• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Mặc kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Trạch, phải mất một lúc lâu thì anh mới phản ứng được dẫy số mà Bạch Diệc Trạch vừa nói ra là có liên quan tới chuyện thương hội. Sở Mặc vì đang ôm cậu nên không tiện lấy giấy ghi lại, anh phải miễn cưỡng lấy ra điện thoại ở trong túi rồi tạm thời lưu lại.

Bạch Diệc Trạch đọc là một dẫy số điện thoại, hơn nữa cậu còn bảo anh thử gọi xem. Chuyện này không phải nói lên anh có thể trực tiếp liên hệ với người của thương hội lâm tuyền từ số điện thoại này sao. Thậm chí không cần tới Chấn Khôn đứng ra làm người trung gian, giúp anh liên hệ với thương hội nữa.

Sở Mặc rất nhanh đã đem dãy số này nhớ kĩ, đợi sau khi nhập vào di động xong thì vứt nó lên mặt bàn làm việc. Còn Bạch Diệc Trạch thì vẫn duy trì tư thế như cũ ngồi dạng chân ở trên đùi anh. Chẳng qua là ánh mắt của cậu lúc này lại có chút do dự, không dám nhìn thẳng vào anh, và cũng không nhắc đến nửa chữ liên quan tới vấn đề này. Cậu mặc kệ Sở Mặc có nghe được rõ từng số hay không, hoặc có thể nhớ kĩ hay không, bởi chuyện này không nằm trong phạm vi mà cậu quan tâm.

“Tiểu Trạch! Dãy số này là số đi động đúng không!” Sở Mặc đem dãy số mà Bạch Diệc Trạch vừa mới nói ra lặp lại một lần. Nhưng vì sợ cậu trốn tránh nên mới bắt buộc cậu phải nhìn thẳng vào anh, và hỏi: “Chẳng lẽ em không nên giải thích một chút sao?”

Thương hội Lâm Tuyền thần bí ra sao, và khi muốn tiếp cận khó khăn như thế nào… Sở Mặc ngay từ lúc đầu khi có ý định hợp tác cho đến giờ đều đã tường tận tìm hiểu rất kĩ. Người bình thường ngay cả sự tồn tại của thương hội còn không biết, thậm chí ngay cả anh trước đây cũng đã từng sống ở nơi này mười tám năm cũng không hề biết tới một nơi bí ẩn như vậy. Nếu không phải do mấy vụ làm ăn trước đây có cơ hội nghe ngóng được chút tin tức, biết được thực lực của thương hội và sự tồn tại siêu việt đó, thì anh cũng đã không tốn công sức mà chuẩn bị cho vụ làm ăn này.

Trong khi Bạch Diệc Trạch lại đột nhiên có quan hệ với thương hội, thậm chí còn dễ dàng đọc ra số điện thoại mà ngay cả anh đã phải mất rất nhiều công sức mà vẫn không tìm ra được. Bảo sao anh có thể không cảm thấy chấn kinh.

Cho dù là bị ép phải nhìn về phía Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch vẫn né tránh không dám đối diện với anh. Cậu bày ra dáng vẻ tội nghiệp đáng thương, dùng hành động thực tế nói cho Sở Mặc biết số điện thoại này không sai, nhưng mọi cái khác cậu sẽ không nói.

“Em đã nói cho tôi dãy số này, thì không phải là nên nói cho tôi biết số này là gì sao?” Sở Mặc dựa sát vào lỗ tai Bạch Diệc Trạch nói: “Nếu không khi tôi ấn số gọi đi, tôi biết phải mở miệng nói với người ta như thế nào?”.

Bạch Diệc Trạch gạt bỏ tay Sở Mặc đang nắm lấy cằm cậu ra, nhưng vẫn không nói lời nào. Tuyên bố tôi chính là muốn thế đấy, anh muốn hỏi gì thì kệ anh, nhưng đừng mong tôi sẽ nói ra nửa câu. Dãy số tôi đã nói cho anh rồi, những gì tôi có thể làm thì đã làm rồi, còn chuyện anh có được người ta đồng ý hợp tác hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của anh, chẳng quan hệ gì với tôi cả.

Sở Mặc thở dài, anh cũng không có biện pháp nào nếu như cậu không muốn nói. Anh biết dù có ép buộc cậu cũng vô dụng, dù sao thì Bạch Diệc Trạch cũng có quá nhiều bí mật. Cậu đã chịu nói ra số điện thoại thì đã coi như là cậu có ý muốn giúp anh rồi, cho nên anh chỉ cần đợi tới ngày nào đó cậu thẳng thắn nói hết mọi chuyện ra là được.

Hơn nữa Bạch Diệc Trạch có thể nhanh chóng và chuẩn xác nói ra một dãy số điện thoại riêng, thì cũng đủ chứng minh số điện này rất quen thuộc với cậu. Giờ chỉ cần anh có thể thành công hợp tác với thương hội Lâm Tuyền, tạo dựng quan hệ với bọn họ thì chuyện quan hệ của cậu với thương hội cũng không khó để biết được.

Bạch Diệc Trạch giả bộ làm đà điểu chỉ sợ là không còn được lâu nữa rồi!

“Tiểu Trạch! Cám ơn em!” Suy nghĩ thông suốt, Sở Mặc cũng không tiếp tục xoắn xuýt về nguồn gốc của số điện thoại nữa. Sau đó để khen thưởng, anh hôn lên khóe miệng của Bạch Diệc Trạch: “Đến khi hợp đồng làm ăn này thành công, em chính là người có công lớn nhất của tập đoàn Vân Mặc!”

“Ai mà thèm chứ!” Bạch Diệc Trạch khinh thường nói: “Văn kiện ở trên bàn anh mau nhìn xem, người ta ở bên ngoài đang đợi! Mặt khác nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi ra ngoài đây!”

Chuyện có thể làm thì cậu đều đã làm rồi, còn lại có thành công hay không thì phải dựa vào năng lực của Sở Mặc. Thời gian cậu ở lại trong văn phòng Sở Mặc đã lâu rồi, nếu còn không đi ra ngoài thì chỉ sợ bên ngoài sẽ lại nghĩ thành cái gì nữa không biết, cho nên sau khi nói xong, cậu cũng đứng lên.

“Đợi một chút, ai nói là không còn việc gì nữa hả?” Sở Mặc lôi kéo Bạch Diệc Trạch trở lại.

Bạch Diệc Trạch đứng không vững, lại lần nữa ngã vào trong lòng Sở Mặc. Cậu đối với hành động đột kích này của Sở Mặc gần như đã luyện thành thói quen, nên bất đắc dĩ nhìn Sở Mặc hỏi: “Nói đi, còn có chuyện gì nữa?”

“Sao lại lạnh lùng như vậy chứ!” Sở Mặc ngây người nhìn Bạch Diệc Trạch rồi nói: “Vì để cảm ơn em đã cung cấp số điện thoại, tôi quyết định khen thưởng cho em. Chủ nhật mời em đi ôn tuyền sơn trang chơi hai ngày, cho nên giờ em có thể tan tầm sớm hơn chút, thu dọn hành lý sau đó đúng năm giờ tôi sẽ tới đón em rồi chúng ta trực tiếp đi luôn!”

Kế hoạch đi chơi đã được anh dự tính từ sớm, chẳng qua vì vừa rồi thời gian bận quá nên không thu xếp được. Mà giờ chuyện hợp tác cũng không phải chỉ trong một hai ngày là có thể đàm phán thành công, cho nên Sở Mặc nắm ngay cơ hội này mà tận dụng.

“Ôn tuyền sơn trang? Không đi!” Bạch Diệc Trạch vừa nghe đã từ chối ngay. Nhìn ánh mắt Sở Mặc sắc bén, cậu mới phát giác ra là mình đã từ chối quá nhanh nên đành vội vàng giải thích: “Nơi đó quá xa, tôi không thích ngồi xe. Mà đi chơi cũng mệt lắm, hai ngày cuối tuần tôi hi vọng có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Dù sao đó cũng chỉ là một số điện thoại mà thôi, anh có thể hợp tác thành công được hay không còn chưa biết, sao đã nghĩ tới chuyện khen thưởng, hay là thôi đi!”

Đùa kiểu gì vậy, muốn cậu rời khỏi thành phố Lâm Tuyền đi ra ngoài chơi hai ngày? Có ấn kí của dẫn linh sư hạn chế, cậu căn bản là không có cách nào rời khỏi nơi đây. Tuy Bạch Diệc Trạch không rõ vì sao ấn kí dẫn linh sư lại có hạn chế này, nhưng cậu cũng không dám khiêu chiến với quy tắc của dẫn linh sư này đâu. Cậu sợ nếu cậu thật sự đồng ý đi với Sở Mặc, đến lúc đó nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao. Cậu không dám lấy mạng hai người ra mà đùa giỡn đâu đó. Hơn nữa tối cậu còn phải đi dẫn linh, đâu có thời gian mà đi chơi những hai ngày ạ.

“Đi chơi thì có gì mà mệt, em chưa nghĩ kĩ thì đã không đồng ý là sao. Hơn cũng chỉ đi có hai ngày, đến đó tắm suối nước nóng còn có thể khiến cho cơ thể được thả lỏng” Sở Mặc khuyên: “Em không có việc gì thì sao lại cứ thích ở nhà, thời gian rảnh rỗi cũng nên đi thư giãn, vậy mới có lợi cho thân thể”.

Vốn nghĩ Bạch Diệc Trạch sẽ đồng ý ngay, nào ngờ đề nghị của anh vừa nói đã bị cậu phản đối mãnh liệt như vậy. Sở Mặc thật nghĩ mãi không ra, vì lý do gì mà cậu lại từ chối.

“Đúng là thế…. ” Bạch Diệc Trạch ấp a ấp úng nói: “Nhưng tôi thật sự không muốn đi” Không đành lòng từ chối ý tốt của Sở Mặc, cho nên cậu lập tức ôm lấy cổ của Sở Mặc, ý đồ để cho anh buông tha với cuộc đi chơi này: “Nếu không thì chủ nhật anh tới nhà tôi đi, lần trước anh nói muốn ăn đồ ăn tôi làm. Chủ nhật này tôi sẽ xuống bếp nấu cơm được không?”

Để từ chối lời mời của anh, Bạch Diệc Trạch lập tức đưa ra quyết định này nhằm để trấn an cảm xúc của Sở Mặc.

Không phải cậu không muốn đi, mà là cậu không đi được, Bạch Diệc Trạch cũng không nhớ được nổi bản thân cậu đã bao lâu rồi chưa rời khỏi thành phố Lâm Tuyền. Nếu có thể thì cậu cũng rất muốn rời khỏi đây, đi đâu đó chơi một khoảng thời gian. Nhưng vì hạn chế của ấn ký dẫn linh sư, cho nên đừng nói là rời khỏi đây, mà ngay cả muốn đi hơi xa một chút cũng đều không được. Vì cậu luôn luôn phải ở nơi này, bảo hộ luân hồi tuyền.

“Tiểu Trạch, nói thật với em!” Sở Mặc đã sớm dự liệu tới tình huống này, nên đã chuẩn bị sẵn: “Lần này cũng không phải chỉ có hai chúng ta đi đâu, còn có cả các đồng nghiệp cũ ở công ty Hải Đạt của em đi cùng nữa. Chuyện tư liệu bị tiết lộ lần trước, công ty vô cớ đi nghi ngờ bọn họ nên vì muốn biểu đạt xin lỗi, cộng thêm với ý đồ muốn làm cho bọn họ có thể hòa nhập vào tập đoàn… cho nên tôi mới lấy danh nghĩa công ty mời bọn họ đi ra ngoài chơi hai ngày. Mà em chính là đối tượng bị nghi ngờ hàng đầu, cũng là người bị hại lớn nhất cho nên nếu em không đi thì sẽ phải ăn nói thế nào hả?”

Sở Mặc đưa ra một lý do đường hoàng, lấy danh nghĩa công ty tổ chức chuyến đi chơi tập thể, mà Bạch Diệc Trạch lại chính là người quan trọng nhất ở trong chuyến đi này. Lần trước cậu là nhân vật chính bị hại, cho nên cậu nhất định phải tham dự dù cho có không muốn.

“Vì sao tôi lại không biết chuyện bọn Tôn Uy sẽ đi ôn tuyền sơn trang chơi vào chủ nhật này!” Đối với chuyện Sở Mặc tiền trảm hậu tấu, Bạch Diệc Trạch cảm thấy thật vô lực: “Nếu anh đã sớm sắp đặt tốt rồi thì sao lại không có ai đến thông báo cho tôi là chủ nhật này có hoạt động!”

“Cái gì? Em không biết sao?” Sở Mặc giả bộ giật mình: “Chuyện này tôi đã thông báo từ hôm thứ hai, tôi nghĩ mọi người ở trong công ty Hải Đạt đều đã biết hết rồi chứ”.

“Anh…. ” Bạch Diệc Trạch cảm thấy cậu hình như đã bị Sở Mặc tính kế, sau đó đâm lao phải theo lao.

Thứ hai thông báo, khi đó cậu vừa mới trải qua chuyện linh lực cạn kiệt, Sở Mặc không cho cậu đi tới công ty. Mãi đến thứ tư mới đi làm, thời gian cách sự kiện đó đã là hai ngày. Mà thời điểm cậu tới công ty, mọi người đều đang vui vẻ đề cập tới chuyện cậu thăng chức, cho nên có ai nói gì tới chuyện chủ nhật công ty tổ chức đi chơi gì đâu.

Có lẽ bọn họ đều cho rằng chuyện này ai cũng biết nên không nói. Còn Tôn Uy tuy ở gần nhà, nhưng vì Sở Mặc gần đây đều chạy tới nhà cậu, nên chắc hẳn là nghĩ cậu đã được Sở Mặc nói nên mới không thông báo. Thêm nữa công việc của cậu giờ đã không còn ở công ty cũ nữa, mà chuyến đi chơi này lại chỉ liên quan đến nhân viên trong công ty cũ… Thì làm sao nhóm trợ lý này sẽ biết.

Sở Mặc phỏng chừng là sợ cậu sẽ không chịu đi, nên mới nghĩ ra kế sách này khiến cho cậu không có cách nào từ chối được.

“Chỉ đi chơi hai ngày thôi, em có gì mà phải do dự?” Sở Mặc ở một bên châm ngòi thổi gió, quang minh chính đại lên tiếng hỏi.

“Tôi, nhà tôi còn có Bạch Tiểu Cửu cần chăm sóc!” Thời khắc mấu chốt, Bạch Diệc Trạch xấu tính mà lôi ngay Bạch Tiểu Cửu ra làm lá chắn: “Thời gian những hai ngày, tôi làm sao có thể bỏ Bạch Tiểu Cửu ở nhà rồi chính mình thì đi chơi? Bạch Tiểu Cửu không thể không có ai chăm sóc, huống hồ nếu mang nó đi chơi cùng thì sẽ không ổn, cho nên tôi thật sự không đi được”

Từ từ! Tất cả mọi người trong công ty Hải Đạt đều đi? Vậy chẳng phải là Lý Đức Hải cũng sẽ đi sao, lần này thật đúng là không xong rồi! Bạch Diệc Trạch bây giờ mới nhớ tới chuyện này.

Bảo sao vừa rồi khi cậu còn ở trước cửa mà nói với Lý Đức Hải chủ nhật này không nên ra khỏi nhà, thì ông ta lại trả lời có vẻ không yên lòng. Thì ra là đã có kế hoạch từ trước, hoặc là vì cậu nên Sở Mặc mới giao kế hoạch về chuyến đi chơi này cho Lý Đức Hải thu xếp. Nhưng tình hình thực tế lúc này, nếu để ông ta đi ra ngoài chơi vào chủ nhật, chỉ sợ ông ta sẽ gặp phải xui xẻo mất.

Thôi xui xẻo thì cứ xui xẻo đi, dù sao cậu cũng đã khuyên bảo rồi mà. Đợi vận xấu trôi qua là ổn, cũng không tới mức gây ra tai nạn chết người.

Lại là vì cẩu hồ ly kia! Nhìn Bạch Diệc Trạch không yên lòng vì nó, Sở Mặc vô cùng hi vọng Bạch Diệc Trạch có thể đem con chó đó đi tặng cho người khác.

“Đưa Bạch Tiểu Cửu cho người khác nuôi hộ hai ngày cũng được mà, bác Tôn ở gần nhà nhất định sẽ rất vui khi giúp em trông nó. Hai ngày này Tôn Uy cũng đi ra ngoài chơi, để cho Bạch Tiểu Cửu ở nhà chơi với bác Tôn cũng hợp lý” Sở Mặc một bên đưa ra chủ ý cho Bạch Diệc Trạch, một bên dụ dỗ: “Chúng ta đi chơi ở ôn tuyền sơn trang cũng không xa, nó ở ngay bên cạnh thành phố Lâm Tuyền. Nơi này mới xây dựng xong và vừa được mở cửa, lái xe đi đến chưa tới một giờ, rất nhanh mà”

“Gần như vậy?” Bạch Diệc Trạch biết nếu từ chối tiếp cũng không ổn. Nên khi nghe thấy ôn tuyền này nằm ở dưới chân núi của vùngTây Sơn thì cảm thấy có chút động lòng. Tây Sơn là ngoại ô thành phố Lâm Tuyền, tuy không phải là nội thành nhưng vẫn thuộc phạm vi của thành phố. Cho nên nếu thật sự là ở Tây Sơn thì có lẽ cậu vẫn có thể đi được.

Hiện tại có Bạch Tiểu Cửu ở đây, cậu trốn việc hai hôm cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần Bạch Tiểu Cửu thay cậu làm việc là xong.

“Anh cũng biết Bạch Tiểu Cửu tính tình hung dữ, để nó cho bác Tôn trông coi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện!” Vì để cho rõ ràng, tốt nhất vẫn nên đem vấn đề nói rõ ra. Cậu không muốn để cho Sở Mặc nghi ngờ, nên phải tìm ra một biện pháp đó là tìm người trông coi Bạch Tiểu Cửu, mặc dù nó chẳng cần ai phải chăm sóc cả.

Thấy Bạch Diệc Trạch bắt đầu thả lỏng, Sở Mặc lập tức đề nghị: “Nếu vậy thì bác Tôn không trông được rồi. À mà, không phải còn có tên thiên sư Lục Hàm sao. Hơn nữa Bạch Tiểu Cửu còn rất thích hắn ta thì phải, em chỉ cần nhờ người ta chăm sóc nó vài ngày là được”.

Dù sao Bạch Tiểu Cửu cũng khó hầu hạ, nếu như nó thích Lục Hàm vậy thì cứ để hắn chăm sóc vài ngày đi. Lần trước Lục Hàm còn thu nhiều tiền như thế, giờ giúp cậu chăm sóc Bạch Tiểu Cửu cũng không có gì là không đúng.

“Đề nghị này rất hợp lý!” Vừa nói tới Lục Hàm, Bạch Diệc Trạch lại bắt đầu tức giận. Nhưng Sở Mặc thì lại khác, anh chỉ muốn có thể được đi chơi với riêng cậu mà thôi. Vì thế mà giờ đành phải để Bạch Tiểu Cửu cho Lục Hàm trông coi, hoặc là nói đem Tiểu Cửu ném qua đó để nó hành hạ Lục Hàm vài ngày!

Hết chương 52.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK