Bạch Diệc Trạch vốn đã không thích bệnh viện, nhưng công việc của cậu lại đòi hỏi cậu phải tới, thậm chí còn là vào buổi tối nữa.
Trong bệnh viện mỗi ngày đều có rất nhiều người chết. Mà nơi các linh hồn tụ tập nhiều nhất trừ bỏ luân hồi tuyền cùng nghĩa địa ra thì chính là bệnh viện.
Bạch Diệc Trạch mang cơm đến bệnh viện cho cha của Tôn Uy. Tôn Uy ở bệnh viện trông coi mấy ngày nay rồi, cậu được biết bệnh tình của bác Tôn không được tốt lắm, cũng vì thế mà Tôn Uy phờ phạc đi rất nhiều. Bạch Diệc Trạch nhìn trong mắt, để ở trong lòng. Bác Tôn trước giờ luôn chiếu cố tới cậu, vì sống ở gần nhau nhiều năm nên cậu đã sớm đem bác Tôn như người cha thứ hai của mình rồi. Hiện tại bác Tôn bị bệnh như này, nhưng cậu lại không thể giúp gì được.
Cậu cùng với Tôn Uy đều không có cách nào cả, mỗi ngày ngoài ở trong bệnh viện trông coi thì cũng chỉ có thể cố gắng bớt chút thời gian mang cơm tới cho Tôn Uy cùng với bác Tôn.
Mẹ Tôn Uy chết sớm, lại không có họ hàng thân thích nào. Trong nhà chỉ có hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, nhưng tình cảm hai cha con rất tốt. Cuộc sống hai người rất vất vả, mãi cho tới khi Tôn Uy tìm được công việc thì cuộc sống của hai cha con mới được ổn định ở trong thành phố Lâm Tuyền này. Cha Tôn còn chưa kịp được con trai phụng dưỡng báo đáp vài năm, thì vào một buỗi tối bỗng nhiên ngất xỉu ở trong nhà. Đến bệnh viện kiểm tra, lại phát hiện ra là ung thư gan, hơn nữa còn là giai đoạn cuối.
Tôn Uy vì thế mà càng thêm áy náy, hắn cho rằng cha bị bệnh là do thời gian dài phải làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Vì kiếm tiền nuôi hắn ăn học, mà ông làm rất nhiều việc, ngay cả thời gian ăn nghỉ cũng không có.
Hôm nay là thứ bảy, cha của Tôn Uy phải làm phẫu thuật vào buổi sáng. Vì thế mà Bạch Diệc Trạch nghỉ ở nhà một hôm, cậu không tới bệnh viện. Cậu định đợi tới chủ nhật sau khi đã nghỉ ngơi đủ thì sẽ chủ động đi vào bệnh viện đưa cơm, nhớ đến mấy ngày nay Tôn Uy không ăn uống gì nhiều, Bạch Diệc Trạch nảy ra một chủ ý, cậu đặc biệt ở nhà tự mình xuống bếp làm vài món ăn.
Bên ngoài trời đã tối đen, buổi tối Bạch Diệc Trạch đeo kính không tiện nên trên đường đi tới bệnh viện, trừ bỏ người nhà của bệnh nhân đi tới đi lui thì cậu còn nhìn thấy cả một vài thứ mà người bình thường không nhìn thấy. Đó là một nhóm quỷ sai mặc đồ đen, không ngừng đi xuyên qua đám người, áp giải những linh hồn vừa rời khỏi xác đi.
Nhóm quỷ sai tiến hành công việc của chính mình là chuyện thường, nên khi phát hiện trong đám người có người sở hữu âm dương nhãn thì cũng không hề ngạc nhiên. Nhưng khi trông thấy một người trẻ tuổi, cả nhóm đều tự giác mà dừng lại, sau đó cung kính hướng về người nọ gật đầu hỏi thăm. Mãi cho tới khi người nọ đi xa, bọn họ mới bắt đầu tiếp tục công việc của chính mình.
Quanh năm cùng quỷ sai giao tiếp, Bạch Diệc Trạch đối với những người này cũng tính là có quan hệ tốt. Cho nên tất cả quỷ sai làm việc ở trong phạm vi thành phố Lâm Tuyền này, cậu đều có quen biết. Nên khi gặp nhau trên đường, cậu cũng không có biểu hiện gì nhiều, giống như không hề trông thấy rồi lập tức đi thẳng về hướng phòng bệnh của bác Tôn. Đối với hành động chào hỏi của quỷ sai, cậu chỉ dùng ánh mắt ý bảo cậu đã biết.
Sở Mặc tới bệnh viện thăm một người bạn, mới vừa từ phòng bệnh đi ra thì bỗng trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Còn chưa kịp để anh tiến đến chào hỏi, thì người đó đã biến mất ở một góc tối. Sở Mặc khẳng định chắc chắn người kia chính là Bạch Diệc Trạch.
Chuyện tư liệu bị tiết lộ đã được giải quyết tương đối ổn thỏa, nên Bạch Diệc Trạch không cần phải tăng ca vào buổi tối nữa. Hai ngày nay anh muốn cùng ăn tối với Bạch Diệc Trạch nhưng đều bị cậu từ chối. Hôm nay là chủ nhật thế nhưng cậu vẫn không đồng ý lời mời của anh, mà giờ bắt gặp cậu ở đây anh mới hiểu thì ra mấy ngày vừa rồi cậu vội vàng như vậy là để đến bệnh viện. Càng nghĩ Sở Mặc lại càng cảm thấy không hài lòng.
Vì Bạch Diệc Trạch từ chối đi ăn với anh, nên Sở Mặc mới có thời gian rảnh. Nghĩ tới không có việc gì làm, mà mấy hôm trước có một người bạn nằm viện nên mới đi tới thăm. Không nghĩ đến anh và cậu lại có duyên tới vậy, ngay cả ở bệnh viện cũng để cho anh gặp được cậu.
Sở Mặc phân vân không biết có nên đuổi theo hay không, chuyện bệnh tình cha của Tôn Uy anh cũng có nghe nói. Bệnh này không phải có tiền là có thể chữa khỏi được, dù có tận lực trị liệu cũng chỉ có thể kéo dài được một thời gian thôi. Bởi vì quan hệ của Tôn Uy với Bạch Diệc Trạch rất tốt, nên Sở Mặc mới tìm hiểu rõ ràng như thế. Anh cũng đã phải người tới thăm hỏi cha Tôn Uy, biểu đạt sự quan tâm của công ty đối với gia đình nhân viên.
Bạch Diệc Trạch nhất định là đi thăm bệnh, nhưng mục đích của Sở Mặc tìm Bạch Diệc Trạch thì không giống nhau, nên nếu đi vào sợ là không tốt. Giờ thăm bệnh cũng chỉ có một tiếng, sau đó chắc hẳn cậu sẽ rời đi. Sở Mặc hạ quyết tâm, quyết định đứng ở bên ngoài bệnh viện chờ cậu xuất hiện.
Bạch Diệc Trạch đẩy cửa phòng bệnh, lập tức cảm nhận được ngay không khí trầm trọng và áp lực ở bên trong phòng.
Tôn Uy ngồi ở bên giường nhìn cha, tay nắm chặt lấy tay cha mình. Khóe mắt đỏ hoe còn lưu lại vài giọt nước mắt, nhìn qua là đã biết vừa mới khóc. Cha Tôn thì nằm ở trên giường nhắm mắt, thân thể vẫn nằm đó bị cắm đủ mọi loại ống dẫn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Lúc này chỉ có dựa vào hô hấp mỏng manh, để chứng minh được người nằm đó vẫn còn sống ở trên thế giới này.
Bạch Diệc Trạch đi đến gần ghế dựa, yên lặng đặt đồ ăn lên bàn. Cậu thở dài, sau đó gọi Tôn Uy ăn cơm. Đem đũa và bát cơm đặt trực tiếp vào tay hắn: “Trước ăn một chút gì đi đã, anh hiện tại không thể ngã xuống được, nếu không thì bác Tôn lấy ai để chăm sóc”
Ánh mắt trống rỗng của Tôn Uy nhìn Bạch Diệc Trạch một cái, vẫn còn chưa phục hồi lại từ trong đau thương. Nhưng khi nghe thấy câu nói của Bạch Diệc Trạch, thì hắn cũng bắt đầu cầm bát lên ăn qua loa, tựa như vì câu nói của Bạch Diệc Trạch mà phải làm vậy.
Bạch Diệc Trạch nhìn Tôn Uy ăn, cậu thấy hắn ăn xong thì coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ. Bạch Diệc Trạch tuy sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể giúp Tôn Uy được vậy mà thôi.
Đợi Tôn Uy ăn xong, cậu lại bắt đầu dọn dẹp một chút. Bạch Diệc Trạch cũng không hỏi kết quả giải phẫu hôm nay ra sao, mà chỉ nói bóng nói gió: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói đối với bệnh tình của cha đã cố gắng hết sức rồi. Bọn họ còn nói là trừ khi xuất hiện kì tích, còn không thì cha không có khả năng sống qua đêm nay….” Giọng nói của Tôn Uy khàn khàn, bất lực nhìn Bạch Diệc Trạch hỏi: “Diệc Trạch, cậu nói liệu sẽ có kì tích xuất hiện sao?”
Nói xong Tôn Uy lại bắt đầu nghẹn ngào tiếp, đối với bệnh tình của cha hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Nghe Tôn Uy nói vậy, Bạch Diệc Trạch không tự giác cúi đầu. Cậu hiện tai cũng không dám nhìn bác Tôn đang nằm trên giường bệnh. Hiện giờ ở trong mắt Bạch Diệc Trạch thì cảnh tượng trên giường bệnh đã là một cảnh tượng khác, giống như đang có bóng dáng nằm chồng lên người ở trên giường, cứ như trên giường đang có hai bác Tôn vậy. Mơ hồ không thấy rõ ràng nữa.
Bạch Diệc Trạch biết đây là người bị bệnh nặng sắp sửa rời khỏi nhân thế, thân thể đã không cách nào giữ lại được hồn phách. Sau đó hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, và quỷ sai sẽ tụ tập lại dẫn linh hồn rời đi. Bình thường linh hồn sau khi rời khỏi thân thể rất suy yếu, nên rất dễ dàng để cho quỷ sai dẫn đi luân hồi tuyền. Mà nhìn cảnh tượng này, cũng đủ chứng minh lời bác sĩ vừa nói không sai, bác Tôn chỉ sợ khó mà qua được đêm nay.
Bạch Diệc Trạch lấy can đảm, nhìn vào bác Tôn đang nằm ở trên giường một lúc lâu. Cậu không biết phải trả lời sao với Tôn Uy, biết rõ bác Tôn rất nhanh sẽ phải rời đi, nhưng chẳng lẽ lại nói dối là sẽ có kì tích sao? Nhưng nếu nói thật, Bạch Diệc Trạch chỉ sở Tôn Uy sẽ không trụ được mất.
Tuy mỗi ngày Bạch Diệc Trạch đều tiếp xúc với rất nhiều linh hồn, nhưng cậu cũng hiểu, chết cũng chưa phải là hết. Chẳng qua đó chỉ là một sự bắt đầu mới, nhưng người thân của người mất thì lại không chấp nhận được khi chứng kiến người mình thương yêu sẽ rời khỏi mình ngay trước mắt. Thậm chí cậu nghĩ, nếu cậu rơi vào trường hợp đó thì cậu cũng không cách nào tiếp thu được.
Bạch Diệc Trạch đi tới trước giường bệnh, thật cẩn thận lấy ra một lá phù chú đặt ở bên dưới gối của bác Tôn.
Tôn Uy kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Trạch cầm lá phù, sau đó rất nhanh hắn đã nhanh chóng đi đến đoạt nó khỏi tay của Bạch Diệc Trạch.
Đây là lá phù mà Bạch Diệc Trạch đưa vào lúc cha vừa mới sinh bệnh, hắn biết công dụng của nó là để bảo vệ người bệnh được bình an. Nhưng mà vào lúc này thì hắn không tin, dù biết đó là tâm ý của Bạch Diệc Trạch thì hắn cũng không nghĩ thế được nữa.
Lá bùa được gấp ngay ngắn chỉnh tề thành một hình tam giác, trên mặt còn có một dây tơ màu hồng, nhìn giống y hết với loại bùa vẫn thường bán ở trong đạo quán. Tôn Uy còn nhớ rõ, mấy hôm trước khi cha mới phát bệnh, tình trạng còn chưa chuyển biến xấu đi, hắn cũng đã từng nhìn kĩ lá phù đó. Giờ nhìn lá phù chú này, hắn cảm thấy nó giống ý hệt với lá phù chú tìm thấy được trong lúc dọn giường cho cha. Nhưng mà lúc này, khi hắn nhìn kĩ lại thì phát hiện ở trên mặt phù sợi dây màu hồng đó đã biến thành màu đen, mà màu vàng của phù chú cũng ảm đạm đi không còn ánh sáng.
Bạch Diệc Trạch cũng không để ý tới chuyện Tôn Uy cướp đi lá phù chú, phù chú biến thành hình dạng kia đã nói lên nó hoàn toàn mất đi tác dụng rồi. Nhìn hồn phách bác Tôn nằm ở trên giường lúc này rất bất an, giống như đang vùng vẫy muốn rời khỏi thân thể. Bạch Diệc Trạch đành thu hồi lại tâm tư, cậu hiểu rất rõ, bác Tôn một khi biến trở thành linh hồn thì cũng là lúc không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Tay trái tập trung lại linh lực, ý đồ sử dụng linh lực của dẫn linh sư đem hồn phách của bác Tôn giữ lại trong thân thể, kéo dài thêm một thời gian.
“Bạch đại nhân!” Tay Bạch Diệc Trạch còn chưa chạm vào người bác Tôn, đã có một quỷ sai xuất hiện đi tới ngăn cản: “Mong ngài ngàn vạn lần đừng làm chuyện này!”
Bạch Diệc Trạch dừng lại động tác, cậu khó hiểu mà nhìn quỷ sai đang nói chuyện với mình.
Quỷ sai cung kính hướng Bạch Diệc Trạch giải thích: “Sinh tử có mệnh, người này mênh số đã hết. Cho dù ngài có đem hồn phách giữ lại bên trong thân thể của hắn, thì cũng chỉ là tiêu hao đi linh khí của bản thân mà thôi, chứ không có cách nào kéo dài sinh mệnh của hắn được. Thậm chí còn làm hắn không được luân hồi”
Quỷ sai cảm thấy Bạch Diệc Trạch nhất định là hồ đồ rồi, nên mới đem linh khí của bản thân làm vậy. Chỉ sợ chưa đợi được bao lâu thì cậu đã hao hết sạch linh khí, dẫn tới linh khí khô cạn. Bạch Diệc Trạch là dẫn linh sư, đáng lẽ cậu phải hiểu chuyện này rõ hơn bất kì ai mới đúng chứ.
“Diệc Trạch!” Tôn Uy không nhìn thấy quỷ sai xuất hiện ở trong phòng bệnh, cũng không nghe được lời quỷ sai nói với Bạch Diệc Trạch. Nhưng hắn nhìn thấy lá phù của Bạch Diệc Trạch, tận mắt nhìn thấy nó biến hóa, nên hắn cảm thấy có được hi vọng. Cẩn thận đem phù chú đặt lại chỗ cũ: “Thì ra phù chú này thật sự có tác dụng!”
Tôn Uy đã không còn quan tâm tới việc này có khoa học hay không, chỉ cần có thể cứu được cha hắn thì chuyện gì hắn cũng dám thử.
“Không cần đặt lại nữa, đạo phù chú này đã mất đi linh lực rồi. Hiện tại nó chỉ là một tờ giấy bình thường mà thôi” Bạch Diệc Trạch không đành lòng, nên mới nói ra.
Đạo phù này là do cậu vì bệnh của bác Tôn mà dùng tới, hi vọng có thể vì bác mà ngăn chặn được một kiếp, nhưng hiên tại xem ra tuổi thọ bác Tôn đã hết. Cho nên một đạo phù cũng không thể nào cứu vãn được.
Tôn Uy dừng động tác trên tay, sửng sốt, rồi lại khẩn trương hỏi han: “Vậy cậu còn có cái khác nữa không?” Thấy Bạch Diệc Trạch không nói lời nào, Tôn Uy lập tức thay đổi cách hỏi: “Phù chú này là cậu xin ở đâu, tôi sẽ lập tức đi cầu xin một lá ngay!”
“A Uy, anh đừng như vậy. Phù chú giờ cũng không thể giúp được bác Tôn rồi…” Anh nên hiểu rõ sự thật, buông tha đi! Giọng nói của Bạch Diệc Trạch càng ngày càng nhỏ, không dám nhìn Tôn Uy nữa.
Tôn Uy nghe Bạch Diệc Trạch nói vậy, hắn hiểu cậu không gạt hắn. Cả người Tôn Uy thoát lực, tê liệt ngã xuống trên ghế, thì thầm: “Nếu như có thể, tôi tình nguyện đem số tuổi thọ còn lại đổi cho cha….”
“Tôn Uy!” Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên nghiêm túc, ngăn cản Tôn Uy nói tiếp: “Anh có biết hay không người ta vẫn luôn nói, kêu một tiếng thành sấm! Nói chuyện thì phải cẩn thận một chút!”
Từ từ đã!
Tuổi thọ đã hết? Tục mệnh? Bạch Diệc Trạch nghe lời Tôn Uy vừa nói dường như tỉnh ngộ ra, vẻ mặt cũng lập tức trở nên bớt căng thẳng hơn.
Hết chương 38.