Cậu có thể cảm giác được trời lúc này đã sáng hẳn rồi, một buổi tối điên cuồng kịch liệt, tuy Sở Mặc đã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng mà vẫn làm cậu cảm thấy trong người hơi khó chịu. Cậu không có tinh lực tốt như Sở Mặc được, cho nên sau khi bị Sở Mặc hành hạ lên xuống đủ kiểu, thì cậu đã mệt tới mức chịu không nổi, rồi mơ mơ màng màng ngủ luôn.
Thân thể sạch sẽ khoan khoái, không có cảm giác dính dấp bẩn thỉu gì, chắc hẳn là Sở Mặc sau đó đã đưa cậu đi tắm rửa sạch sẽ. Nhưng Sở Mặc lúc nào thì đưa cậu đi tắm rửa, rồi khi nào thì đưa cậu trở về giường ngủ, cậu lại không hề hay biết. Lúc này thân thể hai người đều dán sát vào nhau, cái loại da thịt thân cận này đã nói lên cho Bạch Diệc Trạch biết, bọn họ đều chưa mặc quần áo.
So với sự điên cuồng tối hôm qua, thì những chuyện như quần áo chưa mặc này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ. Bạch Diệc Trạch vốn đã lười biếng, nên từ sau khi trở thành dẫn linh sư, mỗi ngày đều phải thức khuya đi dẫn linh, ban ngày đi công ty làm việc… nên mấy chuyện dục vọng này, cậu đã lâu không còn nghĩ tới nữa rồi. Cho nên tối qua cậu mới phóng thích nhiều lần như vậy ở trên tay Sở Mặc, làm cho giờ phút này cậu chẳng muốn động đậy thân thể chút nào cả.
“Tỉnh rồi?” Sở Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán Bạch Diệc Trạch. Tối hôm qua cuối cùng anh cũng được như nguyện mà đem cậu ăn sạch. Tuy cậu còn chưa đồng ý với anh chuyện gì, cùng với chuyện trước kia xảy ra cũng không chịu nói. Nhưng anh tin bọn họ đã có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai. Tóm lại, Bạch Diệc Trạch dù muốn chạy cũng không được, cho nên Sở Mặc không vội, tâm tình vì thế cũng trở nên vui vẻ.
Mặc dù người ở trong lòng vẫn đang nhắm mắt, nhưng Sở Mặc lại có thể cảm nhận qua hô hấp của cậu mà biết được cậu đã tỉnh lại.
“Chưa tỉnh… không muốn dậy….” Bạch Diệc Trạch vừa mới tỉnh, giọng nói cũng vì thế mà mềm nhẹ, rồi cứ thế ở trong lòng Sở Mặc làm nũng.
Sở Mặc bị giọng nói của cậu khiến cho trong lòng ngứa ngáy, anh tới gần mặt cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi mềm như hai cánh hoa. Mãi cho tới một lúc lâu sau, Sở Mặc mới dừng lại nụ hôn, cười nói: “Không muốn dậy thì cứ ngủ thêm một chút, thời gian vẫn còn sớm!”
Bạch Diệc Trạch cũng muốn ngủ nướng nhưng mà cậu biết là không được, vì chuyện Lý Đức Hải ngày hôm qua còn chưa được giải quyết, hiện tại không biết hiệp hội thiên sư kia có cứu được ông ta hay không. Dù sao thì Lý Đức Hải cũng là cấp trên trước kia của cậu, cho nên có chuyện xảy ra, cậu tất nhiên phải đi xem xét tình huống.
Thật khó khăn lắm mới có thể cùng với Bạch Diệc Trạch tiến triển thêm một bước, Sở Mặc cũng muốn ngây người ở trên giường cùng với cậu thêm một lúc. Nhưng thật không may, Lý Đức Hải này lại tìm thêm việc cho anh, làm cho cuộc đi chơi lần này cũng không được yên tĩnh.
“A Mặc, anh muốn đi đâu à?” Bạch Diệc Trạch thấy Sở Mặc có dấu hiệu chuẩn bị rời giường, rốt cuộc cậu cũng mở mắt ra, sững sờ nhìn Sở Mặc.
Thói quen khi còn học trung học, cậu phải mất bảy năm mới có thể quên đi, nhưng hai ngày này đều được Sở Mặc ôm đi ngủ, sự quen thuộc và ấm áp này đã làm cậu bắt đầu bị nghiện, rồi không nỡ buông tay.
Bây giờ cậu cũng không biết nên xử lý mối quan hệ của cậu với Sở Mặc ra sao nữa, sau khi trở về cậu phải làm gì mới tốt đây. Hiện giờ bọn cậu đều đang ở bên ngoài, đi ra ngoài chơi hai ngày, hôm qua cũng bị Sở Mặc ăn sạch sẽ…. cho nên thừa dịp còn một ngày, cậu cứ ôm ấp buông thả một chút đi!
“Có chuyện cần xử lý!” Sở Mặc thở dài, nhưng trong lòng thì đã đem Lý Đức Hải ra mắng đến mấy lần. Vì thế mà tạm thời cũng chưa muốn rời giường, Sở Mặc lập tức đem Bạch Diệc Trạch ôm chặt, yêu chiều nói: “Dù sao chuyện đó cũng chưa vội lắm, tôi cùng em nằm thêm một chút, đợi lát nữa qua bên kia sau”.
Sở Mặc cân nhắc nặng nhẹ một chút, vẫn là cảm thấy ở cùng Bạch Diệc Trạch quan trọng hơn. Chuyện Lý Đức Hải còn có Đơn Kiệt giúp anh để ý, cho nên anh đến muộn chút cũng không sao. Dù sao thì anh cũng không muốn nhìn mặt mấy người ở trong hiệp hội thiên sư kia.
Bạch Diệc Trạch biết Sở Mặc nói tới chuyện đó là chuyện gì, chắc hẳn là chuyện của Lý Đức Hải cho nên cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa. Hai tay vòng qua eo Sở Mặc, đầu để lên ngực anh, cảm thụ nhịp tim đập của đối phương, Bạch Diệc Trạch nhắm mắt lại lần nữa.
Khóe miệng Sở Mặc nhếch lên vô cùng đẹp mắt, đồng thời anh cũng cảm thụ một buổi sáng ấm áp khó có được này.
Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên do dự mở miệng: “A Mặc, tôi hỏi anh chuyện này!”
Khi nhắm mắt cậu cảm giác được tâm trạng của Sở Mặc đang rất tốt, nên cậu không muốn bỏ qua cơ hội này, rồi mở miệng hỏi tới chuyện mà cậu đã để ở trong lòng bấy lâu.
“Có chuyện gì thì em nói đi, chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời em!” Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch, thấy lỗ tai cậu dần đỏ lên thì anh biết cậu đang khẩn trương, nên cũng lập tức mở miệng cổ vũ cậu.
Rất nhanh, tai Bạch Diệc Trạch đã trở nên đỏ bừng, khiến Sở Mặc cảm thấy thú vị vô cùng. Anh cúi đầu hôn lên tai cậu, thậm chí còn mở miệng cắn nhẹ lên đó, cho tới khi cảm nhận được người ở trong ngực run lên mới tạm dừng lại.
Bạch Diệc Trạch nằm sát ở trong ngực Sở Mặc, tùy ý để anh làm ra mọi động tác, còn cậu thì cố gắng xem nhẹ những kích thích mà Sở Mặc gây ra. Cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, bỏ qua sự quấy nhiễu của anh mà hỏi ra vấn đề: “Vì sao tôi không thấy chị Vân, chị Vân đi đâu rồi hả?”
Chuyện của Sở Vân đã bị trì hoãn rất lâu rồi, cho đến tận giờ cậu vẫn không hề biết hai chị em nhà này đã xảy ra chuyện gì trong quãng thời gian trước đó. Lần trước cùng Sở Mặc nhắc đến một lần, nhưng Sở Mặc lại có vẻ không muốn nói đến. Cậu cảm giác được anh có vẻ không thích nói về đề tài này, cho nên lúc đó cũng không dám nói thêm gì nữa. Mà sau đấy cậu đi hỏi Sở Vân, thì Sở Vân lại có thái độ từ chối đi gặp Sở Mặc để giải quyết khúc mắc, thậm chí còn không chịu để cho cậu đi giúp. Mà cậu cũng không có biện pháp nào, nên chỉ đành kéo dài chuyện này đến tận giờ.
Đã lâu rồi chưa thấy Sở Mặc có tâm trạng tốt như vậy, mà từ lần trước Bạch Diệc Trạch đã cảm nhận được Sở Mặc không muốn người ngoài đề cập tới chuyện của chị gái anh, cho nên cậu muốn nhân cơ hội này nói bóng nói gió để thăm dò Sở Mặc. Giờ cậu tự nguyện giẫm chân vào bãi mìn, nên cho dù Sở Mặc có đối với cậu động chạm tay chân thì cậu cũng không thèm để ý, cậu chỉ quan tâm tới tâm trạng của anh thôi.
“Em vì sao lại hỏi chuyện này!” Sở Mặc đang cắn lỗ tai Bạch Diệc Trạch, bỗng nhiên sửng sốt rồi buông cậu ra. Giọng nói nhẹ nhàng vừa rồi cũng biến mất, mà thay vào đó là sự nghiêm túc.
Anh và Bạch Diệc Trạch xảy ra quan hệ, chị gái không hiểu anh cũng có thể thông cảm. Chỉ cần chị ấy nguyện ý xuất hiện ở trước mặt anh, quay về tìm anh thì chuyện năm đó anh sẽ coi như chưa từng xảy ra. Mà chuyện chị gái biến mất không có tin tức trong nhiều năm qua, đối với anh giống như một vết sẹo, đã khiến anh đau lòng vô cùng… cho nên anh không muốn để cho người khác biết và nhìn thấy, hoặc cũng không muốn ai ở trước mặt nhắc tới.
“Tôi… tôi chỉ là muốn hỏi thăm chút thôi….” Đột nhiên cảm thấy áp suất thấp, Bạch Diệc Trạch lập tức xốc chăn lùi lại phía sau: “Tôi chỉ là… chỉ là đã lâu không thấy chị Vân, cảm thấy khó hiểu ….”
Bạch Diệc Trạch sợ Sở Mặc hiểu lầm, nên giọng nói của cậu cũng trở nên đứt quãng, nhỏ giọng giải thích với anh. Cậu cắn răng, cảm thấy hối hận vì đã lựa chọn thời điểm anh đang vui mà hỏi chuyện này. Sở Mặc từ lúc nào thì đang vui vẻ đùa giỡn cậu rồi bỗng nhiên tức giận chứ, Bạch Diệc Trạch hiểu rõ, tình hình trước mắt đang không ổn.
Lần trước thấy Sở Mặc không muốn nói tới đề tài này, nên cậu cứ nghĩ đợi tới lúc tâm trạng anh vui vẻ thì đề cập tới. Thật không ngờ là kết quả cũng không khả quan như cậu nghĩ. Xem bộ dạng của Sở Mặc thì có lẽ anh căn bản cũng không biết tới chuyện chị mình đã chết, bọn họ ở trong thời gian học trung học đã cùng trải qua vô số chuyện, chưa có chuyện gì là không nói ra với nhau, nhưng lúc này cậu lại do dự. Khi Sở Mặc còn chưa có chuẩn bị tốt, cậu sẽ không tùy tiện đem chuyện Sở Vân đã chết nói cho anh biết. Sở Vân đã không chịu đi luân hồi rồi, mà chuyện Sở Mặc bên này không xử lý tốt, hậu quả căn bản là cậu không thể nào tưởng tượng nổi. Cho nên trước mắt cậu phải tìm lý do để cho qua chuyện, tuyệt đối không thể để Sở Mặc nghi ngờ.
Sở Mặc nhìn chằm chằm Bạch Diệc Trạch nửa ngày, nhưng anh vẫn chỉ hàm hồ trả lời cậu: “Khi đó chị không đi lên thành phố cùng tôi, sau khi tôi đi lên thành phố học đại học thì cũng không biết chị ấy đã đi đâu”.
Nói xong Sở Mặc lập tức đem Bạch Diệc Trạch đè xuống dưới thân, vùi đầu vào vai cậu làm tổ. Giống như muốn tìm kiếm sự an ủi, hít lấy hơi thở của Bạch Diệc Trạch không muốn buông cậu ra.
Bạch Diệc Trạch cũng ôm lại Sở Mặc, cảm thụ sức nặng thân thể của Sở Mặc ở trên người, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
“Hôm nay có tiết mục gì không?” Sở Mặc đột nhiên hỏi, nhưng đầu vẫn như cũ vùi vào vai của cậu, rồi rầu rĩ nói: “Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, rồi tới đi chơi cùng em. Rất khó mới có dịp nghỉ này, tôi cũng không thể để em một mình được. Ngày hôm qua em thật hư hỏng, làm cho tôi không thể ra ngoài cửa”
Bạch Diệc Trạch thở phào nhẹ nhõm, cảnh báo cuối cùng cũng được giải trừ. Cậu cảm thấy yên tâm, nên cười nói: “Ngày hôm qua cuối cùng anh vẫn ra ngoài còn gì, hơn nữa hôm nay tôi cũng không có hoạt động gì cả. Nhưng mà tôi có thể đợi anh xử lý xong….” Bạch Diệc Trạch còn chưa kịp nói hết, bỗng nhiên đẩy Sở Mặc ra ngồi dậy, cảnh giác nhìn cửa phòng. Bạch Diệc Trạch ngồi dậy làm cho chăn từ trên người cậu tuột xuống, lộ ra phần eo trống trơn, cùng với vô số dấu vết ái muội ở trên người.
“Có chuyện gì vậy?” Sở Mặc tò mò nhìn động tác của Bạch Diệc Trạch, khó hiểu hỏi.
Da dẻ của Bạch Diệc Trạch vốn trắng nõn bóng loáng, mà lúc này trên thân thể cậu gần như đều bị che phủ bởi những đám ấn kí màu đỏ. Sở Mặc nhìn kiệt tác tối qua của mình cảm thấy rất hài lòng, nên cũng ngồi dậy theo cậu.
Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch từ phía sau, ngực dán sát vào lưng cậu, đầu ghé lên vai rồi cùng cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên ngoài.
Nhìn một lúc lâu mà không thấy gì, còn Bạch Diệc Trạch thì lại không trả lời, nên Sở Mặc liền hôn lên gương mặt cậu, hỏi lại một lần: “Có chuyện gì xảy ra rồi hả?”
Bạch Diệc Trạch nhíu mày, cảm giác có yêu quái đang đến gần căn phòng của bọn họ. Tuy pháp lực của nó rất yếu, nhưng cậu lại cảm nhận được tốc độ nó rất nhanh, hơn nữa khoảng cách của nó với bọn họ càng lúc càng gần.
Bạch Diệc Trạch cảm thấy rất kỳ quái, yêu quái từ trước tới giờ đều rất tự giác, cho nên bọn nó sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trước mặt nhân loại. Huống hồ đừng nói tới con yêu quái này pháp lực rất yếu. Đối mặt với thắc mắc của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch tuy biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu lại không biết phải giải thích với anh như thế nào.
Ngay lúc đang chờ Bạch Diệc Trạch trả lời, thì một con sóc nhỏ không biết từ đâu chạy tới. Hơn nữa nó có vẻ còn không sợ người thì phải, chỉ thấy nó đối với Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch đang ở trên giường, chỉ hai ba lần là đã trèo lên tới nơi, rồi lao về phía hai người.
Bạch Diệc Trạch đã sớm có chuẩn bị, cậu đưa tay đón lấy, đem con sóc nhỏ nhấc lên trên tay. Con sóc nhỏ cũng rất thành thật mà ở trong lòng bàn tay cậu, không làm ra một động tác nào cả, hoặc có lẽ là do chạy trốn qua nhanh nên lúc này nó chỉ biết thở phì phò.
“Đây là…. Sóc?” Sở Mặc bị chuyện bất ngờ xảy ra nên cũng không hiểu gì cả. Anh sao lại không biết động vật hoang dã từ khi nào lại biết cùng với con người thân cận rồi hả.
Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch không buông ra, tò mò nhìn con vật đang run rẩy ở trên tay cậu, giống như một con chuột nhỏ. Sóc nhỏ cũng không thèm trốn, mà nó trừng to cặp mắt nhìn hai người ở trên giường, giống như là bị cảnh tượng ở trong phòng làm cho sợ hãi. Mãi cho tới khi bị Sở Mặc nhìn thì nó mới tỉnh táo lại, nhưng nó cũng không trốn đi, ngược lại còn cuộn cái đuôi lại thành một cục, tiếp tục run rẩy ở trong lòng bàn tay Bạch Diệc Trạch.
Sóc nhỏ chỉ là một tiểu yêu chưa tới trăm năm, có lẽ ngay cả hình người cũng không biến hóa được. Mà tình huống này Bạch Diệc Trạch cũng không lạ gì, cậu đoán chắc là do sóc nhỏ bị người nào đó rất lợi hại truy đuổi nên mới ru rú ở trong tay cậu run rẩy, mong tìm kiếm sự bảo vệ.
Bạch Diệc Trạch nâng con tiểu yêu lên, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng, giữ không được mà vứt không xong. Trong đầu cậu chuyển động rất nhanh, muốn nghĩ xem phải giải thích với Sở Mặc ra sao. Bỗng nhiên ầm một tiếng vang lên, cánh cửa phòng bị người ở bên ngoài phá ra.
Người vào là người mà Sở Mặc vô cùng quen thuộc, bởi vì tối hôm qua anh vừa mới gặp xong, chính là phó hội trưởng của hiệp hội thiên sư, người mà anh không hề có chút hảo cảm nào cả.
Anh rõ ràng là đã khóa cửa lại rồi, người kia là vào bằng cách nào? Sở Mặc ở trong lòng âm thầm giật mình, nhưng cơn tức thì không ngừng tăng lên. Khi hai người đang thân thiết trong phòng, lại bị người ngoài tiến vào, cho dù là bất kì ai thì cũng đều không thể vui vẻ nổi. Ngày hôm qua có trợ lý can ngăn, hơn nữa còn có chuyện quan trọng nên anh mới nhịn… nhưng hôm nay thì tính là chuyện gì đây!
Người này có hiểu cái gì gọi là lễ phép hay không? Dù cho hắn có lý do là gì, hoặc bối cảnh lợi hại ra sao thì cũng không thể nào tùy tiện đi xâm nhập vào phòng người khác, dù có muốn vào thì ít nhất cũng phải gõ cửa chứ!
Sở Mặc nghiêm mặt lạnh lùng nhìn phó hội trưởng.
Phó hội trưởng khi vào phòng, điều đầu tiên là đưa mắt nhìn con sóc ở trên tay Bạch Diệc Trạch. Hắn không có tâm tư để ý xem người nào đang ở trong, cũng không để ý xem người bên trong đang làm gì. Cho tới khi hắn nhìn thấy bộ dáng hai người, sắc mặt phó hội trưởng lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay Bạch Diệc Trạch, rồi cuối cùng là nhìn trên dưới thân thể Bạch Diệc Trạch một lượt.
Trong nháy mắt, cơn tức của Sở Mặc bùng nổ, người xâm nhập phòng còn chưa giải thích gì thì thôi, đằng này lại còn nhìn chằm chằm vào Tiểu Trạch nhà anh không ngừng là sao. Quan trọng hơn là hiện giờ trên người bọn anh chưa hề mặc quần áo, Tiểu Trạch là vợ anh, chẳng lẽ lại có thể tùy tiện để cho người ta xem sao!
Sở Mặc ở bên giường lấy ra một bộ quần áo, choàng lên người Bạch Diệc Trạch để che đi những dấu vết ái muội, đồng thời ngăn trở ánh mắt khó chịu của người kia.
Thật sự không thể nhịn được nữa rồi, Sở Mặc cũng chẳng thèm quan tâm xem phó hội trưởng kia và thương hội mình muốn hợp tác có quan hệ sâu xa ra sao. Cho dù cái gọi là hiệp hội thiên sư kia không thể trêu chọc vào, thì anh cũng phải mở miệng dạy dỗ.
Đang lúc Sở Mặc chuẩn bị đem lời nói ra, thì Bạch Diệc Trạch đã hướng về phía phó hội trưởng kia, nhẹ giọng kêu một câu: “Anh!”.
Hết chương 63.