ xoa lên ánh mắt Sở Mặc, rồi giọng nói cũng bắt đầu trở nên không lưu loát: “Ánh mắt của anh, ánh mắt….”

Mắt của Sở Mặc vốn dĩ là bình thường, nhưng mà lúc này lại bỗng trở nên giống cậu, có thể nhìn thấy linh!

“Tôi hình như có thể nhìn thấy mấy thứ mà cậu vừa nói!” Sở Mặc bắt lấy tay đang xoa lên mắt mình của cậu, sau đó anh mở miệng chứng thật suy đoán của cậu.

“Đúng thế, A Mặc, thật xin lỗi!” Biểu tình Sở Mặc không có biến đổi, cho nên Bạch Diệc Trạch cũng không biết a nh đang suy nghĩ cái gì, vì thế cậu lại càng luống cuống hơn: “Tôi, tôi không biết anh sẽ trở thành như vậy….”

Nhất định là bởi vì âm khí của âm phủ!

Mặc kệ là người hay là yêu, thì âm khí của âm phủ đều có thể ăn mòn. Nhất định là thế nên thân thể mới bị ảnh hưởng, lần này tuy cậu đã làm chuẩn bị cho Sở Mặc, thời gian dừng lại ở âm phủ cũng ngắn, cho nên mặc dù Sở Mặc bị âm khí nhập thể nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì lớn, mà chỉ làm ánh mắt anh có thể nhìn thấy linh mà thôi!

Bạch Diệc Trạch tự trách, đồng thời cậu cũng cảm thấy may mắn vì âm khí chỉ làm cho ánh mắt của anh biến hóa chứ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Bạch Diệc Trạch ghét nhất là cuộc sống sinh hoạt bình thường bị thay đổi, nên cậu không thích anh có được năng lực này. Bởi vì cậu không hi vọng Sở Mặc sẽ bị liên lụy vào đây, đối với một người bình thường mà nói, đột nhiên thế giới bị thay đổi, thì đó là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

“Ngu ngốc, không cần phải giải thích!” Sở Mặc ôm cổ Bạch Diệc Trạch, anh muốn an ủi cậu và không muốn cậu tự trách và cảm thấy áy náy.

Bạch Diệc Trạch cứ như không nghe thấy lời Sở Mặc nói, cậu đẩy Sở Mặc ra rồi nói tiếp: “A Mặc, tôi không biết chuyện này sẽ làm ánh mắt của anh thay đổi thành ra như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ đem anh cuốn vào trong việc này. Thật xin lỗi…. Từ lâu đã có người cảnh cáo tôi, nói buổi tối hôm nay sẽ có chuyện xảy ra, nhưng tôi lại không đem lời nói của người đó để trong lòng. Nếu chúng ta hôm nay cảnh giác hơn, có lẽ sẽ không trúng kế của người ta. Nếu tôi biết trước, cũng sẽ không liên lụy tới anh. Ác linh chính là nhằm về tôi, đối với chuyện suýt chút nữa hại chết anh, đều là do tôi mà mới khiến mọi người đi cùng bỏ mạng….”

Bạch Diệc Trạch vừa nói, vừa nghĩ lại chuyện xảy ra lúc nãy mà thấy sợ, thân thể thậm chí còn hơi phát run.

Sở Mặc nhìn bộ dạng của Bạch Diệc Trạch, tâm trạng cũng dịu lại, anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Tiểu Trạch, chuyện đêm này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Không có ai trách em cả, nếu không nhờ có em, chúng ta đến bây giờ có khi còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu”

“A Mặc, chỉ cần tôi còn là dẫn linh sư thì chuyện nguy hiểm như tối nay xảy ra cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, và cũng không phải là lần cuối cùng. Việc này vốn tôi không nên nói cho anh biết, bởi vì có rất nhiều người có ý đồ xấu muốn chiếm lấy luân hồi tuyền. Mà chỉ cần còn một người có suy nghĩ này, thì người đầu tiên bọn họ muốn đối phó chính là tôi” Bạch Diệc Trạch nghiêm mặt nói: “Lần này chúng ta may mắn nên mới thoát hiểm, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì thế nào? Người nào có thể đảm bảo chúng ta sẽ may mắn mãi được. Hơn nữa lần này mặc dù chúng ta có thể thoát ra được nhưng cũng không phải đều hoàn hảo, bởi vì ánh mắt của anh….”

“Tiểu Trạch…” Sở Mặc ngơ ngác nhìn Bạch Diệc Trạch. Anh không biết phải nói gì, vì anh không tưởng tượng nổi những chuyện nguy hiểm như đêm nay lại không phải là lần đầu tiên Bạch Diệc Trạch gặp. Vào những lúc anh không hề hay biết, Tiểu Trạch của anh đã phải trải qua những chuyện gì!

“A Mặc, tôi, tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng hiện tại tôi đã không thể nào quay trở lại cuộc sống như những người bình thường khác được nữa. Cho nên nếu anh thật sự muốn sống cùng với tôi thì đó chính là chuyện cả đời, và thế giới này cũng không đơn giản như anh vẫn nghĩ đâu. Công việc dẫn linh sư của tôi anh cũng hiểu rõ rồi đấy, có lẽ vì nó mà sẽ làm cuộc sống sinh hoạt của anh thay đổi nghiêng trời lệch đất” Bạch Diệc Trạch nhìn chằm chằm vào mắt Sở Mặc, từng câu từng chữ nói: “A Mặc, tôi không nói đùa với anh đâu, cho nên anh hãy suy nghĩ kĩ đi rồi đưa ra quyết định sau”.

Ở trong sinh hoạt ngẫu nhiên gặp một vài sự kiện thần quái, cùng với chuyện dung nhập chính thức vào sinh hoạt như vậy là hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa không phải ai cũng có thể dễ dàng thích ứng được. Bạch Diệc Trạch cũng không thích thế giới có sự tồn tại linh thể, yêu quái hay là thiên sư, nhưng ít từ nhỏ cậu đã sống trong hoàn cảnh này, cho nên khi gặp phải thay đổi cũng không khó để tiếp nhận. Mà Sở Mặc thì khác, anh chưa từng tiếp xúc với thế giới này, cho nên không nhìn thấy linh đối với Sở Mặc mới là tốt nhất. Hiện giờ Sở Mặc đã nhìn thấy linh, chỉ sợ hàng ngày phải thích ứng với chuyện nhìn thấy mấy thứ kì lạ gì đó còn chưa nói, huống chi ở cùng với cậu, nói không chừng sau này anh muốn thích ứng còn khó khăn hơn.

“A Mặc, anh yên tâm. Nếu anh không chấp nhận được cuộc sống như vậy, tôi sẽ đi tìm anh trai tôi, nhất định sẽ có cách để khôi phục lại ánh mắt của anh ” Bạch Diệc Trạch giống như phải cố gắng lắm mới đưa ra được quyết định này, sau khi hít một hơi thật sâu cậu mới nói: “Sau đó tôi sẽ biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của anh, giống như trong sinh mệnh của anh chưa từng có một người như tôi xuất hiện. Và tôi cũng sẽ không thêm bất luận phiền toái nào tới cho anh nữa”.

Bạch Diệc Trạch như đang chờ đợi thẩm phán định tội, chính cậu cũng không biết nên làm sao mới tốt. Cho nên cậu mới đem vấn đề vứt sang cho Sở Mặc, để cho anh tự lựa chọn.

Bạch Diệc Trạch từ trước cho tới giờ đều không hi vọng Sở Mặc sẽ bị cuốn vào đây, bởi vì hai người bọn họ căn bản là ở hai thế giới khác nhau. Nhưng Bạch Diệc Trạch lại lưỡng lự, cậu biết một khi cậu ngả bài thì Sở Mặc bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. Nếu anh chọn bọn họ mỗi người một nơi, thì cậu phải biến mất ở trong sinh hoạt của anh. Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu chậm chạp không chịu nói chân tướng cho Sở Mặc, vì làm vậy rất có khả năng cậu sẽ không còn gặp lại Sở Mặc nữa, cho nên cậu mới cứ thế mà giả ngu.

“Em định dùng cách đã dùng đối với Lý Đức Hải mà đối phó với tôi!” Sở Mặc cắn răng nói ra mấy chữ. Bỗng nhiên anh cảm thấy cực kì tức giận: “Em muốn để cho tôi quên đi em, chẳng lẽ em muốn đá tôi đi như vậy sao!”

Lần trước Bạch Diệc Trạch sử dùng lá phù chú kia, anh đã tận mắt nhìn thấy Lý Đức Hải ở ôn tuyền sơn trang sau khi tỉnh dậy, và sau đó trí nhớ của ông ta của ngày hôm xảy ra chuyện biến mất, cho đến tận giờ ông ta chỉ tưởng là do mình có mệt mỏi nên mới ngủ ở phòng nghỉ một ngày. Bạch Diệc Trạch vậy mà có thể nghĩ ra chủ ý thối nát này, rồi làm cho anh quên đi cậu. Giống như tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa bọn họ chưa từng xảy ra. Hiện tại Sở Mặc không còn nghi ngờ Bạch Diệc Trạch có năng lực này hay không nữa, bởi vì một người có thể tùy ý đi qua âm phủ, thì chuyện xóa đi kí ức của một người có gì là khó.

“A Mặc, không phải như vậy!” Bạch Diệc Trạch vội vàng muốn giải thích.

“Tiểu Trạch, đừng nói nữa. Tôi biết em đang băn khoăn cái gì!” Sở Mặc ngắt lời Bạch Diệc Trạch, anh ôm cổ cậu, ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói: “Thật ra em rất rõ đáp án của tôi, chẳng qua em sợ tôi sau khi đưa ra quyết đinh rồi lại sợ hãi, và sẽ có một ngày hối hận. Nhưng ở trong mắt của tôi, em là người của Bạch gia cũng được, hoặc là dẫn linh sư cũng không sao, bởi vì em vĩnh viễn chỉ là Tiểu Trạch ở trong lòng tôi. Mặc kệ em có thân phận gì, đây cũng là chuyện không thể thay đổi. Người tôi yêu là em, cho nên tôi sẽ chấp nhận toàn bộ những gì thuộc về em”

Sở Mặc rất rõ ràng, mà Bạch Diệc Trạch cũng thế. Mặc kệ hôm nay anh là tổng giám đốc của tập đoàn Vân Mặc, hay vẫn là một kẻ vô tích sự đi làm công, thì cậu vẫn chỉ xem anh là Sở Mặc. Cho nên dù xảy ra chuyện gì, tâm ý của cậu đối với anh vẫn mãi không thay đổi.

Anh cảm nhận được, Bạch Diệc Trạch dù đã làm dẫn linh sư nhiều năm, nhưng cậu vẫn không thích cuộc sống này. Cho nên anh mới hiểu được cậu cũng không hi vọng anh tiếp xúc với thế giới này. Anh biết vì sao cậu không chịu nói thật với anh, bởi vì khi cậu nói thật với anh, thì cậu và anh sẽ không thể nào như trước được nữa.

“A Mặc, anh thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi sao?” Bạch Diệc Trạch vùi đầu vào bả vai Sở Mặc, giọng nói trở nên rầu rĩ, giống như không tin nổi sự thật này.

“Ngu ngốc, tôi đã khi nào lừa gạt em chưa” Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch nở nụ cười. ” Tiểu Trạch, đừng vì chuyện ánh mắt của tôi mà trở nên áy náy. Tôi thật vui vẻ, vui vì hiện tại tôi có thể nhìn thấy những thứ mà em nhìn thấy!”

Sau khi Bạch Diệc Phong đến gặp anh, Sở Mặc đã thầm hạ quyết tâm từ này về sau dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải cùng với Tiểu Trạch cùng đối mặt. Anh có thể nhìn thấy linh cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại anh cảm thấy rất vui vẻ vì có thể cùng sống trong thế giới với Bạch Diệc Trạch.

Bạch Diệc Trạch một lúc lâu vẫn không nói nên lời, cậu chỉ biết gắt gao ôm lấy Sở Mặc. Hai người cứ vậy mà lẳng lặng ôm nhau, nghe tiếng tim đập của đối phương. Bóng dáng của hai người bị ánh trăng chiếu xuống đè lên nhau, khiến cho không gian im ắng cũng trở nên đẹp đẽ.

“Về nhà đi!” Không biết đã ôm bao lâu, Sở Mặc buông Bạch Diệc Trạch ra, dắt tay cậu rồi nói.

Hết chương 83.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK