Lục Hàm cảm thấy cực kì buồn bực, ngày hôm qua không hiểu sao hắn lại bị chủ nhân của Bạch Tiểu Cửu uy hiếp nữa. Nếu không phải hắn biết từ trước là Sở Mặc không coi trọng chút tiền ấy, hắn nào dám ra tay vừa ăn vừa cướp như thế.
“Tiểu Cửu, người họ Bạch kia thật sự là chủ nhân của ngươi sao?” Lục Hàm bỗng nhiên đem Bạch Tiểu Cửu xách lên, hai tay nắm lấy hai chân trước của nó nâng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào nó rồi nói: “Ngươi là do cậu ta nhặt được đúng không? Nếu không thì sao cậu ta lại nhẫn tâm đưa ngươi cho một người không quen không thân, thậm chí ngay cả tiền phí ăn uống cũng không chịu cho!”
Bạch Tiểu Cửu thật muốn trợn trắng mắt, nó không phải bị nhặt được, mà chính là do bản thân ngốc quá nên mới tự dâng mình đưa lên cửa cho ác ma Bạch Diệc Trạch nô dịch ạ! Bạch Tiểu Cửu đáng thương tội nghiệp nhìn Lục Hàm, vì lời nói vừa rồi của Lục Hàm thật chẳng khác nào tiếng lòng của nó. Nó bởi vì có khế ước rằng buộc với Bạch Diệc Trạch, nếu không thì dựa vào tu vi một ngàn năm này của nó đã có thể ra tay với Bạch Diệc Trạch được rồi. Bạch Diệc Trạch vì biết rõ điểm này, cho nên mới làm thế. Chứ nếu không thì làm sao nó lại dễ dàng nghe theo Bạch Diệc Trạch, hơn nữa nó cũng rất sợ Bạch Diệc Trạch lấy phù chú ra uy hiếp ạ.
Đối với nó khế ước cùng với Bạch Diệc Trạch, so sánh bản lĩnh của nó và thực lực của Bạch Diệc Trạch thì căn bản là không cùng một đẳng cấp. Ngoài khả năng có thể mở ra luân hồi tuyền, thì Bạch Diệc Trạch chẳng còn biết làm gì hơn, ngoài việc bắt nó phụ giúp việc dẫn linh thì cứ ba ngày hai bữa lại đi tìm nó nô dịch. Bạch Diệc Trạch bề ngoài nhìn như vô hại, nhưng lại không thể nào che dấu nổi bản tính ác ma ở bên trong, có thể nói nó chính là cửu vĩ hồ thảm hại nhất từ trước tới nay.
Bộ dáng Bạch Tiểu Cửu đứng ở trên đùi Lục Hàm vừa vặn cao tới cổ Lục Hàm, cho nên nó không khách khí mà đem đầu chôn vùi luôn ở trong cổ Lục Hàm, hai chân trước chống lên vai hắn, nhìn bề ngoài chẳng khác nào giống như được người ôm. Vừa vặn để cho nó tìm kiếm sự an ủi, nhân cơ hội còn liếm liếm được cổ Lục Hàm.
Bạch Diệc Trạch tốt nhất là cẩn thận một chút với nó, ngày hôm qua dám bắt nạt Lục Hàm của nó, tuy không có biện pháp để đối phó với cậu, nhưng nếu để cho nó cơ hội thì nó nhất định sẽ thu thập Bạch Diệc Trạch cho bằng được. Đừng thấy Bạch Tiểu Cửu nó không phát uy, lại tưởng nó là cẩu mà bắt nạt!
“Thành thật một chút!” Bị lông mao mềm mại của Bạch Tiểu Cửu ma xát cổ, Lục Hàm cảm thấy ngưa ngứa, nên hắn đành phải đem Bạch Tiểu Cửu từ trên cổ lôi xuống, bắt nó nằm ở trên chân mình: “Tiểu Cửu ngươi cứ yên tâm, nếu chủ nhân của ngươi không cần ngươi nữa, vậy thì ta sẽ nuôi ngươi”.
Nghề nghiệp thiên sư rất nguy hiểm, không thích hợp để nuôi sủng vật, đặc biệt Lục Hàm lại chỉ có một thân một mình, bởi vì nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, sủng vật trong nhà sẽ không có ai chăm sóc. Lục Hàm biết rõ bản thân hắn không thể nuôi dưỡng Bạch Tiểu Cửu, nhưng không biết vì sao hắn lại nói ra lời này.
Có lẽ là vì cảnh tượng ngày hôm nay đã quá mức quen thuộc.
Lục Hàm chưa từng nói với ai, hắn từ trước tới giờ luôn có một giấc mộng, ở trong mộng tựa như là từ rất lâu trước kia, hắn ở trong một trong ngôi nhà xinh đẹp, cũng vào thời gian sau giờ ngọ, hắn nằm trên một chiếc ghế ở trong sân nhà mình phơi nắng, trên đùi hắn cũng có một con vật nhỏ nằm úp sấp, chỉ khác ở chỗ con vật đó là hồ li chứ không phải tiểu cẩu, hơn nữa còn là một con hồ li có ba cái đuôi trắng tinh.
Ở trong mộng bọn hắn cứ như vậy mà yên tĩnh phơi nắng, mà mỗi lần vào lúc tiểu hồ li đó ngẩng đầu lên, không hiểu sao Lục Hàm lại có cảm giác con hồ li kia có thể nói tiếng người, dù không biết tại sao hắn lại có suy nghĩ đấy, nhưng hắn lại cảm thấy con hồ li đó như có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn.
Nhưng mỗi lần vào đúng lúc hồ li chuẩn bị mở miệng, hắn lại tỉnh mộng.
Lục Hàm không dám đem giấc mộng này nói cho bất kì ai, bởi vì hồ li có ba đuôi chính là yêu quái. Nhưng giấc mộng lặp đi lặp lại này, khiến cho hắn có cảm giác giống như đây chính là kiếp trước của hắn, mà tình cảnh trong mộng chính là những gì còn dang dở của hắn cùng với con hồ li kia. Hắn là thiên sư, so với bất kì ai đều biết rõ người và yêu không thể chung đường, cho nên nếu cùng với yêu quái có quan hệ, cuối cùng cũng chỉ tự mình hại mình mà thôi.
Chi tiết ở trong mộng Lục Hàm không dám theo đuổi, nhưng khi hắn trông thấy Bạch Tiểu Cửu lần đầu tiên, hắn lại có cảm giác nó hình như chính là con hồ li ở trong giấc mộng kia. Cũng chính vì thế, Lục Hàm mới đối với Bạch Tiểu Cửu thân thiết.
Bạch Tiểu Cửu là sủng vật của nhà người ta, mà con hồ li có ba đuôi kia… nếu có mệnh mà sống đến bây giờ thì chỉ sợ pháp lực đã trở nên cao cường và thành đại yêu quái rồi. Cho nên Bạch Tiểu Cửu không thể nào là con hồ li ba đuôi kia được, Lục Hàm thầm nói như vậy với bản thân.
Đêm qua trước khi đi ngủ, Bạch Tiểu Cửu cư nhiên đi theo Lục Hàm đến phòng tắm, rồi chủ động muốn được tắm cùng hắn. Mãi cho đến tận lúc lên giường đi ngủ, nó vẫn cứ sống chết bám ở trên giường Lục Hàm, muốn cùng ngủ với hắn.
Lục Hàm không biết có phải là do Bạch Tiểu Cửu được hắn ôm rất giống con hồ li kia hay không, nhưng giấc mộng nhiều năm chưa hề thay đổi, nay bỗng dưng có biến chuyển, giống như ở trong suy nghĩ của hắn, hắn thấy con hồ li mở miệng nói chuyện.
Tam vĩ hồ ở trong mộng nói với hắn: “Ta thích ngươi, còn ngươi thì sao ạ?”
Sau đó tam vĩ hồ dùng ba chiếc đuôi xù xì phe phẩy qua người hắn, dần dần nó biến đổi thành hình dáng nhân loại. Tiếp đó là dùng hai tay chống xuống cạnh người hắn, từ trên cao nhìn xuống. Cảm giác cường đại đặc trưng của yêu quái này áp bách vô cùng, khiến cho Lục Hàm chịu không nổi phải mở mắt ra nhìn. Đồng thời đập vào mắt hắn lúc đó chính là một yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành, bên miệng nở một nụ cười tà mị, lặp lại câu hỏi trước đó một lần nữa: “Lục Hàm, ta thích ngươi! còn ngươi thì sao ạ?”
Có thể tu luyện ra được ba đuôi, đã đại biểu cho con yêu quái ở trước mắt này có tu vi không thấp, mà bản tính của hồ li chính là thích đi dụ dỗ nhân loại. Hơn nữa khoảng cách lúc này giữa hai người gần như vậy, nhưng ngạc nhiên là Lục Hàm lại không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí ở trong mộng hắn còn nói với yêu quái kia ba chữ: “Ta cũng vậy…”
Sau khi tỉnh lại, Lục Hàm cảm thấy chính mình vì bị giật mình, khó tin nên mới tỉnh lại thì phải.
Hắn bị một con yêu quái thổ lộ! Hắn cư nhiên còn đáp lại sự thổ lộ của yêu quái! Quan trọng hơn là — con yêu quái kia chính là hồ ly đực!
Lục Hàm mất bình tĩnh trừng to mắt, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Cửu vẫn đang ngủ say ở trong ngực mình. Hắn kiên định cho rằng bởi vì lần trước vào thời điểm đi bắt oán linh, sau đó nhìn thấy nụ hôn của Bạch Diệc Trạch cùng với Sở Mặc nên mới bị kích thích. Bản thân hắn sau đó đã phải rất cố gắng mới có thể quên được chuyện này, vậy mà không ngờ hai người bọn họ lại còn cố ý thân mật tay trong tay mà đem Bạch Tiểu Cửu tới cho hắn nuôi dưỡng. Tuy hắn đã cố ý xem nhẹ mối quan hệ giữa hai người, nhưng ở trong tiềm thức hắn lại lần nữa nhớ tới hình ảnh của đêm đó. Có lẽ là do thế, nên buổi tối khi hắn ôm Bạch Tiểu Cửu ngủ mới nằm mộng như vậy, rồi giấc mộng bao năm mới phát triển thành kì quái hơn mọi khi!
Lục Hàm tự an ủi chính mình, chỉ là một giấc mộng thôi, đâu cần để ý nhiều như vậy làm gì.
Thế nhưng vào ban ngày Sở Mặc lại gọi điện đến hỏi chuyện về hiệp hội thiên sư, Lục Hàm vốn bị cảnh trong mộng làm cho phiền lòng, nhưng đột nhiên bị Sở Mặc gọi tới hỏi linh tinh này nọ khiến hắn càng thêm khó chịu. Tuy nhiên vì hắn chẳng biết gì nhiều về hiệp hội thiên sư, cho nên Lục Hàm cũng chỉ tùy ý nói vài câu, rồi vội vàng cúp điện thoại.
Dứt bỏ những chuyện khiến bản thân phiền lòng, buổi tối Lục Hàm vẫn như cũ ôm Bạch Tiểu Cửu, và ngay tức khắc Lục Hàm lại tiến vào giấc mộng.
Bạch Tiểu Cửu ở trong lòng Lục Hàm giật giật, ánh mắt giảo hoạt nheo lại, rồi nó nhẹ nhàng thổi một hơi vào mặt Lục Hàm, khiến cho giấc ngủ của Lục Hàm càng sâu thêm. Lục Hàm tuy là thiên sư rất lợi hại, nhưng Bạch Tiểu Cửu lại là đại yêu quái hơn ngàn năm, cho nên muốn làm cho Lục Hàm không phát hiện ra chuyện này, đối với nó thật sự quá đơn giản.
Bạch Diệc Trạch giao nhiệm vụ cho nó, ngoài thời gian làm việc và tu luyện ra thì nó có thể tự do hoạt động. Bạch Tiểu Cửu đi tới phía trước, liếm liếm lên mặt Lục Hàm thăm dò, xác định Lục Hàm đã ngủ say, nó mới nhanh chân chạy tới luân hồi tuyền.
Tuy thời gian tiếp xúc với Lục Hàm rất quý giá, nhưng Bạch Tiểu Cửu lại không thể bỏ được công việc dẫn linh, cùng với chuyện tu luyện của nó cũng không thể nào dừng lại. Cho nên Bạch Tiểu Cửu đã dùng tốc độ nhanh nhất để làm xong việc mà Bạch Diệc Trạch giao, rồi sau đó dùng nốt số thời gian ít ỏi còn lại mà phơi mình dưới ánh trăng. Đợi cho linh hồn cuối cùng tiến vào luân hồi, Bạch Tiểu Cửu mới kết thúc công việc của ngày hôm nay, lập tức chạy trở về.
Bạch Tiểu Cửu trở lại phòng Lục Hàm, thấy Lục Hàm vẫn ngủ ở trên giường thì nó mới yên tâm lại, sau đó biến thành hình người.
Lục Hàm ngủ rất sâu, Bạch Tiểu Cửu cũng không lo lắng hắn sẽ tỉnh dậy, nên nó nằm ở bên cạnh Lục Hàm, vừa lòng đem Lục Hàm ôm vào lòng, hôn lên môi. Nụ hôn của Bạch Tiểu Cửu rất nhẹ, nhưng vẫn khiến cho hô hấp của Lục Hàm trong khi ngủ trở nên khó khăn, theo bản năng Lục Hàm đành phải mở miệng ra để hít thở. Bạch Tiểu Cửu làm sao có thể buông tha cơ hội này, nó lập tức vươn ra đầu lưỡi rồi chui vào trong miệng Lục Hàm, tiếp đó là liếm khắp khoang miệng bên trong.
Bạch Tiểu Cửu không dám làm quá mức, nó lo lắng sẽ để lại dấu vết ở trên người Lục Hàm, rồi bị hắn phát hiện ra.
Tuy vậy nhưng nó vẫn cảm thấy rất may mắn, bởi vì đời này Lục Hàm vẫn tên là Lục Hàm. Bạch Tiểu Cửu cũng không nhớ rõ là vào nhiều năm trước nó có bao nhiêu cái đuôi, nhưng nó dám chắc chuyện năm đó là do khi ấy nó lần đầu tiên độ kiếp, thiếu chút nữa là mất mạng vì bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Sau đó nó bị thương nặng biến trở về nguyên hình, nhưng xui xẻo hơn đó là khi ấy nó bị một lão đạo sĩ đuổi theo liên tục không tha, rồi cuối cùng nó được Lục Hàm cứu.
Khi ấy Lục Hàm chỉ nghĩ là hắn đã cứu được một con vật nhỏ, cho nên hắn vô cùng cẩn thận mà chăm sóc nó. Gia đình Lục Hàm ở trong nhân gian rất có quyền thế, ngay cả lão đạo sĩ vẫn luôn truy đuổi nó cũng không dám vào trong nhà Lục Hàm bắt nó, cho nên Bạch Tiểu Cửu cứ như thế mà ở lại trong nhà của Lục Hàm dưỡng thương, khôi phục pháp lực.
Một khoảng thời gian dài ở chung, Lục Hàm chưa từng coi Bạch Tiểu Cửu là yêu quái, nên cũng không đem lời lão đạo sĩ kia cảnh cáo để ở trong lòng, rồi cứ thế hai người sống chung một chỗ. Bạch Tiểu Cửu khi đó vừa mới thoát ly khỏi cấp bậc tiểu yêu, cảm thấy ở cùng hắn một chỗ rất thích nên cũng không đem mấy quy tắc để vào lòng, mãi đến khi thời gian trôi qua hơn mười năm… Cho đến một ngày Lục Hàm bỗng nhiên ngất đi, chỉ có thể sống thêm được vài năm.
Bạch Tiểu Cửu không cam lòng, nó dùng linh lực cưỡng ép giữ lại linh hồn Lục Hàm, hi vong có thể để cho Lục Hàm sống lại. Nhưng dù nó dùng biện pháp nào đi chăng nữa, cũng đều phí công. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Hàm mỗi ngày một suy yếu, sau cùng ngay cả linh lực của nó cũng không thể nào giữ lại được Lục Hàm ở nhân gian. Nó biết nếu lúc này còn không để cho linh hồn của Lục Hàm đi luân hồi tuyền, thì chỉ sợ Lục Hàm sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này. Bạch Tiểu Cửu lúc này đành phải buông tay, đem Lục Hàm giao cho dẫn linh sư, nhìn hắn tiến vào luân hồi.
Bạch Tiểu Cửu biết rõ Lục Hàm là do nó hại, nó cũng biết một khi Lục Hàm tiến vào luân hồi thì đời sau vận mệnh của hắn sẽ thay đổi. Nhưng nó lại không biết một chuyện, cho dù đã trải qua rất nhiều năm, cho đến khi nó tu luyện ra được chín cái đuôi thì nó vẫn chưa từng quên Lục Hàm.
Bạch Tiểu Cửu một bên tu luyện, một bên tìm kiếm tung tích của Lục Hàm. Bởi vì khi tiến vào luân hồi, linh hồn của Lục Hàm quá yếu ớt, nên trước tiên phải đợi linh hồn phục thì mới có thể đi luân hồi lần nữa. Chính vì thế mà Bạch Tiểu Cửu cũng không biết chính xác là phải mất bao nhiêu năm, nó chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi ngày Lục Hàm một lần nữa xuất hiện tại nhân gian.
Vài chục năm trước Bạch Tiểu Cửu đã từng gặp qua một người có số mệnh phá thiên, có thể bói toán ra số mệnh của nhân loại. Tuy người này đã gác tay chậu vàng, không bói toán cho bất kì kẻ nào nữa, nhưng không nghĩ tới hắn lại phá lệ vì Bạch Tiểu Cửu mà nói cho nó biết, chỉ cần nó đi đến luân hồi tuyền thì nó sẽ tìm được người nó muốn tìm. Bạch Tiểu Cửu theo lời của người đó nói, mới đi tới thành phố Lâm Tuyền này, sau đấy lại trở thành thú khế ước của Bạch Diệc Trạch và tìm được Lục Hàm.
Tìm được Lục Hàm, Bạch Tiểu Cửu nửa vui nửa buồn, vui vì hắn vẫn là một nhân loại, không có lừa gạt gì nó. Nhưng lại buồn vì đời này nó và Lục Hàm vẫn là người và yêu không thể chung đường. Hơn nữa thân phận của Lục Hàm bây giờ lại còn là thiên sư, trời sinh đã là kẻ thù của yêu quái.
Nếu có thể, Bạch Tiểu Cửu thật hi vọng bản thân nó chỉ là một tiểu cẩu bình thường, như vậy nó có thể ở bên cạnh Lục Hàm cả đời. Nhưng đáng tiếc nó lại là yêu quái, từ lần gặp gỡ đầu tiên của kiếp trước tới giờ thì nó đã là một yêu quái rồi, chuyện này là chuyện không thể thay đổi, hoặc là nói khoảng cách của bọn họ chẳng có cách nào biến đổi được. Đã thế, thân phận đời này của Lục Hàm lại càng khiến cho khoảng cách của bọn họ tăng lên gấp đôi….
Bạch Tiểu Cửu có một mong muốn rất đơn giản, nó chỉ cần được ở gần Lục Hàm như vậy thôi.
Mà buổi tối này đối với Lục Hàm lại càng thêm khác lạ, ở trong mộng hắn sau khi nói ra câu thích kia, thì người đàn ông đó lại ôm hắn vào phòng, tình trạng giống hệt như đêm bắt oán linh lần trước, thậm chí còn táo bạo hơn cả chuyện hắn trông thấy Sở Mặc hôn môi Bạch Diệc Trạch. Lục Hàm biết rõ đây là mộng, hắn muốn tỉnh lại nhưng lại không cách nào làm được. Tuy là mộng nhưng mọi chuyện lại như thật, hắn có thể cảm nhận được đối phương hôn môi, vuốt ve, cùng với hỏa nhiệt gì đó tiến vào thân thể của chính mình, và thậm chí hắn có cảm giác giống như bản thân hắn còn đang đáp lại sự nhiệt tình của đối phương….
Mãi cho tới khi Lục Hàm tỉnh lại, nhìn tình hình quỷ dị ở dưới thân thì vẻ mặt càng trở nên tức giận. Hắn vậy mà lại nằm mộng kiểu này, trong đầu hắn trừ trước tới giờ đều chỉ có một lòng tu luyện, chưa từng hoặc có cũng rất ít khi nghĩ tới dục vọng, cho nên chuyện này đối với hắn tuyệt đối là lần đầu xảy ra. Thêm nữa liên tục hai tối đều bị giấc mộng này quẫy nhiễu, hắn có cảm giác là lạ, tuy không rõ nguyên nhân hoặc là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu như bảo không có gì bất thường thì cũng quá uổng phí những gì hắn đã học được trong bao năm nay rồi.
Bạch Tiểu Cửu vẻ mặt giả ngu nhìn Lục Hàm, tối hôm qua nó không dám làm gì quá trớn với Lục Hàm, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là giấc mộng nên nó vẫn không kiêng kị gì nhiều, vẫn chơi đùa cho tới khi cả hai phát hỏa mới thôi.
Mà lúc này Lục Hàm đối với Bạch Tiểu Cửu rốt cuộc không còn giữ nổi sắc mặt ôn hòa nữa, mà hắn phụng phịu hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai!”.
Hết chương 70.