“Tiểu Trạch!” Sở Mặc nhanh chóng đi tới bên giường. Anh thật không ngờ, lúc đi ra khỏi nhà thì cậu vẫn còn tốt, vậy mà lúc này cậu đã không còn tí tinh thần nào. Mới đi ra ngoài một lúc mà Bạch Diệc Trạch đã trở thành như vậy, Sở Mặc thật không biết phải làm sao. Hơn nữa anh thật sự cảm thấy tình hình của cậu rất không ổn, tâm tình trở nên lo lắng gấp bội.
Sở Mặc rút ra một tờ khăn giấy ở trên tủ đầu giường rồi dùng để lau mồ hôi cho cậu. Anh nghĩ chắc là do cậu bị sốt nên mới ra nhiều mồ hôi như vậy, nên thử dùng tay thăm dò nhiệt độ trên trán xem sao. Ai ngờ khi anh vừa chạm tay vào thì lại thấy không hề nóng tí nào so với anh đã từng nghĩ. Cảm xúc mà tay anh chạm vào là một mảnh lạnh lẽo, nhiệt độ từ tay so với trán anh thì còn lạnh hơn.
Có lẽ là do cảm giác được có nguồn nhiệt ở ngay gần, Bạch Diệc Trạch đã rơi vào trạng thái mê man nên chỉ biết dựa bản năng theo đuổi. Cậu giữ chặt lấy tay Sở Mặc đang đặt ở trên trán lại, không để cho hơi ấm này rời đi.
Cổ tay của Sở Mặc bị Bạch Diệc Trạch vươn ra giữ lại, mà tay cậu thì lại vô cùng lạnh lẽo làm cho anh cũng phải rùng mình một cái. Sở Mặc nhịn xuống bản năng muốn bỏ tay cậu ra, rồi cố nhịn để cho Bạch Diệc Trạch tùy ý nắm lấy tay anh, và tay còn lại thì nhanh chóng chui vào trong chăn dò xét thân thể của cậu.
So với suy nghĩ của anh thì giống nhau, nhiệt độ của thân thể bên trong chăn cũng lạnh như một cái hầm băng. Trong chăn lúc này đã bắt đầu bị hơi lạnh lây nhiễm, nhiệt độ so với bên ngoài còn thấp hơn rất nhiều.
Chưa từng gặp qua chuyện nào cổ quái như vậy, Sở Mặc cũng không biết là Bạch Diệc Trạch bị làm sao, thậm chí còn có chút bối rối, luống cuống tay chân.
Sở Mặc cố lấy lại bình tĩnh, bật điều hòa trong phòng lên mức cao nhất. Sau đó anh mới xốc bả vai cậu ở trong chăn lên cao, và ôm lấy cậu để cậu nằm ở trong ***g ngực của anh.
Bạch Diệc Trạch bị người vén chăn lên nhưng lại không hề có phản ứng chút nào, mà cứ ngoan ngoãn để cho Sở Mặc tùy ý ôm. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc và ấm áp, cậu thậm chí còn chủ động tiến sát vào gần Sở Mặc hơn, thân thể giao tiếp kề sát vào nhau, mong được hấp thu sự ấm áp này được nhiều hơn.
“Tiểu Trạch! Tiểu Trạch! Tỉnh dậy….” Sở Mặc ý đồ lay động thân thể Bạch Diệc Trạch, mong để cho cậu không ngủ tiếp nữa: “Thân thể em giờ rất bất ổn, tôi mang em đi tới bệnh viện!”
Sở Mặc đưa tay chạm vào thân thể cậu, nhưng mấy nơi chạm qua đều cảm thấy lạnh hơn so với người bình thường rất nhiều. Lúc nãy anh không hiểu vì sao cậu lại ôm chăn ngủ, nhưng lúc này thì đã hiểu ra, có lẽ là do cảm thấy lạnh nên cậu mới có tình trạng này. Thân thể không có chút độ ấm, ôm chăn cũng không đỡ hơn được là bao, sợ là cứ tiếp tục thế này thì sẽ càng phản lại hiệu quả, càng ngủ càng lạnh hơn.
Gọi cậu một lúc lâu mà không thấy cậu có phản ứng gì, Sở Mặc lại càng thêm lo lắng. Không biết Bạch Diệc Trạch đã có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ nếu chậm trễ thời gian chữa trị thì sẽ càng không tốt. Sở Mặc không kịp suy nghĩ nhiều, anh bế cậu lên rồi tính toán đi tới bệnh viện.
Sở Mặc vừa ôm Bạch Diệc Trạch còn chưa kịp đứng lên, thì cậu bỗng nhiên tỉnh lại, giọng nói yếu ớt không có lực nói: “A Mặc, tôi không sao! Tôi không đi bệnh viện!”
Từ lúc Sở Mặc vừa vào cửa, Bạch Diệc Trạch đã cảm giác được. Biết có người vào nhà, cũng biết rõ đó là Sở Mặc. Thật ra vì cậu biết người này chính là Sở Mặc, nên mới không đề phòng mà để tùy ý anh động chạm vào người và không muốn tỉnh lại. Nhưng khi nghe thấy Sở Mặc muốn đưa cậu đi bệnh viện, thì cậu mới đành phải không tình nguyện mà mở miệng ngăn cản.
Bạch Diệc Trạch biết rõ không phải là cậu bị bệnh, nói theo cách của hồ ly thì chính là do cậu sử dụng pháp thuật quá sức mà dẫn tới tình trạng linh lực cạn kiệt và để lại di chứng. Tuy hiện tại cơ thể khó chịu, bộ dáng dọa người nhưng cũng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, đợi ấn ký dẫn linh sư từ từ khôi phục thì sẽ không còn chuyện gì nữa.
Giờ mà tới bệnh viện, chỉ sợ khi bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân, mà bệnh trạng này lại chưa từng xảy ra bao giờ… nhỡ không may cậu lại bị coi như quái vật mà mang ra nghiên cứu thì sao. Cũng vì thế mà cậu mới không chịu đi bệnh viện.
“Em đã thành ra như vậy rồi mà còn nói là không có chuyện gì!” Sở Mặc nóng nảy, quay mặt về phía Bạch Diệc Trạch trách mắng.
Bạch Diệc Trạch không coi trọng thân thể của chính mình, điều này làm cho anh rất tức giận. Không thèm trình bày nữa, anh ôm lấy cậu đi ra phòng khách.
“Tôi thật sự không sao mà!” Mắt thấy Sở Mặc thô bạo, không hề quan tâm tới lời cậu nói mà định mang cậu đi bệnh viện. Bạch Diệc Trạch lập tức vùng vẫy, ngăn cản.
Trong lòng đang ôm một người lớn như vậy, rồi bỗng dưng bị vùng vẫy, khiến Sở Mặc tuột tay, làm cho Bạch Diệc Trạch bị quăng ngã xuống giường.
“Tiểu Trạch…” Sở Mặc khẩn trương tiến lên xem xét. May mà vừa rồi anh mới chỉ ôm lên khỏi giường chưa đi đâu, cách mặt giường cũng không cao, chứ bằng không thì vừa rồi cậu bị ngã sẽ không nhẹ nhàng như thế.
“Tôi không cần phải đi bệnh viện đâu! Tôi không sao!” Bạch Diệc Trạch quật cường nói lại một lần nữa: “Anh không cần lo lắng, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại ngay!”
Sở Mặc nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Trạch, cảm giác cậu nói rất kiên quyết. Chỉ sợ nếu anh mạnh mẽ ép buộc cậu đi bệnh viện, thì cậu sẽ trở mặt với anh ngay lập tức.
Thấy vẻ mặt Sở Mặc buông lỏng, Bạch Diệc Trạch rèn thép khi còn nóng, hai tay ôm lấy cổ Sở Mặc, mặt cọ xát vào hõm vai anh khẩn cầu: “Tôi hiện tại không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi. Anh để cho tôi ở nhà ngủ một chút! Tôi đảm bảo ngày mai mọi chuyện sẽ trở lại bình thường!”
Sở Mặc nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Diệc Trạch một lúc lâu, xác định cậu không nói dối thì mới thở dài không ép cậu đi bệnh viện nữa. Sau đó anh lại ôm cậu đặt xuống giường, thỏa hiệp nói: “Ở nhà cũng được, nhưng nếu sáng mai mà còn chưa khỏe lại, thì dù em có nói gì đi nữa tôi cũng phải đưa em tới bệnh viện, không được cãi!”
Bạch Diệc Trạch gật đầu đồng ý với yêu cầu của Sở Mặc, cậu cũng không có tinh thần mà tiếp tục tranh cãi với anh, rất nhanh đã nhắm mắt lại.
Sở Mặc thấy Bạch Diệc Trạch cuộn người ngủ tiếp, nhìn cậu hai tay gắt gao ôm ngực vì lạnh, anh lại càng cảm thấy lo lắng. Vừa rồi khi cậu ôm lấy anh, anh cảm giác được nhiệt độ trên người cậu lạnh tới mức dọa người, mà hiện giờ cậu chỉ nằm đó một mình, cho nên khẳng định là còn lạnh hơn lúc ôm anh nhiều.
Sở Mặc suy nghĩ một chút, rồi xoay người đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông, sau đó bưng thêm một chậu nước ấm đến cạnh giường. Anh lại ôm cậu ngồi dậy một lần nữa, cởi bỏ quần áo ngủ trên người cậu ra. Trong lúc ôm lấy cậu, vô tình anh chạm tới phía sau lưng, phát hiện trừ bỏ trán cậu ra thì ngay cả lưng cũng đều toàn là mồ hôi ẩm ướt, làm áo ngủ của cậu bị ướt đẫm.
Áo ngủ rộng thùng tình, cởi bỏ cũng dễ dàng. Sở Mặc cởi bỏ các nút áo để cho cậu lộ ra nửa người phía trên ở trong không khí. Đến khi Sở Mặc đem quần áo cởi ra xong, đang định cởi bỏ quần ngủ, thì người vốn tưởng đang ngủ, lại đưa tay ra ngăn cản Sở Mặc.
“Anh muốn làm gì?” Bạch Diệc Trạch không mở mắt, tuy cậu mơ mơ màng màng nhưng cảnh giác đề phòng vẫn không mất đi. Sở Mặc cũng hơi quá đáng rồi đó, lại nhân cơ hội cậu đang ngủ mà cởi quần áo của cậu!
“Quần áo trên người em bị mồ hôi làm ướt, nếu cứ mặc thế mà đi ngủ thì dù không bị bệnh cũng sẽ bị mắc bệnh đó!” Bỗng nhiên cảm thấy Bạch Diệc Trạch nhíu mày, vẻ mặt mê mang mà lại mang theo chút cảnh giác, khiến Sở Mặc cảm thấy cậu thật đáng yêu. Sở Mặc ghé sát vào mặt Bạch Diệc Trạch, hôn lên khóe miệng của cậu một chút, dỗ dành nói: “Trên người em ra nhiều mồ hôi, trên người dính nhớp, ngủ sẽ không thoải mái. Em cứ ngủ đi, để tôi dùng nước nóng lau thân thể giúp em và thay một bộ quần áo khác, như vậy em ngủ sẽ thoải mái hơn”.
Bạch Diệc Trạch cảm thấy lúc này trên người rất lạnh, cho nên cũng đâu quan tâm tới trên người mặc áo ngủ thì có thoải mái hay không. Nhưng tới khi Sở Mặc cởi giúp cái áo bị ướt, thì cậu mới cảm thấy được hơi lạnh bớt bỗng nhiên giảm đi một chút. Bạch Diệc Trạch thấy anh nói cũng đúng, nên không ngăn cản nữa, tay cũng thả lỏng ra.
Có Bạch Diệc Trạch phối hợp, Sở Mặc cởi đồ càng thêm dễ dàng, ngay cả quần lót cũng cởi xuống. Còn Bạch Diệc Trạch thì cứ cả người trần truồng như thế rồi bị anh ôm vào trong ngực.
Đối với thân thể trước kia đã nhìn qua vô số lần, nhưng mà khi được nhìn lại thì anh vẫn cứ cảm thấy chói mắt như lần đầu tiên được nhìn thấy. Tuy thân thể cậu không còn non nớt như trước, nhưng mà da thịt vẫn trắng nõn, theo thời gian nên thêm vài phần rắn chắc, bớt đi chút ngây ngô, khiến anh càng nhìn càng cảm thấy hấp dẫn.
Tâm tư của Sở Mặc cũng không đặt ở đây, anh chỉ nhìn lướt qua mà thôi. Vì biết cậu đang lạnh, nên anh cũng nhanh chóng dùng khăn ấm lau khô thân thể của Bạch Diệc Trạch.
Khăn lông ấm áp di chuyển qua lại khắp người, rất nhanh đã làm giảm bớt đi sự rét lạnh. Bạch Diệc Trạch thả lỏng thân thể, tùy ý để Sở Mặc lau chùi.
Sở Mặc lật qua lật lại thân thể của Bạch Diệc Trạch, toàn thân trên dưới khắp nơi đều được anh dùng nước nóng lau qua một lần. Cho tới khi cảm thấy nhiệt độ trên người cậu đã ấm lại được một chút, thì anh mới nhét cậu vào trong chăn.
Vì để cho Bạch Diệc Trạch cảm nhận được ấm áp, nên Sở Mặc cũng đã chỉnh điều hòa lên rất cao. Thậm chí vì thế mà vừa rồi khi anh giúp cậu lau thân thể cũng đã mất sức không ít, mồ hồi nhễ nhại. Mở ra tủ quần áo, tùy tiện tìm lấy một bộ quần áo của Bạch Diệc Trạch, sau đó đi vào phòng tắm qua một chút. Tắm xong, anh đi thẳng tới phòng ngủ của Bạch Diệc Trạch, xốc chăn lên rồi chui vào nằm bên cạnh, ngủ luôn cùng cậu.
Sở Mặc vừa mới lên giường nằm, còn chưa kịp đợi anh chủ động đem cậu ôm vào ngực. Bạch Diệc Trạch đã sớm cảm nhận được hơi thở của anh, cùng với nhiệt độ ấm áp nên chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã dùng luôn cả tay lẫn chân quấn lên người Sở Mặc.
Bị sự lạnh lẽo như cục nước đá, chào không chào hỏi không hỏi mà đã tiến sát vào người, Sở Mặc giật thót mình. Nhưng nghĩ tới Bạch Diệc Trạch đang rất lạnh, anh cũng không nhịn được mà đau lòng. Không biết tại sao cậu lại trở nên như vậy, nhưng lúc này anh cũng không đi trách cậu nữa, mà càng ôm cậu chặt hơn.
Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch, anh có thể cảm nhận rất rõ hơi lạnh ở trên người cậu không phải là do bên ngoài tác động, mà là từ bên trong tỏa ra. Vừa rồi khi dùng nước nóng lau thân thể cho cậu, phải mất công rất lâu mới có thể giảm bớt đi nhiệt độ cho cậu, nhưng lúc này đã sớm mất sạch, thậm chí thân thể Bạch Diệc Trạch lúc này còn lạnh hơn cả lúc nãy.
Sở Mặc đem Bạch Diệc Trạch ôm vào trong ngực, tay chạm đến làn da bóng loáng lạnh lẽo, lúc này anh mới nhớ lại. Lúc nãy khi mới ôm cậu, do chỉ quan tâm tới việc lau người cho cậu nên cũng làm quần áo của anh bị bẩn. Định khi tắm xong sẽ đem quần áo sạch của cậu mặc tạm vào, rồi sẽ thay luôn quần áo bẩn ở trên người cậu nữa, nhưng không nghĩ tới sau khi tắm xong lại quên mất chuyện này.
Mà lúc này nếu Sở Mặc muốn đẩy Bạch Diệc Trạch ra để đi thay quần áo cho cậu là chuyện không thể. Bạch Diệc Trạch bây giờ đã hoàn toàn xem Sở Mặc như một cái lò sưởi lớn, ôm ấp đến sít sao, không chịu buông tay.
Thay quần áo không được thì thôi vậy, cứ thế này mà ngủ cũng được. Sở Mặc cũng không muốn vì chuyện đổi quần áo này mà đánh thức cậu.
Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch, muốn đem nhiệt độ từ cơ thể của anh truyền sang cho cậu. Thân thể Bạch Diệc Trạch lạnh lẽo, cũng dần dần có chút nhiệt độ làm mặt mày của cậu thả lỏng hơn. Sở Mặc ôm cậu vào trong ngực, nhưng lại không hề có suy nghĩ nào quá phận nổi vào lúc này, mà giờ anh chỉ biết thở dài một hơi.
Sở Mặc cảm thấy rất kì lạ, thân thể của Bạch Diệc Trạch tỏa ra hơi lạnh, nhưng anh lại cảm thấy sự lạnh lẽo này rất khác thường, giống như là một sự lạnh lẽo âm u, khiến anh không thể nói rõ được là gì.
Thân thể của cậu thiên về thể hàn, Sở Mặc biết rõ. Mỗi khi đến mùa đông, Bạch Diệc Trạch đều sợ hãi vô cùng. Thời tiết chỉ cần hơi lạnh một chút, là cậu đã bịt kín người như cái bánh bao. Vì thế mà Sở Mặc luôn lấy chuyện này ra làm chuyện cười trêu cậu, nhưng dù là bị nói thế nào thì cậu vẫn cứ làm theo ý mình, không hề để ý tới ánh mắt người khác.
Khi mới vào học trung học, mùa đông năm đầu tiên khi bọn họ còn ở trong kí túc xá. Mặc dù điều kiện kí túc xá rất tốt, nhưng vẫn kém hơn trong nhà rất nhiều. Nên vừa vào mùa đông, Bạch Diệc Trạch bởi vì thể hàn, dù chăn đắp bao nhiêu cũng không đủ ấm, làm cậu cứ lăn qua lộn lại suốt đêm, cả người run rẩy.
Bạch Diệc Trạch ngủ không ngon, cũng trực tiếp làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Sở Mặc. Cứ mấy buổi tối liên tiếp đều như vậy, Sở Mặc nhịn không được mà cường ngạnh đem cả Bạch Diệc Trạch và chăn ôm lên giường của chính mình. Hai người cứ thế mà chen chúc trên một chiếc giường đi ngủ.
Từ đầu Bạch Diệc Trạch không muốn, nhưng mà chống cự không nổi với sự ấm áp của ổ chăn Sở Mặc, cảm thấy thật giống như một lò sưởi, nên rất nhanh cậu đã thỏa hiệp. Vì thế mà suốt cả mùa đông, Bạch Diệc Trạch đều ru rú ở bên trong lòng Sở Mặc. Đem Sở Mặc trực tiếp trở thành gối ôm mà ôm đi ngủ, rồi dần dần biến thành thói quen của Bạch Diệc Trạch.
Sau này vì nhiều nguyên nhân khác nữa, mà phòng ngủ của Bạch Diệc Trạch cũng trở thành giường của anh luôn. Dù anh chưa muốn ngủ, thì cũng bị cậu ép phải ngủ cùng cậu.
Bạch Diệc Trạch từ đầu đã giấu anh rất nhiều chuyện, chuyện gì cũng không chịu nói với anh. Nên giờ cậu không chịu nói, Sở Mặc cũng không miễn cưỡng cậu, dù anh phát hiện cũng đều lờ như là không biết. Một lần nữa gặp lại câu sau bảy năm, Sở Mặc lại phát hiện ở trên người cậu có rất nhiều điều kì lạ, ánh mắt anh cảm thấy cậu so với người bình thường rất khác biệt. Dựa vào tính cách của Bạch Diệc Trạch, Sở Mặc tỉnh táo suy nghĩ thật kĩ, anh cảm thấy chuyện này cùng với chuyện bệnh tình của cha Tôn Uy kia sợ là không thoát khỏi liên quan.
“Em rốt cuộc đã làm gì, tại sao lại đem mình trở thành như vậy!” Sở Mặc ôm Bạch Diệc Trạch thì thào nói.
Hôm nay khi anh đi đến bệnh viện đưa cơm, bỗng nhiên nghe thấy được tin tức bệnh tình của cha Tôn Uy đã đỡ hơn rất nhiều. Bệnh vốn không có hi vọng gì, bác sĩ cũng đã từ bỏ trị liệu, vậy mà chỉ trong một đêm người bệnh lại tự khỏi, nếu nói nguyên nhân thì chỉ có thể nói đây chính là kì tích. Sở Mặc ở bệnh viện tuy không có biểu hiện ra nghi ngờ, nhưng anh tin tưởng bệnh của cha Tôn Uy tự khỏi là rất quỷ dị.
Liên hệ tới chuyện tối hôm trước Bạch Diệc Trạch tới bệnh viện, thêm nữa thân thể của cậu hôm nay rất khác thường, thật khó mà làm cho người ta không thể không liên hệ hai việc này có liên quan tới nhau.
Mặt khác, Bạch Diệc Trạch còn nuôi dưỡng một con sủng vật rất kì quái. Đôi khi làm cho người ta thật khó mà tin tưởng được sủng vật đó chỉ là một con sủng vật thông thường. Mà lúc anh đi đưa cơm đến bệnh viện, rõ ràng đã khóa cửa rất kĩ, nhưng khi về nhà lại không thấy Bạch Tiểu Cửu đâu.
Bạch Diệc Trạch cái gì cũng không chịu nói, Sở Mặc lại sợ sẽ kích thích đến cậu, nên chỉ đành phải đem tất cả nghi ngờ chôn giấu ở trong lòng. Kể từ khi gặp lại câu đến nay, anh luôn thấy cậu có bộ dáng mỏi mệt. Rồi hôm nay lại xuất hiện chuyện này, Sở Mặc không dám để cậu làm việc ở công ty của Lý Đức Hải nữa. Đợi cậu tỉnh dậy, anh sẽ lập tức sai bộ phận nhân sự điều động cậu tới làm việc ở chỗ khác.
Nếu Bạch Diệc Trạch không chịu đi tới bên nhà anh ở cùng, thì anh qua đây cũng không sao. Đợi tìm được cơ hội thích hợp, anh sẽ đem đồ đạc dọn qua nhà Bạch Diệc Trạch ở luôn.
Sở Mặc nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, từ lúc thấy bộ dạng cậu lơ mơ chưa tỉnh ngủ đi ra mở cửa cho anh, là anh đã biết cậu không nghỉ ngơi đầy đủ rồi. Càng nghĩ anh lại càng cảm thấy tức giận, vì sao cậu lại không biết tự chăm sóc bản thân mình như vậy chứ.
Còn về phần Bạch Diệc Trạch đang bị Sở Mặc ôm trong ngực, cậu cảm thấy bên người toàn là hơi thở quen thuộc, cho nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
Cho tới buổi sáng hôm sau khi Bạch Diệc Trạch tỉnh dậy, vừa mở mắt thì đã đập ngay vào mắt là khuôn mặt phóng đại gấp bội của Sở Mặc.
Hết chương 45.