Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Chương 84.
Sở Mặc lôi kéo Bạch Diệc Trạch về nhà, anh tự giác bỏ qua con đường rẽ vào khu nhà cũ kia, mà mang Bạch Diệc Trạch tới căn nhà của mình đang ở.
“Chúng ta có phải là đã đi quá rồi không….” Bạch Diệc Trạch nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng không tự chủ được bị Sở Mặc kéo đi về phía trước.
“Ngày hôm qua em đã nói cái gì?” Sở Mặc cường điệu hai chữ ngày hôm qua.
Bạch Diệc Trạch mờ mịt nhìn Sở Mặc, ngày hôm qua cậu nói nhiều như vậy, cậu cũng không rõ Sở Mặc muốn chỉ tới câu nào.
“Em nói chỉ cần tôi không thay đổi chủ ý, em sẽ đi dời tới nhà tôi ở cùng!” Sở Mặc cười nhìn Bạch Diệc Trạch, có lòng tốt mà nhắc lại cho cậu nhớ đêm qua cậu đã đồng ý chuyện gì.
Sở Mặc lúc ấy đã nói muốn Bạch Diệc Trạch ngày hôm sau sẽ đi qua nhà anh ở, mặc dù vấn đề này bọn họ thảo luận vừa mới qua mấy giờ, nhưng giờ cũng đã là ngày mới rồi, cho nên Sở Mặc yêu cầu Bạch Diệc Trạch lập tức thực hiện hứa hẹn.
May mà nơi Sở Mặc ở cách nơi ở của Bạch Diệc Trạch chỉ có một con đường, khoảng cách không quá xa, vì thế rất nhanh hai người đã tới cửa của khu nhà. Sở Mặc không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc của bảo an, anh vẫn nắm lấy tay Bạch Diệc Trạch dắt đi về hướng nhà mình.
Đây là lần thứ hai Bạch Diệc Trạch tới nơi này, lần trước cậu chỉ dừng lại một lúc nên chưa nhìn kĩ phòng ở. Hôm nay cậu mới phát hiện, Sở Mặc hình như là mới chuyển tới đây thì phải, tuy mới tới nhưng anh cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ để cho cậu tới ở. Trang trí trong phòng đều là dựa theo ý thích của cậu mà sắp đặt, đồ dùng hàng ngày đều được chuẩn bị hai phần, thậm chí ngay cả tủ quần áo cũng đã mua đầy đủ quần áo mới xếp ở bên trong. Bạch Diệc Trạch lúc này chẳng cần mang gì theo, chỉ cần vác người tới là có thể vào ở luôn.
Bạch Diệc Trạch nhìn Sở Mặc tỉ mỉ trang trí nhà cửa, cậu cảm động không nói ra lời, chủ động ôm lấy cổ, hôn lên môi anh một cái.
Hai người lăn qua lăn lại cả một buổi tối, sau đó lại đi dạo ở quỷ môn quan một vòng đã mệt gần chết. Cho nên lúc này, sau khí đã thu thập sơ qua, thì cả hai đều ôm nhau ngã xuống giường lớn trong phòng ngủ rồi thiếp đi.
Hai người ngủ thẳng tới giờ phải đi làm mới tỉnh dậy, nhưng hôm nay Sở Mặc lại phá lệ không đi làm. Anh sợ Bạch Diệc Trạch đổi ý, nên chuyện đầu tiên sau khi ngủ dậy chính là đi tới căn nhà của khu nhà cũ, cùng với Bạch Diệc Trạch mang toàn bộ đồ đạc chuyển đến nhà mình.
Bạch Diệc Trạch sắp xếp đồ đạc xong thì liền dẫn Sở Mặc đi tới nhà của Tôn Uy, nói với cha Tôn Uy sau này mình sẽ không ở đây nữa, tiện thể cảm ơn ông đã chăm sóc cậu trong mấy năm gần đây. Cha Tôn thấy Bạch Diệc Trạch muốn chuyển đi thì rất lo lắng, mãi tới khi Bạch Diệc Trạch phải nói đơn giản về gia thế của mình với cha Tôn, sau đó cậu còn thoải mái nói cho cha Tôn biết quan hệ của cậu cùng với Sở Mặc.
Cha Tôn cứ nghĩ hai người chỉ là quan hệ bạn bè, không nghĩ tới bỗng nhiên biến thành thật mật như vậy, khiến cho ông cũng hơi khó thích ứng. Bạch Diệc Trạch thẳng thắn thừa nhận, làm ông cũng cảm thấy mình có thái độ này là hơi quá phận. Dù sao mấy ngày vừa qua Sở Mặc cũng đối với Bạch Diệc Trạch rất tốt, tất cả đều được Cha tôn nhìn thấy, cho nên nghĩ lại, ông cảm thấy dù là không thừa nhận quan hệ của hai người cũng không được. Tuy hai người đều là đàn ông nhưng lại rất xứng đôi, cho nên trước khi rời đi cha Tôn vẫn cười chúc phúc hai người.
Sở Mặc chỉ hận không thể dán lên trên người Bạch Diệc Trạch, làm cho mọi người trong thiên hạ đều biết quan hệ của anh và cậu. Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch chủ động nói với người bên ngoài về quan hệ của bọn họ, Sở Mặc vui mừng lộ ra mặt luôn. Nhà của Sở Mặc rất đầy đủ, cho nên Bạch Diệc Trạch cũng không cần mang toàn bộ mọi thứ đến, hơn nữa nhà cậu cũng nhỏ chẳng có nhiều đồ, vì thế hai người tự mình dọn dẹp cũng rất nhanh.
Buổi chiều Sở Mặc cùng Bạch Diệc Trạch đi dạo siêu thị một vòng, mua khá nhiều nguyên liệu nấu ăn. Tối Sở Mặc xuống bếp tự mình nấu nướng, đợi tới khi một bàn ăn phong phú bày ra, hai người cũng bắt đầu ngồi vào bàn ăn mừng, mừng hai người có thể một lần nữa chính thức ở chung.
Sau khi ăn xong, Sở Mặc thần bí đưa cho Bạch Diệc Trạch một đống đồ vật. Bạch Diệc Trạch nhìn kĩ mới thấy trong đống đồ vật kia có quyển sổ tiết kiệm, sổ ghi nợ nần, bất động sản, tài khoản chứng khoán. Có thể nói dù đây chưa phải hoàn toàn là tài sản của Sở Mặc, nhưng cũng đã hơn chiếm hơn nửa gia tài của anh rồi.
Bạch Diệc Trạch ngồi xếp bằng ở trên sofa, đem tất cả đều mở ra ở trước mặt. Mỗi một thứ cậu rất cẩn thận mở ra xem. Hai người từ khi tách ra, lúc đó Sở Mặc có bao nhiêu tiền, Bạch Diệc Trạch vô cùng rõ ràng, giờ nhìn thấy một đống này nọ, cậu cảm thấy tài sản của anh đã nhân lên không biết bao nhiêu lần rồi.
“Từ giờ trở đi mấy thứ này đều giao cho em cất giữ!” Sở Mặc ngồi ở phía sau ôm lấy người cậu, sau khi thấy Bạch Diệc Trạch quay mặt lại thì hôn một cái. Anh đắc ý nhìn cậu nghiệm thu tài sản, không đúng, giờ phải nói là tài sản của hai người mới đúng. Vì giờ mọi thứ anh có đều là của Tiểu Trạch. Nghĩ một lát anh lại bổ sung một câu: “Mật mã giống như trước đây”.
Bạch Diệc Trạch thấy thế thì quay đầu dùng ánh mắt hỏi.
“Trước vẫn là em giúp anh chuyện này, cho nên giờ tự nhiên vẫn là giao cho em” Sở Mặc dán lên tai cậu nói, nói xong lại nhìn thấy lỗ tai Bạch Diệc Trạch phiếm hồng. Thấy thế anh nhẹ nhàng cắn lên một cái, tay ôm eo cậu cũng bắt đầu không yên mà động chạm.
Bạch Diệc Trạch vùng vẫy né tránh Sở Mặc quấy rầy, một bên cười hỏi: “Để cho em giúp anh giữ mấy thứ này, anh định cho em bao nhiêu tiền phí trông coi nha?”
“Cả người anh đã là của em rồi, em còn định thu tiền phí nữa sao?” Sở Mặc nghe thế liền vui vẻ, không khách khí mà đem cậu đè xuống ghế sofa.
Bạch Tiểu Cửu cùng Lục Hàm đem ác linh tí nữa hại chết bọn họ thu thập xong, sau đó không do dự làm cho nó biến mất khỏi thế giới này. Lục Hàm vừa rồi còn thiếu chút nữa không còn mạng trở về, cùng với Bạch Tiểu Cửu trải qua sinh tử, tuy hắn vẫn chưa biết nên đối mặt với đoạn tình cảm này với Bạch Tiểu Cửu, nhưng ít ra giờ cũng không còn bài xích như trước nữa.
Bạch Tiểu Cửu sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội thân cận với Lục Hàm, nên khi thấy Lục Hàm không định đuổi nó đi thì lập tức vui mừng đi theo sau lưng Lục Hàm, dùng dáng vẻ nhân loại mà đi về nhà.
Lục Hàm và Bạch Tiểu Cửu sau khi đi tới nơi Bạch Diệc Trạch ở, tòa nhà cũ nát thì vẫn đó, nhưng người thì không thấy đâu, chỉ còn lại căn nhà trống không.
Bạch Tiểu Cửu cũng nghiêm túc lại, nó cùng Bạch Diệc trạch có khế ước, nên chỉ nhắm mắt lại môt lát là nó đã tìm ra được cậu đang ở nhà của Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn nhà mình bỗng nhiên xuất hiện đàn ông, anh phát hiện ra chính mình cũng không còn khó chịu như trước nữa. Bạch Tiểu Cửu thì càng tự nhiên hơn, nó đi tuần tra một vòng quanh nhà Sở Mặc, sau đó vô cùng vừa ý. Nó đối với căn nhà của Bạch Diệc Trạch kia đã phải chịu đựng đủ rồi, đường đường là một cửu vĩ hồ thế mà phải ở một nơi rách nát, mỗi ngày phải ngủ trên ghế sofa, chuyện này nếu nói ra tuyệt đối sẽ bị cười sái quai hàm. Bạch Tiểu Cửu lúc trước giận mà không dám nói, giờ Bạch Diệc Trạch đã chuyển tới đây, chỗ ở mới này ít ra cũng phù hợp với thân phận của nó hơn.
Bạch Tiểu Cửu cũng không cần chủ nhân căn nhà là Sở Mặc đồng ý, nó đã đem một gian phòng khách làm địa bàn của mình. Sau đó mới dùng ánh mắt nói cho Sở Mặc biết, nó dùng căn phòng đó đã là nể mặt anh lắm rồi. Đại bản tiên đồng ý tới nhà ngươi ở, ngươi đúng là phải tu ba kiếp mới có cái phúc này đó nhé.
Sở Mặc biết tôn đại thần này đến đây thì đừng mong có thể mời nó rời đi được, vì thế anh nghiêm khắc cảnh cáo Bạch Diệc Trạch, để cho cậu không có chuyện gì thì cách xa con hồ li này ra một chút, tốt nhất không có việc gì thì đừng nói chuyện với nó. Sở Mặc cùng Bạch Tiểu Cửu vốn không vừa mắt nhau, thời điểm hai người gặp mặt đã không vui, nhưng giờ hiện tại ở dưới một mái hiên, cho nên đành phải nhẫn nhịn. Bạch Tiểu Cửu tới vô ảnh đi vô ting, chưa bao giờ đi cửa chính, nhưng xét thấy phần lớn thời gian nó đều ở lại nhà Lục Hàm, nên cảm thấy cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới thế giới hai người giữa anh và Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch đã từng ở cùng Sở Mặc một thời gian dài, nên đối với tập quán sinh hoạt đều rất quen thuộc. Cho nên lần này đến đây ở cùng, cơ bản cậu cũng không cần phải tìm hiểu gì nhiều, mà cứ như đang sống lại quãng thời gian còn học trung học.
Từ khi biết Bạch Diệc Trạch nửa đêm phải đi dẫn linh, Sở Mặc nói thế nào cũng không cho cậu đi làm vào buổi sáng. Anh bắt cậu phải ở nhà nghỉ ngơi, sau đó anh nói nếu cậu muốn đi làm thì chỉ có thể đi vào buổi chiều. Ở tập đoàn, trên danh nghĩa Bạch Diệc Trạch vẫn là trợ lý của Sở Mặc, nhưng thực chất Sở Mặc đã bắt đầu sắp xếp cho cậu tiếp xúc với công việc quan trọng của tập đoàn.
Sở Mặc cũng rất nhanh đã thích ứng với anh mắt bị biến hóa của mình, Bạch Diệc Trạch bắt đầu còn dậy Sở Mặc nhận biết mấy thứ xa lạ kia, thế nào là linh bình thường, và cái nào là không nên nhìn thì chủ động bỏ đi chứ đừng để bị nó phát giác ra mình có thể nhìn thấy. Có lẽ là do Sở Mặc nhìn thấy những thứ Bạch Diệc Trạch nhìn thấy, nên Bạch Diệc Diệc Trạch cũng không còn chán ghét hay bài xích mấy thứ kia như trước nữa.
Tập đoàn Vân Mặc cùng với thương hội Lâm Tuyền hợp tác làm ăn rất thuận lợi. Sở Mặc cũng nhận được một tấm thiệp mời, mời anh tới tham gia một bữa tiệc tư nhân của thương hội. Tiệc tối mời đến đều là những người đã và đang hợp tác với bọn họ, đồng thời còn có cả mấy nhân viên của thương hội cũng tham gia. Mà những người được mời tới, cũng đại biểu cho bọn họ là được thương hội chính thức tán thành và trở thành đối tác.
Nhưng chuyện Sở Mặc không ngờ tới, đó chính là sau khi về nhà thì cũng phát hiện ra có một tấm thiệp mời bị ném tùy ý ở trên mặt tủ. Hơn nữa tấm thiệp này còn đẹp hơn so với cái anh nhận được rất nhiều, nhìn qua cũng nhận thấy tấm thiệp này có đẳng cấp hơn so với cái của anh.
Trải qua nhiều chuyện, Sở Mặc cũng hiểu ra rất nhiều. Cho nên anh biết địa vị của dẫn linh sư không giống với người thường, hơn nữa Bạch gia lại còn la một trong những gia tộc sáng lập ra thương hội, nên việc Bạch Diệc Trạch nhận được tấm thiệp này cũng không có gì lạ. Lại nghĩ tới không biết Bạch Diệc Trạch có cùng đi tham gia tiệc tối với mình không, nhưng đợi tới khi hỏi xong thì Sở Mặc mới biết, Bạch Diệc Trạch căn bản là không tính sẽ đi, thiệp mời ở trong mắt đối với cậu mà nói chẳng khác gì tờ giấy bỏ đi.
Bởi vì là dẫn linh sư, thân phận Bạch Diệc Trạch vô hình dung đã đè thấp mấy cái gia tộc kia xuống một bậc, mà quan trọng là… Tuy là dẫn linh sư nhưng Bạch Diệc Trạch lại không thể làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục. Cho nên những người này tuy mời cậu tới, nhưng lại không hi vọng cậu sẽ xuất hiện.
Vì thân phận này, mỗi tháng Bạch Diệc Trạch đều nhận được vài tấm thiệp mời, chẳng qua ngay từ đầu cậu đã không muốn đến tham gia những sự kiện này, nên ngoài công việc ra thì cậu toàn ở trong nhà chứ không đi đâu cả. Đó chính là lý do mà những người kia chỉ phát thiệp mời mà chưa từng gặp cậu. Mọi người ở trong lòng đều hiểu mà không nói, xuất phát từ lễ nghi nên mỗi lần có sự kiên thì đều đưa thiệp mời, còn chuyện cậu có đi hay không cũng chẳng phải trọng điểm.
Sở Mặc chưa từng quên, anh có thể thuận lợi hợp tác được cùng với thương hội, công lao hoàn toàn đều thuộc về Bạch Diệc Trạch. Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch có tên trong danh sách khách mời, anh bắt đầu đeo bám dai dẳng muốn câu đi cùng mình tham dự. Với tư cách cậu là người trung gian trong lần hợp tác này, nhưng hiện giờ anh và thương hội cũng đã chính thức trở thành người nhà rồi.
Sở Mặc không ở nhà, Bạch Diệc Trạch ở nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì cho nên không nghĩ nhiều thì cậu đã đồng ý đi cùng anh tới tham dự bữa tiệc.
Tiệc tối được cử hành ở trong biệt thự của Hà gia, người được mời cũng không nhiều, nên chỉ có mười bàn tiệc được bày biện. Thời điểm Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch tới nơi thì thời gian bữa tiệc bắt đầu cũng sắp tới. Bạch Diệc Trạch chỉ là tùy ý tới vui chơi, cho nên khi vào cửa cũng không lấy ra thứ chính minh thận phận, mà cậu lấy thân phận là trợ lý của Sở Mặc mà vào.
Sở Mặc lôi kéo Bạch Diệc Trạch đi tới mấy bàn phía sau ngồi xuống, anh vừa mới bắt đầu hợp tác với thương hội, xét về quan hệ thì tập đoàn Vân Mặc cũng không thể so với nhiều người đứng ở đây, nên anh cũng tự mình hiểu lấy.
Bạch Diệc Trạch vụng trộm nhìn hội trường, thấy không có người của Bạch gia tham dự thì thoáng yên tâm. Bạch gia cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện làm ăn của thương hội, cho nên bữa tiệc này người của Bạch gia không đến cũng chẳng có gì là lạ. Hơn nữa vị trí Sở Mặc chọn cũng không phải trung tâm của bữa tiệc, Bạch Diệc Trạch không lo lắng sẽ bị người ta nhận ra, vì thế cậu cười nói vui vẻ với Sở Mặc.
Dư Đông Huy mang theo tinh thần mệt mọi đi vào hội trường, hắn trước chính là nòng cốt của thương hội, giờ biến thành một người đối với thương hội có cũng được mà không có cũng không sao, bảo hắn làm sao không khổ sở. Chuyện lần trước xảy ra ở Tây Sơn,tuy hắn không bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cũng không tốt đẹp hơn là bao. Bị trục xuất tới Tây Sơn để bảo vệ và làm bạn với yêu quái hàng ngày, có khác gì chuyện bị thương hội vứt bỏ đâu.
Bởi vì một sai lầm bị thương hội ném đến đây còn chưa tính, giờ sinh hoạt của hắn đều bị đám yêu quái vây quanh, hắn hàng ngày chỉ biết âm thầm kêu khổ. Dư Đông Huy dù gì cũng là một phần tử của thương hội, cho nên hắn vẫn nhận được thiệp mời, mà thời điểm hắn nhận được thiệp mời, Dư Đông Huy không cần nghĩ nhiều thì đã nhanh chân chạy xuống núi. Nếu còn ở lại đây để đám yêu quái lăn qua lộn lại nữa, hắn chỉ sợ sẽ bị điên mất.
Hiện tại Dư Đông Huy đã không có tư cách ngồi ở vị trí trung tâm của hội trường, cho nên Dư Đông Huy cũng không oán hận gì mà chỉ chào hỏi người quen, sau đó tự giác đi tới mấy bàn ở phía sau. Còn chưa đi tới chiếc bàn kia, Dư Đông Huy đã nhìn thấy hai người ngồi ở cái bàn gần đó mà thất thần. Hai người này hắn vừa mới gặp không lâu nên tuyệt đối không thể nhìn lầm, đó chính là Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc.
Dư Đông Huy đang đi thẳng thì rẽ vào khúc quanh, đi đường bên kia tới dãy bàn phía sau. Hắn giờ chẳng còn muốn nghĩ vì sao hội trưởng hội thiên sư lại đi ngồi ở dãy bàn này nữa rồi, bởi vì chuyện liên quan tới Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc không phải chuyện hắn nên quản. Hắn chỉ biết hai người này là hai người mà hắn không thể trêu vào, chỉ cần nhìn nhiều hai người này một chút hắn cũng cảm thấy sẽ không có chuyện tốt, chứ đừng nói ngồi cùng một bàn ăn, cho nên cách càng xa hai ôn thần này mới là điều tốt nhất.
Hà Tiêu đi theo phụ thân cùng tới, vì tâm những năm gần đây cô đều dành hết cho Sở Mặc, nên khi vừa mới đi vào hội trường, cô bắt đầu đưa mắt tìm kiếm Sở Mặc. Lần trước cứng rắn lôi kéo Sở Mặc đi dạo phố cùng mình, sau đó đã rất lâu cô chưa từng nhìn thấy anh, vì thế lúc này cô mới vui vẻ chuẩn bị đi qua chào hỏi Sở Mặc. Đương nhiên đợi tới khi cô thấy Sở Mặc ngồi cùng với một người, mà anh lại còn cười nói với người kia, thì sắc mặt nhất thời thay đổi.
Quen biết Sở Mặc một thời gian dài, cô đã bao giờ thấy Sở Mặc ôn nhu cười với người khác đâu!
Hết chương 84.