Cho nên mới nói tấm phong linh phù này của Bạch Diệc Trạch chẳng những không thể ngăn cản ác linh, ngược lại còn bị chúng nó lợi dụng. Cũng không biết ác linh đã động tay gì ở trên phù chú, mà hiện giờ chính tấm phù đó đã trở thành đầu sỏ vây nhốt bọn họ ở nơi đây.
“Có biện pháp nào phá được phù chú này không?” Lục Hàm mở miệng hỏi.
Đối phương có thân phận rõ ràng, mục đích lại càng không phải nói. Chính là trước muốn vây nhốt bọn họ lại, sau đó thuận lợi tiến vào luân hồi tuyền. Nhưng nguyên nhân bọn họ bị nhốt ở đây lại là vì chính đạo phù chú của Bạch Diệc Trạch, bởi vì đạo phù chú kia tồn tại nên khiến bọn họ không thể ra ngoài. Hiện giờ chỉ cần đúng bệnh bốc thuốc, chuyện ra ngoài cũng không phải là quá khó khăn.
“Nếu chúng ta ở bên ngoài, xé lá phù kia rất đơn giản. Phù là do tôi làm, tôi rất rõ ràng vị trí của nó. Nhưng căn bản là chúng ta lúc này đều ở bên trong, không có biện pháp để động đến là bùa kia, hay nói đúng hơn là chúng ta chẳng có cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài. Nên việc hủy đi lá bùa kia là chuyện không thể” Bạch Diệc Trạch rầu rĩ đưa ra kết luận.
“Ngươi nói thẳng ra là chúng ta không ra được cho nhanh, còn ở đó nói mấy lời vô nghĩa” Bạch Tiểu Cửu ở một bên bất mãn nói thầm: “Khó lắm mới gặp được cao nhân chỉ điểm bến mê, sau đó mới phát hiện ra đó chỉ là một câu khó hiểu gì mà tìm đường sống trong chỗ chết. Chết là chết, nếu mấy người các ngươi thật sự chết đi rồi thì làm sao mà sống lại được. Bên ngoài kia ác linh cũng đâu phải là lũ nhát gan, chỉ cần chờ đợi thì nó cũng chẳng cần tốn sức vẫn có thể đi vào được luân hồi tuyền”.
Ác linh chưa cùng bọn họ chính diện ra tay, là bởi vì nó không nắm chắc phần thắng. Hiện tại ác linh làm thế này chẳng qua là muốn kéo dài thời gian, để bọn họ ở trong không gian tràn ngập mặt trái của cảm xúc, đợi tới khi bọn họ chống đỡ không nổi nữa là thành công. Ác linh có đầy đủ kiên nhẫn để cùng bọn họ giằng co, một khi bọn họ ngã xuống, nó sẽ lập tức tiến vào luân hồi tuyền chẳng hề trở ngại.
Bảo hộ luân hồi tuyền là trách nhiệm của dẫn linh sư, Bạch Tiểu Cửu biết Bạch Diệc Trạch lúc này hẳn là rất cuống rồi. Nhưng nó lại không cam lòng, chẳng lẽ chỉ vì một tên ác linh mà làm cho bọn họ buông tay chịu trận sao. Cơ mà lúc này dù có gấp cũng vô dụng, bọn họ lần này chỉ sợ là khó thoát thật rồi.
“Tiểu Cửu, ngươi vừa rồi mới nói gì!” Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên vội vàng hỏi lại.
“Bạch Diệc Trạch, lỗ tai của ngươi hiện tại đã không thể dùng được nữa rồi hả?” Bạch Tiểu Cửu nói móc một câu, nhưng vẫn lặp lại lời nói vừa rồi một lần: “Ta nói là tình cảnh hiện giờ của chúng ta, cho dù là một người nhát gan cũng có thể đắc thủ”.
Vừa mới rồi có thứ gì đó lóe lên ở trong đầu, Bạch Diệc Trạch giống như đã tóm được trọng điểm, nhưng nhất thời lại nghĩ chưa ra: “Không phải câu này, là câu nói trước câu này. Ngươi vừa rồi mới nói cố tìm đường sống trong chỗ chết gì đó cơ mà?”
Trong bóng đêm, Bạch Tiểu Cửu nghi ngờ nhìn về phía Bạch Diệc Trạch, nhưng nghĩ nghĩ một chút sau đó vẫn lặp lại một lần: “Cố tìm đường sống trong chỗ chết, chết là chết, nếu mấy người các ngươi thật sự chết đi rồi thì làm sao mà sống lại được”.
“Đúng, đúng, chính là câu này!” Giọng nói lúc này của Bạch Diệc Trạch đã không còn che dấu được sự hưng phấn nữa.
“Đây có liên quan gì chứ!” Bạch Tiểu Cửu cũng bị Bạch Diệc Trạch làm cho khó hiểu, nó mở miệng cảnh cáo: “Người đừng có thấy chúng ta không có việc gì làm, rồi đi gây thêm phiền toái, ngươi cảm thấy chúng ta chưa đủ loạn sao?”
“Ta hiểu câu nói cố tìm đường sống trong chỗ chết kia là ý muốn nói gì rồi!” Bạch Diệc Trạch cũng không để ý tới lời cảnh cáo của Bạch Tiểu Cửu, cậu cực kỳ vui mừng nói: “Nhưng lời này quả nhiên là phải nhìn vào mặt chữ mà lý giải, cho nên giờ ta đã có biện pháp đi ra ngoài!”
Nghe Bạch Diệc Trạch nói thế, tinh thần của mọi người đều trở nên tỉnh táo rồi vây quanh cậu lại.
“Cố tìm đường sống trong chỗ chết ở nơi đáng lẽ phải chết, nếu chúng ta coi lời nói này là một danh từ để lý giải, vậy thì có thể chân chính hiểu được hàm nghĩa của câu nói này rồi” Bạch Diệc Trạch hướng về phía mọi người giải thích.
“Ý cậu là nơi chết ở đây chính là muốn chỉ tới âm phủ?” Lục Hàm lập tức phản ứng lại: “Nơi này ngăn cản chúng ta ra ngoài là dương gian, mà cậu là muốn để chúng ta sẽ đi ngoài từ con đường âm phủ, sau đó lại từ âm phủ quay trở về dương gian?”
Suy nghĩ theo chiều hướng này, chỗ chết chính là chỉ nơi mà người chết phải đi tới, cũng chính là âm phủ. Mà đường sống kia nếu cẩn thận suy ra, đó chính là nơi tương phản với nơi người chết ở được gọi là dương gian. Lời nhắc nhở này quả thật là ghê gớm, dựa vào mặt chữ mà giải thích đầy đủ thì có nghĩa là trước tiên đem bản thân đặt ở âm phủ, sau đó lại từ âm phủ đi tới dương gian.
“Thật thông minh!” Bạch Diệc Trạch khen ngợi.
“Nói nhỏ thôi!” Lục Hàm không khách khí, hắt ngay nước lạnh vào Bạch Diệc Trạch: “Âm phủ là nơi mà người sống có thể tùy ý đi lại sao? Nơi đó chỉ có người sau khí chết hóa thành linh hồn mới có thể đi tới. Không đúng, cho dù là người đã chết biến thành linh cũng không thể tùy ý đi vào, mà còn cần dẫn linh sư….”
Lục Hàm đang quở trách một nửa thì bỗng nhiên không nói tiếp nữa, âm phủ không phải nơi có thể tùy ý cho bất kì ai tới, thậm chí là biến thành linh cũng không thể đi vào. Mà còn phải cần tới dẫn linh sư mở đường thì linh mới có thể tiến vào âm phủ, sau đó đợi luân hồi. Nhưng hắn lại đã quên một chuyện, Bạch Diệc Trạch chính là dẫn linh sư. Dẫn linh sư là chìa khóa để mở cánh cửa thông giữa hai giới âm dương, chỉ cần người này có lý do thì bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra cánh cửa thông với âm phủ.
Sở Mặc nhạy cảm bắt được chữ dẫn linh sư từ trong miệng Lục Hàm. Đó là một cái tên xa lạ nhưng vào tai anh thì lại trở nên rất phức tạp, anh cảm nhận được cái tên này có quan hệ với Bạch Diệc Trạch. Sở Mặc yên lặng nhớ kỹ tên này, sau đó yên lặng tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
“Tiểu Cửu, ngươi cảm thấy thế nào?” Bạch Diệc Trạch hỏi ý Bạch Tiểu Cửu.
Bọn cậu hiện giờ đang ở một nơi xa lạ, muốn từ nơi này đi ra bên ngoài nhưng tất cả mọi con đường đều đã bị chặt đứt. Tuy hương dương gian đã bị phá hủy, nhưng bọn họ còn có thể từ nơi này đi tới âm phủ, hơn nữa âm dương hai giới đối với bản thân cũng rất chặt chẽ, chỉ cần đến được âm phủ sẽ không sợ không thể quay lại dương gian. Chỉ cần hiện giờ bọn họ sử dụng cách vu hồi, trước vòng đi tới âm phủ, sau lại từ âm phủ đi tới dương gian là xong.
“Chuyện này cũng không giống như chuyện người tục mệnh cho Tôn lão đầu đâu, lần trước ngươi chỉ cần mở ra con đường âm dương để cho một linh hồn tiến vào mà thôi. Thế nhưng chỉ một lúc như thế mà ngươi đã chống đỡ không xong, trở thành người có bộ dáng chẳng khác nào quỷ” Giọng nói của Bạch Tiểu Cửu vô cùng không tin tưởng: “Hiện tại ở đây có ba người sống, công thêm một con yêu quái, ngươi xác định là nửa đường linh lực của ngươi sẽ không bị đứt đoạn à? Hay ngươi định đem toàn bộ chúng ta hại chết ở âm phủ?”
Lần trước Bạch Diệc Trạch mở ra con đường âm dương để linh hồn Tôn Uy đi vào, mặc dù là sinh hồn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đi vào âm phủ, cho nên Bạch Diệc Trạch mới có thể thuận lợi để cho hắn đi vào, và cũng không tốn bao nhiêu linh lực. Nhưng lần này không giống thế, Bạch Diệc Trạch tuy có thể mở ra con đường âm dương, cơ mà lần này tiến vào lại không phải là thứ thuộc về âm phủ, đối với chuyện linh lực sẽ hao tổn hoàn toàn khắc hẳn với lần trước. Nếu Bạch Diệc Trạch mang nhóm người bọn họ đi vào, rồi nửa đường linh lực không thể chống đỡ mà ngã xuống, thì chẳng khác nào bọn họ sau khi đi tới âm phủ rồi không thể trở về dương gian.
Âm phủ cũng không phải là nơi bọn họ có thể ở lại, mượn đường tới âm phủ thì dễ, nhưng con đường này cũng không phải nơi có tốt đẹp gì. Âm phủ là nơi tập trung hàn khí, trừ bỏ Bạch Diệc Trạch không cần lo lắng, thì bọn họ đều phải kiêng kị, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
“Nếu đây đã là đề nghị tôi nói ra, thì tôi có thể trăm phần trăm nắm chắc, đảm bảo có thể để mọi người an toàn trở lại dương gian” Bạch Diệc Trạch trầm giọng nói: “Tôi sẽ không lấy mạng người ra để đùa”.
Mở ra con đường âm dương cho bốn người sống đi tới âm phủ, đúng là chuyện rất hao tốn linh lực, nhưng bọn họ cũng không thể nào tách ra hành động đơn lẻ được. Bọn họ giờ ở nơi này chính là nơi bị ác linh khống chế, cho nên dù là ở lại đây chờ hay không chờ thì cũng chỉ có một đường chết ở trong tay ác linh. Hoặc là dù chờ được tới khi bọn họ có thể đi ra đối phó với ác linh, cũng chắc gì đã nắm phần thắng. Còn chưa tính tới hiện giờ có phải ác linh đang tính toán làm sao để trả thù bọn họ hay không, cho nên nếu muốn đi ra ngoài, nhất định phải cả bốn người cùng đi ra.
Từ sau lần ở bệnh viện mở ra con đường âm dương, linh lực Bạch Diệc Trạch đã trở nên mạnh hơn rất nhiều. Giờ mở ra đường âm dương để bốn người đi vào, tuy linh lực hao tổn lớn nhưng vẫn ở trong khả năng chịu đựng của cậu, cho nên không đáng lo ngại.
Sở Mặc giữ bả vai Bạch Diệc Trạch, anh nghe không xót một từ nào mà Bạch Tiểu Cửu vừa nói. Lần đó cha Tôn Uy bỗng nhiên khỏi bệnh, đúng là không ngoài suy đoán của anh, quả nhiên có liên quan tới Bạch Diệc Trạch. Lần đó toàn thân Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên lạnh lẽo, thiếu chút nữa đã hù chết Sở Mặc. Rõ ràng là cậu đã không thèm để ý tới thân thể của mình mà đi tục mệnh cho người khác! Sở Mặc ở trong lòng lại ghi thêm một khoản nợ cho Bạch Diệc Trạch. Tuy Sở Mặc không thể hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng lúc này đã không thể che dấu nổi kinh ngạc. Tục mệnh ý nghĩa là gì thì bất cứ ai đều hiểu rõ, nhưng khi bác sĩ đã tuyên ôố người bệnh phải chết, mà Bạch Diệc Trạch lại có khả năng cứu sống người trở lại!
Áp lực trên vai Bạch Diệc Trạch đột nhiên tăng lên gấp đôi, cậu đứng cạnh Sở Mặc, tuy không nhìn thấy biểu tình của anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp đang tỏa ra từ trên người anh. Lúc này Bạch Diệc Trạch chỉ hận không thể xé rách cái mồm của Bạch Tiểu Cửu, tuy bốn người ở đây đều không phải người ngoài, nhưng cũng đâu thể nào cái gì cũng có thể nói ra.
Bị nhốt ở đây không thể nghi ngờ là chờ chết, đi vào âm phủ tuy nguy hiểm nhưng ít nhất còn có đường sống, đây cũng là sự lựa chọn duy nhất và tốt nhất.
Trước mắt mọi người bỗng nhiên có ánh sáng màu vàng đậm của lửa, tạm thời xua tan đi bóng tối xung quanh, khiến cho ấp lực trong nháy mắt cũng nhạt đi không ít. Bóng tối ở nơi đây không phải chỉ cần có ánh sáng thông thường là có thể xua tan đi, vừa rồi trong tay Bạch Tiểu Cửu đã ngưng tụ quả cầu lửa, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị hắc ám cắn nuốt liên tục chẳng để lại chút tung tích nào. Cho nên mọi người lúc này đều dựa vào nguồn sáng mà đi qua, đập vào mắt chính là một lá phù chú đang trôi nổi ở giữa không trung, rồi dần đần tự thiêu đốt chính nó. Cuối cùng ở trong mắt bọn họ chỉ còn lại ánh lửa mà lá bùa vừa tự đốt, sau đó phát ra ánh sáng.
Phù chú trên người Bạch Diệ Trach làm gì có cái nào là thứ phẩm, tất cả đều là thứ có linh lực cực lớn. Mà lá phù chú vừa cháy kia cũng không phải là một tờ giấy bình thường, nếu là mọi khi, Bạch Diệc Trạch khẳng định sẽ không lãng phí mà dùng linh lực đi đốt một đạo phù chú… nhưng vì ở dưới tình huống đặc biệt, cậu cũng chẳng thể quan tâm nhiều.
Mượn ánh sáng, Bạch Diệc Trạch lấy ra một đạo phù chú đưa cho Lục Hàm, ý đồ muốn giảm bớt sự tổn hại của âm khí nơi âm phủ đối với thân thể của hắn. Sau đó cậu lại cầm một phù chú, tự tay dán lên người Sở Mặc, rồi nắm chặt lấy tay anh: “Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng không được buông tay”.
Bạch Tiểu Cửu không cần cậu phải lo lắng, Lục Hàm thì đã có Bạch Tiểu Cửu ở bên cạnh che chở, cho nên cậu chỉ cần bảo vệ tốt Sở Mặc là được.
Mười ngón tay đan xen, Sở Mặc cảm nhận được một dòng nước ấm truyền từ chỗ hay hai bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ tới trên thân mình, từ từ lan khắp toàn thân. Sở Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Bạch Diệc Trạch, nở nụ cười cổ vũ cho cậu.
Lá bùa chiếu sáng là nhờ vào linh lực, chẳng khác nào một tờ giấy đang đốt được quay chậm. Nói thì nói vậy nhưng thời gian cũng không có nhiều, Bạch Diệc Trạch một tay nắm lấy tay Sở Mặc, một tay nâng lên ngưng tụ linh lực, hai mắt nhắm lại tập trung tinh thần.
Trước đã có kinh nghiệm, nên lần này Bạch Diệc Trạch làm cũng không mất nhiều sức lực. Rất nhanh, không gian cách đó không xa bắt đầu vặn vẹo, ở giữa không trung dần xuất hiện một khe hở nhỏ tràn đầy ánh sáng màu xanh giống như ở luân hồi tuyền. Cùng lúc đó ánh sáng ở trên tay Bạch Diệc Trạch cũng sáng lên và mang theo màu sắc ý hệt, làm cho khe hở kia dần dần mở rộng ra, mãi cho đến khi có thể chứa được bốn người bọn họ đi qua mới thôi.
Sở Mặc dù đã đứng cách đó một khoảng khá xa, nhưng anh vẫn như cũ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tràn ra, mà loại lạnh lẽo này anh không hề xa lạ tí nào, giống hệt với lần trước Bạch Diệc Trạch bị bệnh. Chẳng khác gì so với sự lạnh lẽo từ trong thân thể cậu tràn ra khi đó.
Mấy người đều không ai nói gì, Bạch Tiểu Cửu kéo tay Lục Hàm dẫn đầu đi vào con đường âm dương.
Lục Hàm bị Bạch Tiểu Cửu nắm tay thì hơi bất ngờ, nhưng cũng không giật tay ra mà vẫn đi theo Bạch Tiểu Cửu tiến vào. Hắn không như Sở Mặc ngay cả linh lực cũng không có, nên hắn có thể tự chăm sóc bản thân, không cần Bạch Tiểu Cửu bảo vệ. Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Cửu nắm lấy tay hắn, bàn tay to lớn của Bạch Tiểu Cửu rất ấm áp, làm cho hắn cảm thấy cực kì yên tâm, hắn không nỡ rút ra.
Bạch Diệc Trạch đẩy bả vai Sở Mặc, ý bảo anh đi vào. Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch mồ hôi đầy đầu, đành đem lời muốn nói nuốt lại. Anh nắm lấy tay Bạch Diệc Trạch sau đó bước lên con đường âm dương. Bạch Diệc Trạch phụ trách cản lại phía sau, cho nên cậu là người đi vào cuối cùng, và cũng vì thế ngay sau khi cậu bước vào thì khe hở vừa xuất hiện trong không khí cũng biến mất trong nháy mắt.
Tập đoàn Vân Mặc ở ngay gần công viên, đài phun nước ở bên cạnh ao đột nhiên nứt ra một khe hở nhỏ, sau đó có một người đi ra từ bên trong.
“Lại thấy được ánh mặt trời, cảm giác thật là tốt!” Lục Hàm chân vừa chạm đất, không kịp thở mà đã cảm thán luôn. Hắn nhìn cảnh vật xung quanh rồi nói tiếp: “Chúng ta đi một vòng, vậy mà lại tới ngay công viên nhỏ này”.
Tiếp sau đó là vài người từ trong khe hở đi ra, Bạch Tiểu Cửu giải thích với Lục Hàm: “Nơi này là luân hồi tuyền, nên buổi tối cũng không có người tới đây. Nếu như chọn nơi khác để đi ra, khiến cho người ta thấy từ trong không trung bỗng có bốn người sống xuất hiện, chỉ sợ sẽ dọa người ta đột tử”.
Vài người bình an vô sự từ trong âm phủ đi ra, ngay cả tâm tình không tốt của Bạch Tiểu Cửu cũng trở nên dễ chịu hơn. Nhìn thời gian, chợt phát hiện ra bọn họ đã ở trong tòa nhà của tập đoàn lâu như thế, nhưng bây giờ lại vẫn chưa tới thời điểm dẫn linh giữa đêm khuya. Thật giống như bọn họ vừa rồi trải qua một quãng thời gian đó, tất cả chỉ là ảo giác.
“Tiểu Trạch, em không sao chứ!” Sở Mặc đỡ Bạch Diệc Trạch, giọng nói cũng trở nên lo lắng.
Đến tận khi tất cả bọn họ từ trong nơi kì quái kia tiến ra, Bạch Diệc Trạch vẫn còn vô cùng trấn định. Mà giờ ngay khi trở về nơi quen thuộc, nắm tay của cậu ở trong tay anh mới bắt đầu run lên. Bạch Diệc Trạch luôn đi ở sau cùng, Sở Mặc không nhìn thấy sắc mặt của cậu, giờ nhìn lại anh mới phát hiện ra sắc mặt cậu đã không còn tí máu nào.
“Tôi, tôi không sao!” Bạch Diệc Trạch dựa vào trong lòng Sở Mặc, thậm chí giọng nói của cậu cũng trở nên run rẩy.
Bạch Tiểu Cửu liếc mắt nhìn Bạch Diệc Trạch một cái, hai người trao đổi ánh mắt môt chút. Sau đó nó mang theo Lục Hàm chạy về phía tập đoàn Vân Mặc. Bọn họ đã không có việc gì nữa, nhưng chuyện còn chưa giải quyết xong. Giờ nó muốn thu thập tên ác linh kia, nó muốn nhìn xem ác linh kia là cái dạng gì.
“A Mặc! Có một số việc tôi vẫn chưa nói với anh” Nhìn Bạch Tiểu Cửu và Lục Hàm đã đi xa, Bạch Diệc Trạch mới bắt đầu nói chuyện: “Vừa rồi anh cũng đã thấy, tôi chính là dẫn linh sư, người có năng lực liên hệ giữa hai giới âm dương!”
Hết chương 82.