• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Uy bị Bạch Diệc Trạch quát một tiếng, sau đó hắn rất nhanh đã phát hiện ra Bạch Diệc Trạch rất khác lạ. Giống như cảm giác có hi vọng được cứu, hắn vội vàng hỏi: “Bạch Diệc Trạch, cậu có biện pháp đúng không?”

Bạch Diệc Trạch không nói gì, Tôn Uy đoán không sai. Cậu đúng là nghĩ ra được một biện pháp kéo dài sinh mạng của bác Tôn, hơn nữa còn không làm cho linh hồn của bác Tôn bị thương tổn.

Chẳng qua là phương pháp này rất nguy hiểm, nếu thất bại chỉ sợ tất cả mọi người tham dự đều mất mạng. Nghịch thiên cải mệnh từ trước đến giờ đều là điều tối kị, bao gồm tất cả phương pháp kéo dài sinh mạnh đều bị liệt vào danh sách những thuật pháp cấm kị. Vì trong quá trình thực hiện chỉ cần có một tí sai lầm thì sẽ thất bại ngay, mà một khi thất bại thì không chỉ người muốn cứu không cứu được mà còn làm người cần cứu đó bị hồn bay phách tán không thể luân hồi.

“Diệc Trạch, tôi cầu xin cậu!” Bạch Diệc Trạch càng do dự thì Tôn Uy càng khẳng định là cậu có cách cứu được cha mình. Cho nên hắn lôi kéo cậu cầu xin nói: “Dù là biện pháp gì, tôi đều đồng ý thử một lần. Nếu đã biết rõ có cách cứu lại không làm, cứ trơ mắt nhìn cha mình chết đi, thì tôi cả đời này sẽ không thể tha thứ cho chính mình!”

Quen biết Bạch Diệc Trạch lâu như vậy, tuy Bạch Diệc Trạch chưa bao giờ nói rõ điều gì, nhưng Tôn Uy mơ hồ đoán được Bạch Diệc Trạch không phải là một người bình thường. Nên khi cậu nói có cách cứu cha mình, thì nhất định là có cách cứu được. Mà kì tích nếu có xuất hiện, thì chắc chắn đó chính là do Bạch Diệc Trạch mang tới.

“Nếu như một mạng đổi một mạng thì sao?” Không chịu nổi sự khẩn cầu của Tôn Uy, Bạch Diệc Trạch nghiêm túc nói: “Lấy mạng của anh đổi lấy mạng của bác Tôn! Mà tôi cũng không chắc sẽ thành công một trăm phần trăm”

Loại chuyện đổi mệnh này, dù là người có đạo hạnh cao cũng chưa chắc đã có thể đảm bảo một trăm phần trăm thành công nữa là cậu.

“Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!” Không có chút chần chờ nào, Tôn Uy đã trả lời dứt khoát ngay.

Thấy Tôn Uy kiên trì như vậy, sự do dự cuối cùng của Bạch Diệc Trạch cũng biến mất. Cậu cũng không muốn nhìn thấy bác Tôn ra đi, mấy năm nay cậu được hai cha con Tôn Uy chăm sóc rất nhiều, hơn nữa hai người bọn họ còn luôn coi cậu như là người thân trong nhà. Cậu cũng biết tâm nguyện lớn nhất của bác Tôn chính là có thể nhìn thấy Tôn Uy thành gia lập thất, và được bế cháu.

Hiện tại sự nghiệp của Tôn Uy đã có chút thành tích, nhưng chuyện kết hôn còn chưa thực hiện được. Trước đó bạn gái của Tôn Uy đã vì chuyện Tôn Uy đem tiền mua nhà đi chữa bệnh cho cha mà chia tay, bác Tôn thấy vậy cũng rất áy náy, cảm thấy chính bản thân mình đã làm liên lụy tới con trai. Tôn Uy lại vì bệnh của cha mà đã sử dụng hết tích góp trong mấy năm qua để trang trải tiền chữa bệnh, thậm chí còn vay mượn thêm cả bên ngoài.

Bác Tôn đã rất nhiều lần muốn từ bỏ chữa trị, nhưng vì Tôn Uy cố gắng khuyên nhủ nên mới tin tưởng mà phối hợp với sự điều trị của bác sĩ. Nếu hôm nay bác Tôn rời đi, chỉ sợ hắn sẽ không cam lòng, khiến bác Tôn tạo thành chấp niệm, chết mà không nhắm mắt.

Bạch Diệc Trạch nhìn Tôn Uy liếc mắt, rồi đi đến bên giường bệnh của bác Tôn cầm lấy tay ông, trong lòng thầm kêu lên: “bác Tôn, bác Tôn, bác nghe được cháu nói chuyện không?”

“Diệc Trạch? Là cháu sao?” Cha Tôn vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng linh hồn ở trong thân thể thì run lên hỏi: “Cháu vì sao lại có thể nói chuyện với bác?”

Bạch Diệc Trạch cảm giác rất rõ ràng linh hồn của bác Tôn đang vùng vẫy, không muốn rời khỏi thân thể của ông.

“Bác Tôn, bác hãy nghe cháu nói” Bạch Diệc Trạch thở dài ở trong lòng: “Đời này bác làm không ít việc thiện, tích góp đầy đủ công đức. Kiếp sau của bác sẽ được sinh ra ở trong một gia đình giàu có, cơm áo không phải lo…”

“Diệc Trạch, cháu có biết tâm nguyện lớn nhất đời này của bác là gì không. Hiện tại tâm nguyện trong lòng còn chưa được thực hiện, bác không muốn nói tới chuyện kiếp sau!” Bạch Diệc Trạch còn chưa nói xong, linh hồn của bác Tôn đã xúc động mà ngắt lời.

Bác tôn giờ thế này, chỉ sợ dù chết cũng sẽ không cam tâm đi luân hồi. Nếu không đi luân hồi thì e là kiếp sau cũng chẳng có phúc mà hưởng.

“Bác Tôn đừng kích động” Bạch Diệc Trạch cắn răng một cái rồi nói: “Cháu có biện pháp sử dụng công đức của bác để đổi lấy cho bác mười năm dương thọ, để cho bác ở lại thế giới này vô bệnh vô tai trong mười năm! Chẳng qua là …” Bạch Diệc Trạch có chút do dự: “Bởi vì phải dùng công đức để đổi, cho nên kiếp sau của bác cháu không dám nói trước sẽ ra sao. Nhưng bác cũng không cần lo lắng quá, công đức vẫn có thể tiếp tục tích góp”

“Vậy đem công đức của bác lấy đi đi!” Cha Tôn trong trạng thái linh hồn cảm thấy vô cùng kính sợ Bạch Diệc Trạch, nên đối với lời nói của cậu ông không hề nghi ngờ mà lập tức đồng ý với đề nghị của cậu: “Đừng nói mười năm, dù chỉ là một năm bác cũng đồng ý!”

“Được ạ!” Không ngoài dự kiến của cậu, nên Bạch Diệc Trạch chỉ biết cười khổ nói: “Bác Tôn, vậy thì mong bác sẽ kiên trì một thời gian!”

“Diệc Trạch! Cầu xin cậu đó!” Nhận được sự đồng ý của Bạch Diệc Trạch, linh hồn của cha Tôn chẳng khác nào ăn được thuốc an thần, thân thể cũng yên ổn lại rất nhiều.

Tôn Uy tò mò nhìn Bạch Diệc Trạch nắm lấy tay của cha mình, rồi lại thấy cậu ngơ ngác đứng đó vẫn không nhúc nhích, nhưng hắn lại không biết là cậu đang làm gì.

Bạch Diệc Trạch thu lại vẻ mặt nghiêm túc, đi dến bên cạnh Tôn Uy nói nhỏ: “Vừa rồi hù dọa anh thôi. Chứ làm sao lại nghiêm trọng tới mức lấy mạng đổi mạng. Chỉ cần anh là thành tâm thành ý muốn để bác Tôn sống sót, thì tôi nhất định có thể dẫn anh tới âm phủ để xin kéo dài tuổi thọ cho bác Tôn”

Sở dĩ dẫn linh sư có năng lực rất lớn, không phải chỉ nằm ở chỗ linh lực cường đại, mà là vì dẫn linh sư còn có thể làm được chuyện mà thiên sư và yêu quái dù có pháp lực cao cường cũng không làm được, đó chính là mở ra kết giới tạo thành con đường thông giữa hai giới âm dương, hoặc là đem linh hồn cưỡng ép ở lại trong thân xác.

Bạch Diệc Trạch đã có thể khiến cho Sở Vân không có thân thể mà vẫn ở lại được nhân gian, thậm chí còn để cho nàng dùng tư thái linh hồn ở lại đây trong sáu năm, thì không cần phải nghĩ tới chuyện cậu có thể giữ lại được linh hồn của bác Tôn ở trong thân xác hay không nữa.

Linh hồn sở dĩ có thể rời khỏi thân thể trước khi đi luân hồi tuyền là vì tuổi thọ đã hết, hoặc cũng có thể nói là vì thân thể không thể nào chống đỡ được linh hồn nữa, nên linh hồn mới phải rời đi. Giống như đèn đã cạn dầu, nếu cho thêm dầu vào thì đèn sẽ lại sáng lên lần nữa. Cùng đạo lý như vậy, thì linh hồn cũng thế, chỉ cần gia tăng tuổi thọ, vậy thì linh hồn sẽ không cần phải rời khỏi thân thể nữa.

Số mệnh mỗi người đều đã được định sẵn, không thể sửa đổi. Nhưng phương thức tục mệnh cũng có rất nhiều, chỉ là nó rất nguy hiểm mà thôi. Có lẽ là do cách thức tục mệnh chủ yếu đều là phương pháp rất độc ác, chỉ vì muốn kéo dài tuổi thọ mà người ta có thể mạnh mẽ cướp lấy tuổi thọ của người khác để làm cho người cần sống được kéo dài tuổi thọ ra, chính vì thế mà nó được coi như cấm kị. Trong đó cũng có cách đơn giản mà ít nguy hiểm nhất, đó là tìm một người tự nguyện lấy tuổi thọ của bản thân trao đổi cho người kia. Nhưng mà nó lại có một hậu quả, đó là kể cả người làm phép hay người bỏ ra tuổi thọ hoặc người nhận lấy đều chỉ có thể sống được một kiếp, vì sau khi rời đi nhân thế họ đều không thể luân hồi.

Bạch Diệc Trạch đã có một biện pháp khác, tại âm phủ đều có sổ ghi chép lại tuổi thọ của mỗi người. Làm dẫn linh sư nên cậu có thể mở ra con đường thông giữa âm dương, hiện giờ chỉ cần Tôn Uy mang theo công đức của cha mình đi tới chỗ ghi chép tuổi thọ ở âm phủ là có thể đem công đức của bác Tôn đổi lấy mười năm dương thọ.

Sổ ghi chép tuổi thọ đều được ghi chép rất rõ ràng, nên chuyện này cũng không tính là nghịch thiên cải mệnh.

Tuy là cậu đã mở cửa sau cho Tôn Uy đi, nhưng cũng phải được sự đồng ý của âm phủ mới được. Hơn nữa công đức của bác Tôn có thể đổi được hay không cũng không phải cậu muốn là được.

Loại phương pháp này chỉ có dẫn linh sư mới có khả năng làm được, hơn nữa đối với dẫn linh sư cũng không có nguy hiểm gì. Cậu có ấn ký dẫn linh sư bảo vệ, cũng không sợ pháp thuật phản phệ lại. Hiện tại Tôn Uy đã đồng ý chủ động đi đến âm phủ, cam tâm tình nguyện vì cha mình kéo dài tuổi thọ nên độ khó cũng giảm xuống nhiều. Mà dẫn linh sư lại có thể quang minh chính đại mở ra con đường thông giữa hai giới âm dương. Đối với người khác có lẽ là rất khó để đưa người đi vào âm phủ, chứ đứng nói tới chuyện muốn đem công đức đi đổi, nhưng với Bạch Diệc Trạch thì ngược lại.

“Tôi nên làm như thế nào?” Tôn Uy sững sờ hỏi. Loại chuyện về tuổi thọ này, làm sao để mua bán hắn cũng không biết thì làm sao mà đi ạ? Đi âm phủ không phải là chuyện chỉ có người chết mới có thể đi sao? Bạch Diệc Trạch sao lại muốn hắn đi, lại còn bảo hắn đi tới đó mới có thể kéo dài tuổi thọ cho cha? Toàn bộ chuyện này đã khiến cho đầu óc của Tôn Uy trở nên mờ mịt.

Bác Tôn ở trong phòng bệnh không phải chỉ có một mình, trong phòng này còn có cả bệnh nhân và người nhà của người khác nữa. Sau khi Bạch Diệc Trạch nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi mới cảm thấy cũng may mà giường bệnh của bác Tôn nằm ở bên trong cùng, nên mới không bị ai chú ý. Tiện thể Bạch Diệc Trạch cầm lấy một lá phù chú, ném lên đầu giường của cha Tôn Uy.

Phù chú vừa ném ra, lập tức lấy phù chú làm trung tâm rồi dần dần lan rộng ra và bao phủ lên cả giường bệnh và hai người bọn cậu.

Tôn Uy kinh ngạc nhìn chính mình đang đứng ở bên trong một vòng tròn. Nguyên bản vừa rồi trong phòng bệnh còn ồn ào, mà giờ chỉ trong nháy mắt mọi âm thanh đã dừng lại, mọi người cứ như bị định thân thuật mà đứng ở bên ngoài vòng tròn, không động đậy tí nào.

“Không cần lo lắng, chẳng qua là do đạo phù chú này làm thời gian tạm thời đình chỉ thôi” Bạch Diệc Trạch giải thích xong, lập tức nhìn Tôn Uy hỏi: “Thời gian của chúng ta không nhiều, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Thấy kiến thức và khả năng của Bạch Diệc Trạch bất phàm, Tôn Uy chỉ biết ra sức gật đầu. Chuyện này không phải là ma thuật biến ra chứ? Nhưng khi chính mắt nhìn thấy thời gian có thể đình chỉ một cách thần kì như vậy, thì những nghi ngờ đối với Bạch Diệc Trạch vừa rồi đều đã biến mất chỉ trong nháy mắt. Hiện tại Tôn Uy trăm phần trăm tin tưởng Bạch Diệc Trạch sẽ không lừa gạt hắn, cha của hắn nhất định có thể xuất hiện kì tích.

“Lát nữa dù nhìn thấy bất cứ cái gì, thì anh cũng không được kinh ngạc, lại càng không được phép thét chói tai ra tiếng!” Bạch Diệc Trạch dặn dò.

Đợi tới khi nhận được sự khẳng định của Tôn Uy, Bạch Diệc Trạch mới yên lặng tụ tập linh lực lại, rồi bất ngờ câu phất tay lên đỉnh đầu Tôn Uy. Theo tay Bạch Diệc Trạch vung ra, có một luồng sương mù màu trắng từ trên đỉnh đầu Tôn Uy xuất hiện. Dần dần luồng sương mù đó chỉ trong nháy mắt đã hóa thành bản thể giống hệt với bộ dạng của Tôn Uy, mà thân thể của Tôn Uy vì mất đi chống đỡ mà ngã xuống. Cũng may Bạch Diệc Trạch đã sớm chuẩn bị, nên cậu đã đỡ ngay lấy và đặt lên ghế.

Linh hồn bình thường cũng có thể nói chuyện như người bình thường với những linh hồn khác, nhưng bởi vì Bạch Diệc Trạch sợ khi Tôn Uy sau khi trở thành linh hồn sẽ không thể nào lý giải được những thứ mình nhìn thấy mà kêu lên, sẽ làm kinh sợ tới hồn phách của bác Tôn nên Bạch Diệc Trạch mới lo lắng mà dặn dò trước.

Tôn Uy ngây ngốc nhìn chính mình xông ra từ trong thân thể, rồi lại nhìn thấy thân thể giống như người đã chết, ngay cả hô hấp đều không có …. Nhưng ngay sau đó hắn đã định thần lại mà nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của cha, thì hắn mới thấy được một bóng dáng gì đó đang nhập nhằng ở trên người ông… thậm chí ở trong phòng bệnh cũng không biết từ khi nào thì đã có thêm mấy người mặc đồ đen. Tuy gọi là người, nhưng bộ mặt thì lại vô cùng hung dữ.

Nghĩ tới dặn dò của Bạch Diệc Trạch, Tôn Uy giữ chặt miệng lại để tránh cho mình kêu lên tiếng. Hắn cảm thấy rất phục bản thân mình, nhìn thấy tình hình này mà còn vẫn chưa sợ tới mức ngất đi.

Tình cảnh trước mắt thật sự quá mức quỷ dị, Tôn Uy cũng không cách nào lý giải được trạng thái của mình lúc này. Hắn sợ tới mức còn trốn ở sau lưng Bạch Diệc Trạch, muốn bắt lấy bả vai cậu nhưng mà lại phát hiện ra mình không có cách nào chạm tới cậu được, chỉ thấy tay đã trực tiếp xuyên qua thân thể của Bạch Diệc Trạch.

Tôn Uy giật mình nhìn tay mình, thử nghĩ muốn cầm lấy cái cốc ở bên cạnh giường của cha lên, nhưng không ngoài ý muốn tí nào, hắn lại một lần nữa xuyên qua. Có lẽ hiện giờ hắn đã không còn cách nào có thể tiếp xúc được với sự vật ở trên thế giới này nữa rồi. Tôn Uy lập tức luống cuống, hắn phát hiện mình đang sợ hãi, hắn cảm thấy mình đã không phải là người thuộc về thế giới này.

“Anh đừng hoảng sợ, trước hết nghe lời tôi nói đã” Bạch Diệc Trạch vừa nói vừa một bên lấy ra phù chú dán lên chiếc ghế mà thân thể Tôn Uy đang ngồi dựa vào, để có thể bảo vệ cho hắn. Bạch Diệc Trạch cũng biết Tôn Uy bây giờ không thể tiếp thu được chuyện này, nhưng thời gian rất gấp, cậu chỉ có thể ngắn gọn nói những chuyện cần phải làm cho Tôn Uy.

Trái ngược với người chết, khi hồn phách rời đi trong thân thể người sống được gọi là sinh hồn. Bạch Diệc Trạch vì cường ngạch đem hồn phách của Tôn Uy ép đi ra ngoài, mà hành động này lại rất nguy hiểm.

Sinh hồn một khi rời khỏi thân thể, thì thân thể đó rất dễ bị linh hồn khác xâm chiếm lấy. Nên một khi có linh hồn phù hợp, nó rất dễ dàng chiếm được thân thể này mà sống lại, đó được gọi là quỷ nhập vào người, cũng không khác gì so với chuyện hai linh hồn tranh đoạt thân thể. Chuyện này rất khó mà giải quyết được, nên khi sinh hồn sau khi rời đi mà bị quỷ hồn đoạt xác thì vô cùng nghiêm trọng. Chẳng khác nào nhà cửa không có chủ, nên khi thân thể bị linh hồn khác chiếm lấy thì tương đương với chuyện thân thể này bị nó chiếm giữ rồi dần dần hợp thể. Đến lúc đó dù đuổi ra được linh hồn chiếm xác thì cũng không nhất định có thể để cho sinh hồn kia hợp lại xác được.

Sinh hồn rời đi thân thể không được phép quá lâu, một khi rời đi quá lâu mà không trở về thì cũng có khả năng không thể trở về được. Hiện tại, thân thể của Tôn Uy đang rơi vào tình trạng chết giả, nếu không làm tốt thì sẽ trở thành chết thật.

Đương nhiên việc này Bạch Diệc Trạch không nói với Tôn Uy, nói quá nhiều chỉ sợ hắn không hiểu được lại còn tăng thêm lo lắng không cần thiết. Vì vậy mà Bạch Diệc Trạch mới sử dụng phù để bảo vệ thân thể của Tôn Uy.

Tôn Uy đứng ở một bên tò mò nhìn Bạch Diệc Trạch đang ở bên canh thân thể không động đậy của mình, không biết cậu làm gì nhưng dưới tình huống không chạm vào thân thể mà lại khiến ở đầu ngón trỏ của hắn chảy ra một giọt máu, chảy thẳng vào lá phù chú.

Tôn Uy nhìn tay mình, hắn hiện tại là trạng thái linh hồn nên cũng không thấy có gì thay đổi, cảm giác cũng không có. Nhưng càng thần kì là khi giọt máu rơi xuống lá phù chú, thì lại thấy nó không phải là một chấm tròn mà là từ từ tản ra theo dọc lá phù, cho đến khi chạm tới vết chu sa ở trên đó, và dung hợp thành một thể mới thôi.

Ngay sau đó Bạch Diệc Trạch cầm lá phù đi tới bên giường bệnh, nắm lấy tay cha Tôn và đặt lá phù vào. Rất nhanh đã thấy một đoàn sương mù màu trắng xuất hiện ở trên tay ông, sương trắng chưa kịp dừng lại thì đã bị lá phù chú hấp thu toàn bộ.

“Anh cầm lá phù này, chờ tới khi tôi mở ra con đường thông giữa hai giới âm dương” Bạch Diệc Trạch một bên nói với Tôn Uy, một bên đưa lá phù tới.

Tôn Uy do dự rồi tiếp nhận lá phù Bạch Diệc Trạch đưa qua, hắn hiện giờ là linh thể, theo lý thì sẽ không chạm được tới thực thể. Nhưng khi hắn chạm vào lá phù thì chỉ trong nháy mắt lá phù bỗng nhiên bốc cháy không cần lửa. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì lá phù này đã nằm trong tay hắn rồi.

Tôn Uy cầm lá phù tò mò quan sát, tuy chỉ là một tờ giấy bình thường nhưng hắn lại cảm thấy được trên đó ẩn chứa một lực lượng rất lớn. Kì thật hắn không biết Bạch Diệc Trạch làm gì, nhưng hắn luôn tin tưởng cậu sẽ không hại hắn, nên chỉ cần hắn làm theo lời cậu nói là được.

“Bạch đại nhân!” Quỷ sai lúc này mới hiểu ra Bạch Diệc Trạch muốn làm gì, nên mới đi tới bên người cậu nói: “Nơi này không phải là luân hồi tuyền, nếu mạnh mẽ mở ra con đường âm dương thì rất nguy hiểm, hơn nữa ngài còn đang thay người khác tục mệnh…”

“Không cần ngươi tới dạy ta phải làm thế nào, ta tự có chừng mực!” Bạch Diệc Trạch nhíu mày, chặt đứt lời nói của quỷ sai: “Nơi này là bệnh viện, âm khí nặng, mở ra đường âm dương không hề khó khăn. Hơn nữa ngươi cũng thấy, người kia vẫn còn sống không phải sao? Chỉ cần người chưa chết, thì đều có thể tiếp nhận tuổi thọ thông qua sổ nhân thọ. Nếu ta giúp người ta tục mệnh mà không trái theo quy định, thì sao lại có hậu quả gì được!”

Quỷ sai muốn nói lại thôi, bọn hắn không có quyền ngăn cản dẫn linh sư. Huống hồ lúc này Bạch Diệc Trạch còn đang già mồm át lẽ phải. Tuy hành vi này không được đúng cho lắm, nhưng cũng không có ai quy định rõ ràng là không thể sử dụng cấm kị.

Đối với chuyện này, chỉ cần không làm trái với quy định là được.

“Ngươi tìm mấy tên quỷ sai tới đây trông coi giúp ta, ta không hy vọng sẽ có người quấy rầy vào lúc này”

Cậu tuy đã dùng phù chú để thời gian đình chỉ lại, nhưng bệnh viện vẫn là nơi công cộng. Nếu như chẳng may xuất hiện cao nhân đang đi làm việc, nhìn ra được chuyện lạ rồi chạy tới thì sao. Quá trình tục mệnh rất nguy hiểm, nếu không chuẩn bị đầy đủ để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chuyện sẽ thất bại ngay.

Cậu chỉ muốn mở ra đường âm dương, mà pháp thuật này không thể gián đoạn cho tới khi nào Tôn Uy quay trở về dương thế mới thôi. Không gian ở âm phủ không ổn định, một khi bị người khác quấy rầy, xảy ra vấn đề khiến cánh cửa âm dương đóng lại, thì dù cậu có thể mở ra một lần nữa cũng vô dụng. Lúc đó không những Tôn Uy bị lạc ở âm phủ, mà ngay cả bác Tôn cũng không cứu được, nghiêm trọng còn có thể làm Tôn Uy mất mạng.

Quỷ sai lập tức hiểu ngay ý của Bạch Diệc Trạch, hướng về phía cậu gật đầu rồi đi gọi người.

Ngay từ khi gặp người mặc đồ đen, cho đến tận giờ vẫn thấy người đó không làm ra hành động gì thì Tôn Ụy mới yên lòng. Nhưng lúc này đột nhiên thấy người mặc đồ đen này lại nói chuyện với Bạch Diệc Trạch, hắn cảm thấy bị dọa sợ ạ. Không những thế hắn còn thấy Bạch Diệc Trạch cư nhiên có thể sai khiến đám người hung dữ như quái vật này nữa.

“Đến khi đường âm dương mở ra, anh cầm phù đi vào” Bạch Diệc Trạch sắp xếp quỷ sai xong thì tiếp tục nói với Tôn Uy: “Không cần lo lắng, tôi sẽ nhờ quỷ sai dẫn đường cho anh. Anh chỉ cần đi theo quỷ sai tới chỗ sổ nhân thọ, rồi cầm phù chú đọc tên của cha anh lên, đợi tới khi lá phù này biến mất trên tay anh thì cũng có nghĩa là lần tục mệnh này đã thành công”.

Thật ra chuyện này còn cần phải có ngày sinh tháng đẻ của bác Tôn, nhưng vì Tôn Uy là con trai có quan hệ huyết thống với bác Tôn nên có thể bỏ bớt đi bước này.

“Vậy cậu ở lại đây có nguy hiểm không?” Tôn Uy đột nhiên hỏi.

Đối thoại vừa rồi của Bạch Diệc Trạch và quỷ sai Tôn Uy nghe được rõ ràng, tục mệnh không phải chuyên đơn giản. Tuy Bạch Diệc Trạch nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tôn Uy vẫn cảm thấy vấn đề không hề dễ dàng như vậy, nên hắn không muốn vì chuyện của mình mà làm hại tới Bạch Diệc Trạch.

Hết chương 39.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK