Chuyện chỉ có 91 chương nên cũng không lâu nữa sẽ hoàn thôi. Nên mong mọi người thông cảm nhé! Đợi sang tuần thì lịch post sẽ 2 chương/ ngày như cũ ạ.
Thanks mọi người đã ủng hộ.
Chương 51.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bạch Diệc Trạch ngay cả cửa cũng không gõ mà trực tiếp cầm văn kiện đẩy cửa văn phòng của Sở Mặc đi vào.
Trong văn phòng, Sở Mặc một tay nâng trán, một tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn rồi xuất thần nhìn vào văn kiện ở đó, ngay cả lông mi cũng nhíu chặt lại không biết đang phiền não suy nghĩ tới chuyện gì.
Sở Mặc vừa rồi sau khi bàn bạc công việc với Chấn Khôn, tuy biết là bị người ta tính kế nhưng anh cũng chẳng biết phải giải quyết bằng cách nào nên lúc này mới cảm thấy vô cùng tức giận. Điều kiện đó anh tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng mà chuyện này nếu không có Chấn Khôn đứng ra làm người trung gian thì chỉ sở hợp đồng làm ăn sẽ không có cách nào thực hiện được.
Hiện giờ Sở Mặc cảm thấy vô cùng đau đầu, hợp đồng bị hoãn lại không có cách giải quyết, mà bước tiếp theo anh lại không biết phải làm thế nào.
Sở Mặc cảm giác có người vào văn phòng, mà khi đang suy nghĩ tới chuyện khó giải quyết thì anh lại ghét nhất là có người tới quấy rầy. Những lúc như thế này anh rất cần được yên tĩnh, mà trợ lý của anh thì đương nhiên phải biết rõ tính cách này cho nên nhất định sẽ không đi vào đây. Không biết là có phải do to gan lớn mật hay không, mà lại dám đi vào văn phòng trong lúc tâm trạng anh tệ hại nhất… Sở Mặc vừa định ngẩng đầu lên dạy dỗ một trận, thì anh lại không ngờ người đi vào chính là Bạch Diệc Trạch.
Sở Mặc đem lời vừa định nói ra khỏi miệng, nuốt toàn bộ trở lại. Liếc mắt nhìn Bạch Diệc Trạch một cái, anh cũng không để ý tới chuyện cậu không gõ cửa trước khi vào, mà việc tiếp theo anh làm đó chính là cúi đầu nhìn chằm chằm vào văn kiện ở trên bàn mà phiền não.
Bạch Diệc Trạch cũng không thèm để ý tới thái độ của Sở Mặc, cậu tiện tay để văn kiện đang cầm xuông bàn, rồi đi vòng qua bên bàn làm việc của Sở Mặc và nhìn chằm chằm vào Sở Mặc đang nhăn mày … đến lúc này tâm tình của cậu mới có thể thả lỏng một chút.
Cậu chưa bao giờ thấy Sở Mặc có dáng vẻ này cả, trong ấn tượng của Bạch Diệc Trạch thì Sở Mặc luôn có thể giải quyết dễ dàng mọi khó khăn mà bọn họ gặp phải. Có thể khiến cho Sở Mặc phải hao tâm tổn trí như vậy, không cần nghĩ cũng biết vụ làm ăn lần này chắc hẳn phải rất quan trọng đối với anh. Hơn nữa lại còn bị cái người tên Chấn Khôn kia đến áp bức, chỉ sợ cơn tức này đã không có cách nào tưởng tượng được rồi.
Từ trung học cậu đã đi theo Sở Mặc, cũng giúp đỡ anh trong chuyện buôn bán. Khi đó Sở Mặc về mặt tiền bạc cũng không có nhiều, mọi khoản chi tiêu đều là dựa vào học bổng của trường học, cho nên Sở Mặc luôn ăn mặc rất tiết kiệm để có thể để dành được chút tiền.
Lúc ấy cậu và Sở Mặc lợi dụng vào khoảng thời gian rảnh mà buôn bán nhỏ, tuy không thuận buồm xuôi gió và gặp nhiều khó khăn, thậm chí có lúc còn bị lỗ cả vào tiền vốn. Nhưng chưa có lúc nào có thể làm cho Sở Mặc phải chán nản, anh luôn có cách để giải quyết mọi khó khăn. Mà hiện tại cậu cảm thấy anh giống như rất mệt mỏi, thậm chí vì không tìm ra được cách giải quyết mà còn nhốt mình ở trong văn phòng phiền não.
“A Mặc!” Bạch Diệc Trạch đưa tay lên xoa trán Sở Mặc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh, giống như chỉ cần cậu làm vậy là có thể mang đi hết mọi phiền não của Sở Mặc. Sau đó cậu nhẹ nhàng nói thầm: “Tôi rất ghét khi nhìn thấy bộ dạng này của anh!”.
Bạch Diệc Trạch nhìn Sở Mặc cau mày, rồi bản thân cũng không tự chủ được mà nhíu mày theo. Công ty của Sở Mặc cậu tiếp xúc chưa lâu, nên hiểu biết cũng không rõ ràng. Nếu bảo cậu nghĩ biện pháp giúp anh thì đúng là không có khả năng, nên cậu chỉ có thể đứng ở một bên mà lo lắng cho anh.
Sở Mặc bỏ văn kiên đang cầm trên tay xuống, anh bắt lấy tay Bạch Diệc Trạch đang đặt ở trên trán mình. Khi thấy lông mày cậu đang nhíu chặt lại, thì khóe miệng anh nở một nụ cười tươi tắn, dường như đang muốn trấn an cậu vậy. Bỗng nhiên Sở Mặc kéo lấy bả vai Bạch Diệc Trạch, đầu anh kề sát lên vai cậu, tay ôm chặt lấy eo Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch thật không ngờ Sở Mặc sẽ đột nhiên tập kích, làm cậu đứng không vững mà ngã vào lòng anh. Cũng không đợi cậu kịp phản ứng thì đã bị một cái ôm xiết chặt lấy cơ thể, khiến cậu hít thở không nổi. Bởi vì không kịp chuẩn bị nên cậu cứ như thế đã bị ngồi ở trên đùi của Sở Mặc, cộng thêm thân thể chưa ổn định đã bị anh ôm lấy, mà ở trong tư thế này làm cậu cảm thấy có chút khó chịu.
Bạch Diệc Trạch lập tức vùng vẫy, muốn để cho Sở Mặc buông cậu ra.
“Tiểu Trạch, đừng động đậy!” Sở Mặc gắt gao ôm lấy Bạch Diệc Trạch, không hề có ý muốn buông cậu ra: “Để cho tôi ôm em một lúc!”
Giọng nói của Sở Mặc lúc này để lộ ra một tia bất lực, giống như Bạch Diệc Trạch bây giờ chính là thứ duy nhất mà anh có thể dựa vào.
Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên dừng lại động tác, bộ dạng này của Sở Mặc làm cậu cảm thấy đau lòng, nên cậu xoay người lại ôm lấy anh. Bạch Diệc Trạch không vùng vẫy nữa mà để cho anh tùy ý ôm lấy cậu, nhưng cậu cũng điều chỉnh lại tư thế một chút, vừa vặn ngồi hẳn ở trên đùi anh, khiến cho anh có thể ôm cậu được thoải mái hơn.
Hai người không ai nói gì nữa, giống như bọn họ có thể yên lặng ôm nhau và cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương, trong văn phòng cũng vì thế mà yên tĩnh trở lại.
“Thật tốt quá!” Sở Mặc bỗng nhiên mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: “Tiểu Trạch, có em ở bên cạnh lúc này thật là tốt!”
Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch không buông, từ lúc học đại học tới khi xây dựng tập đoàn Vân Mặc cho tới giờ đều là một mình anh đối mặt, còn cậu thì lại không có ở bên cạnh. Bao nhiêu khó khăn và vất vả, muốn có một người ở bên cạnh động viên an ủi đều không có. Nhưng anh vẫn kiên trì mà tiến lên, tự mình cố gắng quản lý cả công ty, mỗi một kế hoạch hay quyết định đều phải tính toán rất kĩ càng rồi mới dám làm. Cho nên anh càng không dám để lộ cảm xúc ra ngoài, thậm chí ngay cả khi gặp khó khăn anh cũng không thể để cho ai biết, vì anh hiểu một khi để mọi người biết được thì sẽ dẫn tới cả công ty rối loạn.
Lúc này thật khó lắm mới gặp lại được cậu, có thể đem cậu ôm vào trong ngực, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy những chuyện mà anh đang đau đầu kia cũng không còn khó khăn đến mức không thể giải quyết. Chỉ cần có cậu ở bên cạnh anh, anh tin tưởng nhất định là bản thân có thể tìm ra cách khiến cho cái thương hội kia chịu hợp tác với mình.
“A Mặc!” Nghe Sở Mặc nói, Bạch Diệc Trạch trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Thật xin lỗi! Mấy năm nay….”
Bạch Diệc Trạch không biết cảm giác trong lòng cậu lúc này là gì nữa, nên bất giác cậu lại cắn chặt lấy môi dưới của chính mình. Gặp lại Sở Mặc một lần nữa, nhưng cậu lại chưa từng một lần hỏi xem anh mấy năm qua đã sống thế nào. Có lẽ cậu không phải là không muốn hỏi, mà thật ra là cậu không dám hỏi.
Tuy nói Sở Mặc bây giờ là người sáng lập ra tập đoàn Vân Mặc, và đưa nó tiến bước lên một tầm cao mà ít người làm được. Nhưng cậu cũng biết, để làm được những chuyện này thì Sở Mặc đã phải trả một cái giá không nhỏ. Nhà của Sở Mặc không có bối cảnh, để đi lên được ngày hôm nay là do anh dùng hai bàn tay trắng mà tạo nên, rồi cố gắng từng chút trong suốt bảy năm mới có được hôm nay – trở thành chủ của tập đoàn Vân Mặc. Trong khi mọi người chỉ có thể nhìn thấy về mặt ngoài vẻ vang cùng với thành công, thì cậu lại hiểu được anh ở phía sau ánh hào quang đó đã phải trả giá đến mức nào, thậm chí cái giá đó có lẽ nhiều người cũng không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Diệc Trạch nhìn thành tích của Sở Mặc hôm nay, cậu đương nhiên sẽ không xem nhẹ mọi gian khổ mà anh phải trải qua. Nhưng cậu lại cảm thấy đau lòng, vì những thời điểm khó khăn khi anh gặp phải thì cậu lại không thể ở bên cạnh anh.
“Đứa ngốc!” Sở Mặc buông Bạch Diệc Trạch ra, đỡ lấy vai cậu nhìn cậu nở nụ cười áy náy, thì anh đã nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu rồi mới nói: “Nói xin lỗi gì chứ, hiện tại không phải là tôi vẫn ở đây sao? Yên tâm đi, cũng không phải khó khăn gì lớn. Chuyện này tôi sẽ giải quyết nhanh chóng, vì thế mà em không cần phải lo lắng!”
“Vụ làm ăn kia đối với anh rất quan trọng đúng không?” Bạch Diệc Trạch ấp úng hỏi.
“Đúng thế” Sở Mặc không muốn giấu diếm Bạch Diệc Trạch, anh sợ nếu như không nói thật thì cậu sẽ lại suy nghĩ lung tung mất. Thế thì không bằng thành thật mà nói ra, cho nên Sở Mặc thở dài nói: “Hợp đồng làm ăn lần này tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ là tôi không ngờ sẽ bị mắc kẹt lại ở bước đầu tiên. Hơn nữa người phụ trách của thương hội Lâm Tuyền tôi cũng không có cách nào gặp mặt, thì làm sao có thể bàn bạc tới vụ làm ăn này”.
“Vậy Chấn Khôn có quan hệ gì với thương hội này? Anh xác định hắn ta có thể giúp đỡ anh sao?” Bạch Diệc Trạch vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở trên đùi Sở Mặc, toàn bộ sức nặng đều đặt lên trên người anh, còn mặt thì đối mặt nói chuyện.
“Một trong những gia tộc sáng lập ra thương hội này là người của nhà họ Hà, mà gia chủ của nhà họ Hà hiện tại đó lại đang giữ chức phó hội trưởng của thương hội, chuyên quản lý mọi chuyện làm ăn” Sở Mặc nắm được tin tức so với Đơn Kiệt thì nhiều hơn rất nhiều. Anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được tin tức, và những chuyện cơ mật của thương hội. Cho nên đối với Bạch Diệc Trạch anh có sao đều nói ra hết, thậm chí còn giải thích vô cùng rõ ràng: “Mà người tôi muốn tìm đến chính là hội trưởng của thương hội”.
“Phó hội trưởng? Nếu thương hội có nhiều người như vậy thì vì sao lại không đi tìm người khác, cần gì phải tìm người họ Hà kia?” Bạch Diệc Trạch kì quái hỏi. Cứ cho người họ Hà kia là người quản lý chuyện làm ăn, thì Sở Mặc cũng đâu nhất thiết cứ phải tìm người đó, anh có thể tìm người khác nhờ họ giúp đỡ mà.
“Thương hội là do vài gia tộc hợp lại và sáng lập ra, nhưng mà người có tiếng nói chân chính ở trong đó thì có được mấy người đâu. Huống hồ mấy gia tộc đó còn rất bí mật, tôi không có cách nào để tiếp xúc với bọn họ cả. Bình thường mọi chuyện buôn bán làm ăn, nhất là đối với mấy tập đoàn xa lạ như chúng ta thì bọn họ càng không thèm để ý tới. Sau khi nghe ngóng được tin tức về người đó, thì tôi không tìm ra được ai khác có thể tiếp xúc nữa” Sở Mặc nói vô cùng bất đắc dĩ.
“Vậy hội trưởng của bọn họ là ai ạ?” Bạch Diệc Trạch nhíu mày, tò mò hỏi: “Họ Hà kia là phó hội trưởng, vậy hội trưởng của bọn họ thì sao, anh có thể trực tiếp đi tìm để nói chuyện, không phải sẽ nhanh hơn sao?”
Ý của Bạch Diệc Trạch là cứ đi đường vòng không phải càng xa hơn à. Cần gì quan tâm xem phó hội trưởng có đồng ý hay không, chỉ cần hội trưởng đồng ý là được rồi. Người khác dù phản đối thì đã sao, chỉ cần người có quyền hành lớn nhất đứng ra thì không phải mọi người đều phải nghe theo sao.
“Ha ha! Tìm phó hội trưởng đã khó như lên trời rồi, càng đừng nói tới chuyện đi tìm hội trưởng của bọn họ!” Sở Mặc cảm thấy rất vui vẻ vì Bạch Diệc Trạch chịu ở bên cạnh anh, và giúp anh đưa ra chủ ý. Nhìn bộ dạng buồn rầu của cậu, Sở Mặc nhịn không được mà nhéo mặt cậu một cái: “Mà hình như thương hội này không có hội trưởng thì phải, tuy người họ Hà là phó hội trưởng nhưng lại nắm quyền gần như lớn nhất ở trong thương hội” Chuyện Bạch Diệc Trạch nghĩ tới thì anh đã sớm nghĩ ra: “Tôi cũng đã cho người điều tra, đúng là trong thương hội có chức vị hội trưởng, nhưng lại không biết được gia tộc nào đứng lên làm hội trưởng. Mà mọi người trong thương hội đều lấy phó hội trưởng làm chủ, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó. Không biết có phải do thế lực của mấy gia tộc đó đều ngang bằng nhau hay không, nên mới cố ý không bầu chọn ra hội trưởng”.
Sở Mặc cũng hiểu chuyện này rất kì quái, cho nên mới nói ra phán đoán của mình với Bạch Diệc Trạch.
“Vậy Chấn Khôn cũng là người của Hà gia, chẳng lẽ hắn cũng là người trong thương hội?” Bạch Diệc Trạch chăm chỉ học hỏi.
“Không phải, tuy Chấn Khôn cũng họ Hà, nhưng trên thực tế chỉ là họ hàng xa. Cùng với Hà gia không có quan hệ gì nhiều” Nói đến đây, Sở Mặc cảm thấy cực kì bất đắc dĩ: “Nhưng mà nghe nói gia chủ của Hà gia này rất yêu thương người vợ của Chấn Khôn, thậm chí lúc trước còn nhận con gái của Chấn Khôn làm con gái nuôi. Cho nên khi Chấn Khôn mới bước chân vào làm ăn, cũng được người ta chiếu cố cho không ít. Đây cũng là nguyên nhân mà Chấn Khôn dám đảm bảo chuyện hắn có thể đứng ra làm người trung gian, và đưa ra điều kiện quá đáng như thế.
“Họ hàng xa?” Bạch Diệc Trạch nói thầm, rồi sau đó bắt đầu tức giận: “Nếu chỉ là họ hàng xa thì làm gì có quan hệ gì. Thương hội đâu phải chỉ có một mình gia tộc họ Hà đó, nên đâu đến lượt Chấn Khôn cầm lông gà mà coi như lệnh tiễn, hắn ta có cái gì mà to mồm chứ!”
Sở Mặc thở dài, nhìn Bạch Diệc Trạch rồi lại sờ sờ lên mái tóc mềm mại của cậu.
“Vậy nếu….” Bạch Diệc Trạch cẩn thận hỏi: “Nếu như cuối cùng thật sự không có biện pháp, vậy anh sẽ cùng với Chấn Khôn thỏa hiệp sao? Đáp ứng hết tất cả yêu cầu của hắn?”
Bạch Diệc Trạch cố ý nhấn mạnh hai chữ, rồi cậu lại khẩn trương chờ đáp án của Sở Mặc. Cậu sợ rằng nếu như hợp đồng lần này quan trọng như vậy, không chừng sau khi Sở Mặc không còn cách nào thì sẽ đồng ý với điều kiện mà Chấn Khôn yêu cầu mất.
“Tên Đơn Kiệt này, sao lại đi nói hết ra rồi!” Sở Mặc buồn bực nói. Những lời Bạch Diệc Trạch vừa nói ra khỏi miệng, anh hiểu là cậu đang nói đến chuyện gì. Chắc do Đơn Kiệt kể lại anh bị ép buộc trong chuyện hôn ước ra với mọi người rồi, cho nên Bạch Diệc Trạch mới vì vậy mà đi hỏi anh.
Sở Mặc thật đau đầu, không hiểu sao mấy người trợ lý của anh, người nào cũng đều có tính nhiều chuyện như vậy nữa. Mới đầu còn tưởng cậu nghĩ nhiều nên mới hỏi thế, nhưng sau khi nghĩ lại thì không cần đoán cũng biết được, cậu là từ những người thích buôn chuyện ở bên ngoài kia mà biết được.
Sở Mặc kéo bả vai Bạch Diệc Trạch, sau đó để trán của cậu chạm vào trán của mình, rồi mở miệng hứa hẹn: “Tiểu Trạch, nếu thật sự không còn cách nào thì tôi thà là buông tha cho vụ làm ăn này chứ không bao giờ đồng ý với điều kiện của Chấn Khôn. Tuy tôi đã mất rất nhiều công sức để chuẩn bị, và tiêu hao khá lớn về mặt tài chính, nhưng cho dù tiền có mất đi chăng nữa… thì em cứ yên tâm, tôi vẫn chưa tới mức không thể nuôi nổi em”.
“Ai muốn anh nuôi chứ!” Bạch Diệc Trạch tức giận bỏ tay ra khỏi người Sở Mặc.
Đã là lúc nào rồi mà Sở Mặc còn có tâm tình vui đùa với cậu nữa ạ!
“Hơn nữa, cũng chưa hẳn là sẽ như vậy mà!” Sở Mặc nhìn lỗ tai Bạch Diệc Trạch đỏ lên, rồi tiếp tục nói: “Tôi nhất định sẽ tìm ra được cách để hợp tác với thương hội Lâm Tuyền. Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, cho nên sớm hay muộn cũng sẽ có cách giải quyết. Vì thế mà em phải là người làm chỗ dựa cho tôi, và tin tưởng vào tôi!”
Bạch Diệc Trạch do dự nhìn Sở Mặc, cậu cảm thấy nụ cười của Sở Mặc lúc này vô cùng chân thật, chứ không hề miễn cưỡng. Cậu biết anh đã nói là sẽ làm được, chứ anh không phải là một người chỉ biết nói cho hay chứ không làm ra trò trống gì. Hoặc là anh đã tính toán rất kĩ rồi, nếu như tình huống xấu nhất xảy ra… có lẽ anh sẽ thật sự từ bỏ vụ làm ăn này.
Không muốn Sở Mặc phải lo lắng thêm vì mình, Bạch Diệc Trạch hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng đọc ra một dãy số: “Anh có thể thử gọi vào số này xem!”.
Hết chương 51.