Đêm khuya, trên đường đi đến công viên nhỏ không nhìn thấy một bóng người, cho dù là xe cộ qua lại cũng không có, bởi vì mọi người đều đã từng nghe lời tuyên truyền về nơi đây cho nên ai cũng tình nguyện đi vòng qua đường khác, chứ không muốn đi đến gần công viên này.
Kết thúc công việc dẫn linh, hai người vui vẻ nắm tay rời xa đám linh vừa lên đường, thật giống như đang đi dạo sau bữa cơm chiều. Tình trạng phiền muộn của Bạch Diệc Trạch cũng chuyển biến tốt hơn, không còn buồn bã nữa.
“Ở đó có người!” Ngay khi hai người đi gần tới cổng công viên, Sở Mặc kinh ngạc chỉ vào phía trước.
Mỗi khi tới đêm khuya, chỉ cần đi tới gần công viên thì Sở Mặc luôn có cảm giác như mình đang đứng ở một thế giới khác, rời xa trần thế và những tiếng động ầm, không có chút nhân khí nào. Trừ bỏ anh và Bạch Diệc Trạch ra, thì ở đây cũng chỉ có thể nhìn thấy linh và Bạch Tiểu Cửu.
Mà hiện tại lại xuất hiện một người toàn thân được bọc kín bởi một màu đen, đầu bị chiếc mũ rộng che khuất nửa bên mặt, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ diện mạo. Người nọ đứng thẳng tắp ở bên ngoài công viên, không hề cử động giống như tượng đá. Đây là lần đầu tiên Sở Mặc nhìn thấy có người ngoài đến gần công viên, hơn nữa anh còn có thể khẳng định đây là người hàng thật giá thật chứ không phải là linh muốn đi luân hồi tuyền.
Bạch Diệc Trạch cũng bị hoảng sợ, lập tức đề phòng. Bởi công viên này ngoài lời truyền miệng của mọi người ra, thì còn bị cấm chế bày xung quanh, thế nên người thường căn bản là không có cách nào tiếp cận được.
“Là hắn!” Thời điểm Bạch Diệc Trạch nhìn rõ người kia, cậu lập tức phản ứng và nhân ra người kia là ai. Tuy ngày đó ở tiệm cà phê cậu không thấy rõ ràng diện mạo cái người nói trước cho bọn cậu sắp gặp nguy hiểm, và còn để lại tờ giấy giúp đỡ là ai, nhưng dựa vào trực giác cậu có thể nhận ra được người mặc đồ đen đang đứng trước mặt này chính là người ngày đó đã giúp bọn cậu.
Sở Mặc nghi hoặc nhìn Bạch Diệc Trạch, anh đang không hiểu Bạch Diệc Trạch nói gì thì đã nghe thấy cậu bổ sung thêm: “Hắn chính là người cho bọn em tờ giấy ngày hôm đó, vì thế mà chúng ta mới có thể thoát hiểm”.
Sau sự kiện ác linh, Bạch Diệc Trạch vẫn không quên vì sao mà bọn cậu có thể rời khỏi được tòa nhà của tập đoàn Vân Mặc giả kia, nên sau đó cậu đã đi hỏi thăm khắp thành phố trong phạm vi của Lâm Tuyền về người thần bí đã giúp bọn cậu. Nhưng mà dù đã hỏi qua tất cả các thiên sư và yêu quái, vậy mà không ai biết có người nào như vậy cả, thậm chí ngay cả liên minh tiểu yêu ở dưới tay cậu cũng không tìm ra được chút tin tức nào. Mọi người chỉ có thể suy đoán, đó là một cao nhân lánh đời.
Bạch Diệc Trạch biết rõ lời nguyền rủa trên người Sở Mặc, cũng muốn đi tìm người thần bí mặc đồ đen này xin giúp đỡ, hi vọng người này có biện pháp, nhưng dù cậu đã lật đổ cả thành phố Lâm Tuyền thì người này vẫn không thấy tăm hơi, người này giống như chưa từng xuất hiện và cũng không có ai nhìn thấy hắn.
Không nói hai lời, Bạch Diệc Trạch giống như sợ người ta sẽ biến mất ngay trước mắt, cậu vội vàng lôi kéo Sở Mặc chạy về phía người kia.
“Nghe nói cậu đi khắp nơi tìm tung tích của tôi?” Không đợi Bạch Diệc Trạch nói chuyện, người mặc đồ đen đã mở miệng hỏi trước.
Bạch Diệc Trạch chỉ nghĩ là phải nhanh chóng ngăn người này lại, đừng để hắn chạy trốn, chứ căn bản cậu chưa biết là phải nói gì, chứ không nghĩ tới là người ta lại mở miệng hỏi trước như thế. “Vâng, đúng vậy. Tôi đúng là muốn đi tìm tiền bối”.
Bạch Diệc Trạch cũng không biết tâm trạng lúc này như thế nào nữa, cậu chỉ cảm thấy rất khẩn trương, bởi chuyện của Sở Mặc cậu không biết nên mở miệng như thế nào.
“Tiền bối, lần trước nếu không có người ra tay giúp đỡ, hiện tại chúng tôi đã không còn mạng mà đứng ở đây”. Sở Mặc nhéo nhéo tay Bạch Diệc Trạch, miệng nói tiếp: “Tiểu Trạch tìm ngài chỉ là muốn cảm ơn ngài”.
“Cảm ơn thì không cần đâu!” Người mặc đồ đen lạnh lùng cắt ngang lời nói Sở Mặc, ánh mắt quét qua Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch, cuối cùng là dừng lại ở trên mặt Sở Mặc: “Chuyện mà các cậu muốn tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi lần này đến là vì muốn nói cho các cậu biết, chuyện này tôi giúp không được, cho nên các cậu không cần đi tìm tôi và quấy rầy tới cuộc sống của tôi nữa!”
“Tiền bối!” Bạch Diệc Trạch nóng nảy, thấy người ta xoay người muốn rời đi, cậu bước nhanh tới ngăn cản: “Tôi muốn giải thích một chút, hơn nữa tôi cũng đảm bảo sau này sẽ không quấy nhiễu tới cuộc sống sinh hoạt của ngài. Tôi biết biết ngài nhất định có biện pháp, cầu xin ngài hãy nói cho tôi biết!”.
Bạch Diệc Trạch chẳng biết tại sao người này lại biết chuyện cậu muốn nhờ, cậu cũng không quan tâm tới cái gì là lễ phép, cho nên cậu rất gọn gàng dứt khoát hỏi rõ ra trọng điểm mà mình muốn biết nhất.
“Chắc là đã có người nói qua cho cậu, cùng trời đối nghịch sẽ không có kết quả tốt”. Giọng nói của người mặc đồ đen vẫn không có nửa điểm nhấp nhô: “Các cậu vẫn nên từ bỏ hi vọng này đi”.
Bạch Diệc Trạch vẫn đứng ở trước mặt người thần bí, ý tứ không muốn cho người ta rời đi nhưng lại bị Sở Mặc giữ chặt, anh không muốn cậu quá cố chấp. Bạch Diệc Trạch gạt tay Sở Mặc ra rồi nói: “Tiền bối, ngài đã biết rõ nguyên nhân mà tôi muốn tìm ngài. Hiện tại ngài lại xuất hiện ở trước mặt tôi, vậy chứng minh là ngài đồng ý giúp tôi!”.
“Tôi đúng là có ý định sẽ giúp cậu” Người mặc đồ đen thoải mái thừa nhận lời suy đoán của Bạch Diệc Trạch: “Chẳng qua là tôi vừa mới biết, chuyện cậu muốn nhờ tôi, tôi giúp không được”.
“Nếu như ngay cả một chút cố gắng cũng không từng thử mà đã muốn buông tha, tôi tuyệt đối không cam tâm!” Bạch Diệc Trạch cố chấp nói: “Tiền bối, tôi tuy không biết ngài là ai, nhưng lần trước khi chúng tôi gặp nguy hiểm, trong khi chúng tôi không ai có dự cảm biết trước mà ngài lại biết, hơn nữa còn để lại nhắc nhở để giúp đỡ chúng tôi, thì tôi đã biết ngài không phải là người bình thường. Nếu như nói có người nào đó có thể giúp đỡ tôi, thì người đó cũng chỉ có thể là ngài mà thôi!”
Người mặc đồ đen than một tiếng, giống như là vì Bạch Diệc Trạch quá cô chấp, muốn đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, nên hắn cũng mở miệng nói với Sở Mặc: “Đưa tay cho tôi xem!”
Sở Mặc không biết người này muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời của hắn, đưa một tay tới trước mặt người mặc đồ đen.
Người này chưa thèm nâng mắt nhìn xem Sở Mặc, thì đã lạnh lùng mở miệng: “Tay trái!”
Sở Mặc lập tức đổi tay kia đưa tới. Người mặc đồ đen chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó mới cầm lấy tay Sở Mặc cẩn thận nghiên cứu. Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc đều tò mò nhìn động tác của người này, sau đó Bạch Diệc Trạch dựa vào nét mặt của người mặc đồ đen mà nhạy cảm phát hiện ra hình như người này đã tìm được phương pháp giải quyết. Hi vọng vốn đã lụi tàn, vậy mà chỉ trong phút chốc đã bắt đầu nhen nhóm lên những tia lửa.
“Trên thân thể của người bị nguyền rủa vậy mà lại có chuyển cơ!” Người mặc đồ đen cầm lấy tay Sở Mặc, không thể tin nổi mở miệng.
“Tiền bối, có phải là ngài đã tìm ra được phướng pháp phá giải rồi phải không?” Trong mắt Bạch Diệc Trạch lúc này đã không thể che giấu nổi vui vẻ, cậu dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen buông ta Sở Mặc ra nói: “Người có thể giúp cậu phá giải lời nguyền đang ở ngay bên cạnh cậu!”
“Là người nào?” Bạch Diệc Trạch lập tức truy hỏi.
“Cởi chuông thì phải nhờ người buộc chuông!” Người mặc đồ đen giuống như không nghe thấy lời chất vấn của Bạch Diệc Trạch, tiếp tục nói: “Nếu đã là trời trừng phạt, vậy thì cần phải nhờ trời mới có thể giải quyết được!”
Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc trộm nhìn nhau, hoàn toàn không thể nào tiêu hóa hết được mấy câu này. Hai người nghe xong chỉ cảm thấy rất khó hiểu, có cảm giác nói cũng như chưa nói vậy.
“Ngài nói rõ ràng một chút….” Bạch Diệc Trạch còn muốn hỏi tiếp, nhưng vừa quay đầu thì bên cạnh bọn cậu làm gì còn có ai, người mặc đồ đen giống hệt như lần trước, đến và đi đều vô tung vô ảnh.
Bạch Diệc Trạch nhìn xung quanh trống không, nhịn không được oán giận nói: “Hắn vì sao lại luôn nói một nửa thì dừng, hơn nữa lại còn nói toàn mấy thứ chúng ta nghe không hiểu! Em còn rất nhiều chuyện chưa hỏi xong ạ, cũng không biết vị cao nhân này họ gì!”
“Đã gọi là cao nhân thì đâu dễ dàng để lại danh tính của mình, ta khuyên ngươi đừng nên mù quáng đi tìm hiểu nửa!” Giọng nói của Bạch Tiểu Cửu vừa vang lên, chỉ trong chốc lát đã thấy nó đứng ở ngay trước mặt Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc: “Người kia là ai?”
“Các người dựa vào pháp lực cao cường nên mới thích kiểu xuất hiện xuất quỷ nhập thần thế này à?” Bạch Diệc Trạch dừng một lúc, sau đó mới biểu đạt sự kinh thường với hành vi của Bạch Tiểu Cửu. Mặc dù thế nhưng cuối cùng cậu vẫn trả lời vấn đề của nó: “Người đó chính là người thần bí đã để lại tờ giấy giúp đỡ chúng ta thoát khỏi tòa nhà lần trước”.
“Thì ra chính là một cao nhân! Khó trách ta không thể nhìn ra được tu vi của người này!” Bạch Tiểu Cửu sau khi hiểu ra, nó bắt đầu hỏi tiếp: “Vậy bọn ngươi đang nói tới chuyện gì?”
“Ta cũng muốn biết hắn đang nói gì đây này!” Bạch Diệc Trạch cảm thấy cực kì đau đầu, chỉ cần nghĩ tới ba câu sau cùng mà người mặc đồ đen để lại là cậu lại nhức đầu, tìm mãi cũng không ra manh mối.
“Tiểu Trạch nên biết đủ!” Sở Mặc biết trong lòng cậu không dễ chịu, anh mở miệng an ủi: “Người mặc đồ đen lần trươc đã để lại tờ giấy, mà trong giấy chỉ ghi có bảy chữ, lần này hắn đã nói ba câu rồi, so ra lượng tin tức còn lớn hơn lần trước rất nhiều”.
Bạch Diệc Trạch biết người mặc đồ đen đồng ý nói ra ba câu này cho cậu biết, thì chính là muốn nhắc nhở cậu phương pháp phá giải nguyền rủa ở trên người Sở Mặc cực kì khó. Dù biết thế nhưng cậu vẫn nhịn không được mà lầm bẩm nói nhỏ: “Đúng là ba câu, nhưng chẳng rõ ràng gì cả. Đối với chuyện phá giải nguyền rủa cho anh cũng chẳng nói thêm gì”.
“Đúng vậy, nếu thật sự có phương pháp giải quyết vấn đề, thì đã nói thẳng ra luôn cho rồi không tốt hơn à?” Bạch Tiểu Cửu chỉ cần suy nghĩ tới tờ giấy lần trước, nó liền tức giân dễ sợ, thiếp theo lại phụ họa nói: “Hay là cứ phải làm ra vẻ như vậy để cho chúng ta phải suy đoán một hồi lâu!”.
Bạch Tiểu Cửu cũng không lo lắng cho bản thân nó, mà trọng điểm là lần đó Lục Hàm cũng bị kéo vào trong. Nếu như khi ấy Bạch Diệc Trạch không đoán ra ý nghĩa chân chính của tờ giấy, chỉ sợ trừ nó ra thì cả ba người còn lại đều gặp nguy hiểm. Hiện tại nhớ lại, Bạch Tiểu Cửu vẫn còn cảm thấy sợ, cho nên đối với cái người đã biết rõ Lục Hàm sẽ gặp nguy hiểm nhưng lại giả làm cao nhân thần bí này nó cảm thấy rất tức giận.
“Nghĩ lại xem Sở gia là vì sao mà gặp phải chuyện nguyền rủa này!” Sở Mặc ở bên cạnh, nhẹ nhàng xen vào một câu.
Sở gia là vì biết quá nhiều thiên cơ, nên mới dẫn tới vận rủi. Trên thực tế thì những gì vị cao nhân kia cảnh báo cũng không khác gì nhiều so với chuyện Sở gia trước kia đã làm. Cao nhân đã bất chấp nguy hiểm mà đi nói vậy với bọn họ, chứng tỏ người ta đã hết lòng quan tâm rồi. Giờ bọn họ có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cao nhân hay không, vậy thì phải xem vào ngộ tính của bọn họ rồi.
Bạch Tiểu Cửu bĩu môi, lập tức im lặng không nói chuyện nữa.
Vốn dĩ đang đi vào ngõ cụt, Bạch Diệc Trạch không còn hi vọng với chuyện phá giải với lời nguyền rủa, vậy mà trong nháy mắt lại xảy ra đột phá. Dựa vào chuyện lần trước đã đủ để bọn họ thấy rõ năng lực của cao nhân, cho nên mấy người ở đây đối với lời nói của cao nhân cũng không có nghi ngờ gì.
Tuy đã là đêm khuya, nhưng mấy người này lại không quan tâm tới chuyện đi ngủ. Mọi người gọi cả Lục Hàm tới cùng, sau đó chiếm lấy một gian phòng hội nghị của Sở Mặc dùng làm nơi thảo luận tạm thời. Lúc nào mọi người đang tìm hiểu và bàn luận về lời nói mà cao nhân để lại, muốn xem xem rốt cuộc là có ý gì.
Gọi hai người duy nhất đồng ý giúp đỡ Sở Mặc phá giải lời nguyền rủa tới, Bạch Diệc Trạch bắt đầu giảng giải lại chuyện cậu và Sở Mặc gặp người mặc đồ đen lúc nãy lại một lượt cho một người một hồ li nghe, hơn nữa còn không sai một chữ. Những gì người mặc đồ đen nói, cậu hi vọng dựa vào lực lượng lớn của mọi người gộp lại, rồi sau đó sẽ tìm ra phương pháp mà cao nhân đã nói ra trong mấy câu kia.
“Cậu đã nhìn thấy cao nhân lần trước rồi? Lời nguyền rủa mà hắn cũng có phương pháp giải quyết! Còn nữa, vì sao hắn lại nhiều lần đi giúp đỡ chúng ta như vậy?” Lục Hàm hỏi ra một loạt những vấn đề quan trọng nhất. Từ sau lần đó hắn cũng rất muốn gặp lại vị cao nhân này, đáng tiếc là cao nhân vẫn luôn ở trong trạng thái ẩn, hắn căn bản là không có cơ hội này.
“Anh hỏi một đống vấn đề nhưng lại chẳng có chút ích lợi gì, mà quan trọng là mấy câu tôi nói kia kìa, đó đều là những câu không rõ ý tứ nhưng lại đều từ miệng của vị cao nhân đó” Bạch Diệc Trạch yên lặng giải thích với Lục Hàm: “Còn chuyện cao nhân vì sao đi giúp chúng ta nhiều lần, thật xin lỗi tôi cũng không biết nguyên nhân”.
“Cao nhân nói tôi đừng cho người đi tìm hắn nữa, cho nên không biết sau này còn có cơ hội gặp được hay không. Nếu như anh có thể gặp được, vậy thì anh có thể đi hỏi hắn, tôi cũng rất muốn biết vì sao ạ” Bạch Diệc Trạch bất đắc dĩ nhún vai. Tiếp đó lại mở miệng thúc giục: “Trước mắt chúng ta đừng nói mấy chuyện này, bây giờ chỉ nên nghĩ xem mấy câu kia của cao nhân là có ý gì thì hơn”.
“Người có thể giúp cậu phái giải lời nguyền rủa đang ở ngay bên cạnh cậu! Cái này rất dễ giải thích, vì nếu nói người bên cạnh cậu, lại còn có thể phái giải lời nguyền rủa, thì người này nhất định là người quen của Sở gia. Thế thì rất có thể là người thân, bạn bè, đồng nghiệp cùng làm việc, nói tóm lại người này là người mà Sở gia biết”. Bạch Tiểu Cửu không để ý nói ra suy luận của chính mình.
“Bạch Tiểu Cửu, ta hỏi ngươi nhé. Ngươi nói ra phạm vi rộng như vậy, nhưng ta lại chỉ muốn biết người này chính xác là ai mà thôi!” Bạch Diệc Trạch bị Bạch Tiểu Cửu giải thích làm cho lửa giận bốc lên, cậu tức giận nói: “Chuyện này mà còn cần ngươi phải nói cho ta biết à? Ý tứ như thế đã quá rõ ràng rồi, cần ngươi tới giải thích sao?”
“Bạch Diệc Trạch nói những lời cao nhân nói ra không phải chỉ nói riêng với Sở Mặc, mà là nói với toàn bộ chúng ta. Vậy chứng tỏ người này chúng ta cũng có biết, hoặc ít nhiều cũng có liên hệ với chúng ta” Lục Hàm gia nhập thảo luận: “Chúng ta có thể theo phương diện này mà tìm hiểu, sau đó tìm ra người này là có thể phá giải lời nguyền rủa của Sở Mặc”.
“Chuyện nguyền rủa của A Mặc, nếu không phải là chị gái anh ấy nói ra thì chúng tôi chũng không biết có chuyện này”. Bạch Diệc Trạch vùi đầu vào suy nghĩ, hơn nữa cậu còn đem những người có khả năng này đem ra tra xét một lần. Cuối cùng khi không tìm ra được gì, cậu mở miệng hỏi Sở Mặc: “Anh có manh mối gì không?”
Ngay cả câu đầu tiên đã không giải được, đừng nói là đi tìm hiểu câu thứ hai, thứ ba. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, câu này tuy dễ hiểu nhưng cũng không biết có phải giống với lần trước, đều phải hiểu theo một cách khác không. Phải biết rằng Sở gia bị nguyền rủa là vì trêu trọc trời cao nên mới vị trời trừng phạt, nếu muốn giải chẳng lẽ bảo bọn họ đi kêu trời cao thu hồi nguyền rủa. Nếu làm thế có tác dụng, Sở gia cũng đã sớm giải trừ được nguyền rủa rồi.
Còn câu nói sau cùng đó là bảo nếu trời đã trừng phạt thì phải lên trời mới có thể giải quyết. Giống với câu cởi chuông cần nhờ người buộc chuông cũng có chút liên êệ, nhưng trên thực tế thì nói cũng chẳng khác gì chưa nói. Trong mấy câu này chỉ có thể cung cấp cho bọn họ được phương hướng đại khái, mà muốn phá giải được nguyền rủa của Sở Mặc thì phải cần căn cứ vào câu đầu tiên để tìm ra người có thể ra tay giúp đỡ.
Sở Mặc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, suy nghĩ về ý tứ của mấy câu kia, cho nên đối với câu hỏi của Bạch Diệc Trạch anh cũng chỉ có thể lắc đầu. Phong họp nhất thời trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình.
“Tiểu Cửu!” Lục Hàm bỗng nhiên gọi Bạch Tiểu Cửu. Đang lúc gian phòng hội nghị yên tĩnh, thì bị giọng nói đột ngột vang lên làm giật mình, tất cả đều tập trung nhìn vào trên người Lục Hàm.
“Tiểu Cửu, ta nhớ ngươi đã nói với ta một chuyện” Lục Hàm nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình thì có chút xấu hổ. Sau đó hắn mới ý thức được vừa rồi mình quá kích động, đợi bình tĩnh lại hắn mới nói tiếp: “Ngươi nói ngươi tìm đến thành phố Lâm Tuyền chờ ta là do có cao nhân chỉ điểm. Tuy ngươi không nói rõ ràng, nhưng ngươi đã từng nói cao nhân kia không phải là gặp ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ, mà hắn đồng ý giúp đỡ ngươi là vì ngươi đã dùng tâm làm cảm động hắn”.
Sắc mặt Bạch Tiểu Cửu trở nên rất khó nhìn, Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc thì nghi ngờ nhìn Lục Hàm, chờ Lục Hàm nói tiếp.
“Trong miệng của ngươi, vị cao nhân kia….” Lục Hàm nheo mắt lại: “Hắn không phải là tiền bối của Sở gia sao?”
Lục Hàm suy nghĩ suy nghĩ tới nguyên nhân dẫn tới lời nguyền rủa của Sở Mặc, bỗng nhiên trong đầu hiện lên sự kiện này. Thời điểm Bạch Tiểu Cửu nói với hắn, hắn còn nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn ra được Bạch Tiểu Cửu không nói thật với hắn. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng Bạch Tiểu Cửu phải trả một cái giá rất lớn, sau đó người kia mới nguyện ý nói cho nó biết nơi hắn sẽ đầu thai. Bạch Tiểu Cửu tuy không nói thật với hắn, nhưng Lục Hàm cũng không hỏi nhiều. Mãi cho tới vừa rồi, hắn mới nghĩ tới một khả năng, có khi nào Bạch Tiểu Cửu chính là chuyển cơ mà người thần bí nói tới không. Hoặc là tiền bối Sở gia đã sớm tính ra được, nên mới phá lệ mà nói cho Bạch Tiểu Cửu biết nơi hắn đầu thai chuyển kiếp.
Hiện tại nhìn biểu tình của Bạch Tiểu Cửu, Lục Hàm biết là mình đã đoán đúng.
“Bạch Tiểu Cửu!” Bạch Diệc Trạch nghiến răng nghiến lợi gọi tên nó: “Đây là sự thật à?”
Bạch Tiểu Cửu cùng với Sở Mặc từ trước đến giờ đều bất hòa, chưa từng thấy hai người vừa mắt nhau thế nhưng khi câu nói về chuyện nguyền rủa của Sở Mặc thì Bạch Tiểu Cửu lại đổi tính, chủ động đề nghị muốn giúp Sở Mặc. Mới đầu cậu còn cảm thấy kì quái nghĩ không ra, cuối cùng mới biết nguyên nhân thật sự bên trong.
“Lục Hàm nói không sai!” Bạch Tiểu Cửu không tình nguyện thừa nhận sự thật này, nó ngượng ngùng nói: “Năm đó ta đúng là có đi tìm tổ tiên Sở gia để hỏi tung tích của Lục Hàm. Khi ấy bọn họ phát hiện ra hành vi của mình đã dẫn đến kiếp nạn cho gia tộc, nên bọn họ đã lựa chọn quy ẩn không màng tới thế tục và giúp người bói mệnh nữa. Lúc đầu dù ta dùng mọi cách cưỡng ép hay dụ dỗ, Sở gia đều không đồng ý giúp ta, thậm chí ngay cả gặp mặt ta cũng không đồng ý. Nhưng về sau ta cũng không biết vì sao bọn họ lại thay đổi, ngay cả thù lao hay yêu cầu gì cũng không có mà đã trực tiếp nói luôn cho ta biết vào thời gian nào thì nên đến thành phố Lâm Tuyền và có thể tìm gặp được người cần gặp”.
Bạch Tiểu Cửu không muốn nói cho người khác biết là vì nó cảm thấy rất mất mặt khi phải đi tìm một tên nhân loại xin giúp đỡ. Nhưng còn nguyên nhân vì sao người ta bỗng nhiên đổi ý giúp nó thì nó không biết nguyên nhân, dù sao nó cũng là một đại yêu quái, nên khi một tên nhân loại vì hắn mà ra chút sức cũng đâu phải là chuyện gì to tát. Bạch Tiểu Cửu lúc này nói ra là vì không giấu được, nên nó mới thành thật kể lại thôi, chứ không thì còn lâu.
“Có thể giúp Sở Mặc phá giải lời nguyền rủa, thế mà lại chính là Bạch Tiểu Cửu!” Bạch Diệc Trạch cũng chẳng muốn so đo chuyện Bạch Tiểu Cửu có tình nguyện kể ra chuyện này hay không nữa, mà cậu lập tức đưa ngay ra một kết luận khiến người khác giật mình.
Người giúp phá giải lời nguyền ở ngay bên cạnh, hơn nữa Bạch Tiểu Cửu trước kia cũng từng là người được Sở gia giúp đỡ. Cho nên nói đúng ra thì Bạch Tiểu Cửu cũng là người có liên quan tới Sở gia. Mạnh dạn dạn suy đoán, Sở gia là vì tiên đoán được Bạch Tiểu Cửu có thể trợ giúp nhà họ Sở giải trừ lời nguyền nên họ mới phá lệ vì nó mà giúp đỡ. Kết hợp với lời nói của cao nhân, xem ra mọi chuyện đã trở nên hợp tình hợp lý.
Bạch Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn về một bên, nó kỳ thật đã biết Sở Mặc chính là hậu nhân của Sở gia ngay từ đầu, và cũng đoán trước được kết quả này. Chẳng qua hôm nay sự thật lại càng rõ ràng hơn mà thôi, chính mình vào nhiều năm trước đã bị Sở gia tính kế, bảo sao nó mới không vừa mắt Sở Mặc như vậy. Mà kết luận của Bạch Diệc Trạch lại càng lòng nó khó chịu hơn.
Ba người còn lại nhanh chóng trao đổi ánh mắt, nhất trí cho rằng Bạch Tiểu Cửu chính là mấu chốt để giải trừ lời nguyền rủa.
“Tiểu Cửu, ngươi đừng có làm loạn nữa” Lục Hàm đương nhiên biết Bạch Tiểu Cửu không thoải mái, cho nên hắn đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Cửu cười nói: “Sở Mặc là bạn của chúng ta, có thể giúp bạn bè, ngươi phải cảm thấy vui vẻ mới đúng”.
Bạch Tiểu Cửu hừ một tiếng, quay lại nở một nụ cười với Lục Hàm.
“Hiện tại nên suy nghĩ xem câu ‘Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông’ là như thế nào” Người thần bí để lại ba câu thì câu đầu tiên đã giải được, cho nên mọi người lập tức đi tìm lời giải cho câu thứ hai.
“Tôi biết rồi!” Mọi người còn chưa chính thức bàn bạc vào chủ đề, Bạch Diệc Trạch đã công bố đáp án chính xác, cậu còn rất khẳng định nói: “Phá giải lời nguyền rủa là dùng phương pháp thiên kiếp!”
“Thiên kiếp?” Mấy người khó hiểu nhìn Bạch Diệc Trạch, đợi cậu giải thích.
“Cao nhân không phải đã nói ‘Trời trừng phạt thì phải lên trời mới có thể giải quyết’ sao? Những lời này thật ra cũng không khác gì so với câu ‘ Cởi chuông thì phải nhờ người buộc chuông’. Có lẽ sợ không đủ chính xác cho nên mới nói thêm một câu này mà thôi”. Bạch Diệc Trạch suy đoán nói, bởi vì lần trước cậu giải được lời nhắc nhở của cao nhân, nên lần này đã có kinh nghiêm hơn. “Mọi người không phát hiện sao, cao nhân nói hai câu sau nhưng kì thật chỉ là để biểu đạt một ý, muốn phá giải lời nguyền rủa thì cần phải lên trời, mà người buộc chuông không phải cũng là trời cao sao…”.
Bạch diệc Trạch không nói hết câu, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sở Mặc hiểu được lời giải thích của Bạch Diệc Trạch, nhưng vẫn có chỗ không hiểu: “Vậy chuyện này cùng với thiên kiếp của Bạch Tiểu Cửu thì có quan hệ gì?”
“Nếu nói trắng ra thì Bạch Tiểu Cửu chính là cơ hội xoay chuyển lời nguyển rủa trên người anh, mà anh muốn phá giải được lời nguyền rủa thì nhất định phải có Bạch Tiểu Cửu giúp đỡ mới được. Thêm nữa nói có liên quan tới thiên kiếp là vì em nghĩ Bạch Tiểu Cửu sẽ phải đối mặt với thiên kiếp”. Bạch Diệc Trạch phân tích: “Mọi người nghĩ mà xem, đối mặt với thiên kiếp là số kiếp số của Bạch Tiểu Cửu, cũng là ứng vào câu nói đầu tiên của cao nhân. Thiên kiếp tên cũng như ý nghĩa, nên muốn tìm được người buộc chuông tức là phải bắt được thiên kiếp, và đó cũng là ý của câu thứ hai và câu thứ ba. Ngay cả thời gian cũng ăn khớp, thời gian nguyền rủa trên người Sở Mặc cũng sắp tới… cho nên trừ bỏ cái này ra thì tôi không nghĩ ra được cái gì khác”.
“Ngươi đang nói đùa đúng không! Dùng thiên kiếp đi hóa giải lời nguyền rủa của Sở Mặc?” Bạch Tiểu Cửu nhìn Bạch Diệc Trạch như đang nhìn quái vật: “Sẽ chết người đó!”.
Bạch Diệc Trạch cho là thiên kiếp là trò đùa sao? Thành thật đợi lời nguyền rủa ứng nghiệm thì ít ra sau đó còn có thể đi luân hồi chuyển thế, còn nếu bị thiên kiếp đánh trúng, chỉ sợ ngay cả hồn phách cũng không còn.
“Có đạo lý!” Lục Hàm xem nhẹ lời Bạch Tiểu Cửu nói, tiếp theo hắn phụ họa nói: “Thiên kiếp có thể nói là thứ lợi hại nhất trong tất cả kiếp nạn. Mà nguyền rủa trên người Sở Mặc cũng chỉ là một kiếp nạn trong vận mệnh mà thôi. Cho nên dù lời nguyền rủa có ác độc tới đâu, cao thâm ra sao thì cũng không có khả năng lớn hơn thiên kiếp được. Dùng đại kiếp đánh tan tiểu kiếp, cũng không phải là chuyện không thể. Nguyền rủa trên người Sở Mặc, tuy chúng ta không biết phương pháp phá giải, nhưng chúng ta lại biết Tiểu Cửu sẽ có thiên kiếp. Cho nên chỉ cần chống đỡ được, thì lời nguyền rủa gì đó cũng không tính là gì!”
Mấy ngày qua bị quẫy nhiễu giờ đã có đáp án, Lục Hàm cảm thấy rất vui vẻ.
“Không sai, không sai!” Bạch Diệc Trạch cũng không còn phiền muộn nữa: “Cái này chính là lấy độc trị độc!”.
“Hai người các ngươi đùa đủ chưa!” Bạch Tiểu Cửu ngắt lời hai người: “Tốt xấu cũng phải tính đến độ an toàn chứ, đây là thiên kiếp đấy chứ không phải là đi nghỉ ngơi đâu!”.
“Không thể nói như vậy được” Bạch Diệc Trạch đã sớm tính toán trước: “Đầu tiên, người độ kiếp là Bạch Tiểu Cửu chứ không phải A Mặc, cho nên chỉ cần Sở Mặc không đến gần ngươi là được. Đợi khi thiên kiếp bị không chế trong phạm vi nhất định thì hệ số nguy hiểm cũng giảm đi rất nhiều, ta sẽ chuẩn bị thật tốt, đảm bảo A Mặc có thể an toàn. Ngay cả địa điểm ngươi độ kiếp ta cũng đã tìm được rồi, ngay ở bên cạnh luân hồi tuyền đó. Nơi đấy linh khí đầy đủ, hơn nữa còn là nơi liên kết với hai giới âm dương, ta nghĩ dù trời thật sự có muốn làm gì thì ít ra cũng sẽ nhìn vào mặt mũi của luân hồi tuyền mà nhẹ tay”.
Bạch Diệc Trạch rộng lượng mang địa bàn của mình ra.
“Thật sự?” Bạch Tiểu Cửu không dám tin tưởng rằng Bạch Diệc Trạch sẽ có lòng tốt như vậy, bởi nếu thật sự nó được độ kiếp ngay bên cạnh luân hồi tuyền thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Tuy trước kia nó cũng đã từng nghĩ tới, nhưng nó không nghĩ tới Bạch Diệc Trạch thế mà lại đồng ý. Bạch Tiểu Cửu như là muốn xác định lại một lần, nó mở miệng hỏi: “Ngươi không sợ thiên lôi giáng xuống làm nổ luân hồi tuyền à?”
Địa điểm này rất tốt, nhưng bảo vệ luân hồi tuyền là trách nhiệm của dẫn linh sư. Bạch Diệc Trạch đem luân hồi tuyền đặt nó vào tình trạng gặp phải nguy hiểm này, chẳng may xảy ra chuyện gì, người gánh trách nhiệm chính là Bạch Diệc Trạch.
“Luân hồi tuyền là địa bàn của ta, chỉ cần ta đồng ý là được” Bạch Diệc Trạch cũng biết thiên kiếp không phải trò đùa, nhưng cậu chỉ cần có thể đem nguy hiểm của Sở Mặc giảm xuống mức thấp nhất là được: “Đương nhiên nếu xảy ra chuyện, mọi trách nhiệm sẽ do một mình ta gánh chịu!”
Sở Mặc không lên tiếng, chuyện cứ thế mà quyết định. Ngoài mấy lời cao nhân nhắc nhở ra, mọi người còn bàn chi tiết thêm về vấn đề phá giải nguyền rủa nữa.
“Tiểu Trạch, thật sự sẽ không xảy ra việc gì chứ?” Sở Mặc lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi!” Giải quyết được một vấn đề lớn, tâm tình Bạch Diệc Trạch cũng trở nên khá tốt, cậu khẳng định nói: “Nếu địa điểm là luân hồi tuyền, em khẳng định có thể bảo đảm an toàn cho anh. Hơn nữa còn thuận lợi giúp Bạch Tiểu Cửu thuận lợi độ kiếp, đồng thời phá giải nguyền rủa trên người anh.
“Anh nói là nói em đó!” Thấy Bạch Diệc Trạch thoải mái, Sở Mặc lại càng không yên tâm: “Luân hồi tuyền không phải là nơi rất quan trọng sao? Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?”
“Tin tưởng em!” Bạch Diệc Trạch lại khẳng định một lần nữa.
Quanh công viên bị bày đặt khá nhiều cấm chế lợi hại, cho dù là thiên kiếp giáng xuống thì uy lực cũng giảm đi rất nhiều. Bạch Diệc Trạch biết rõ cách làm của mình rất mạo hiểm, nhưng đối mặt với nguyền rủa ở trên người Sở Mặc, thì dù có phải vi phạm nhiều hơn nữa…. cậu cũng dám làm, bởi vì nó đáng giá để cậu làm vậy.
Sự việc cứ như vậy mà quyết định, vì để chắc ăn hơn nên Bạch Diệc Trạch còn đi tìm anh trai hỏi ý kiến về phươn pháp phá giải. Bạch Diệc Phong vô cùng giật mình khi nghe thấy mấy người sẽ dùng phương pháp này để phá giải nguyền rủa, mặc dù mới nghe qua thì có vẻ khó tin và cảm thấy rất mạo hiểm, nhưng cũng rất đáng để thử một lần.
Nhận được sự khẳng định của Bạch Diệc Phong, Bạch Diệc Trạch bắt đầu làm các bước chuẩn bị cho Sở Mặc, cậu muốn anh có thể an toàn vượt qua thiên kiếp. Bạch Tiểu Cửu cũng ở một bên cố gắng tu luyện, sau đó tất cả mọi người đều yên lặng đợi thiên kiếp Bạch Tiểu Cửu đến.
Không phụ mong đợi của mọi người, thiên kiếp so với trong tưởng tượng của mọi người đã đến nhanh hơn.
Giống như điềm báo của giống bão kéo tới, áp lực từ bầu trời khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Bạch Tiểu Cửu hiện ra nguyên hình, chín chiếc đuôi to màu trắng nhảy múa ở bên cạnh đài phun nước trong công viên. Bạch Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm, mà trong mắt đó là sự trấn định và bình tĩnh. Sở Mặc bất an đứng ở vị trí gần đó, cách Bạch Tiểu Cửu không xa và được tầng tầng lớp lớp của trận pháp bảo vệ ở bên trong, thậm chí ngay ở trên người cũng có dán thêm vài lá bùa. Đem so sánh với Bạch Tiểu Cửu đang thoải mái tự tại đứng kia, thì Sở Mặc có vẻ nặng nề hơn.
Lục Hàm và Bạch Diệc Trạch đứng ở nơi xa hơn, để bảo đảm hoàn toàn không bị thiên kiếp làm ảnh hưởng. Hai người cực kì khẩn trương nhìn Sở Mặc và Bạch Tiểu Cửu, sau đó chờ đợi thiên kiếp giáng xuống.
“Tiểu Hàm, yên tâm đi!” Bạch Tiểu Cửu tươi cười nói với Lục Hàm: “Đừng quên lễ vật mà ngươi đã đáp ứng ta đấy!”
Trong nháy mắt sắc mặt Lục Hàm đen xì, vừa rồi bao nhiêu cảm xúc khẩn trương cũng đã phai nhạt đi không ít. Bạch Diệc Trạch liếc mắt nhìn Lục Hàm một cái, cậu có thể hiểu được đại khái ước định của hai người này là gì. Bạch Tiểu Cửu biến thành người, hai người không còn cố kị, cho nên có thể tự nhiên tiến đến với nhau không cần lo lắng Lục Hàm sẽ bị thương tổn.
Được mọi người cho biết toàn bộ kế hoạch, nên khi nhìn thấy dị tượng thì Bạch Diệc Phong cũng chạy tới luân hồi tuyền. Sau khi thấy mấy người đang đứng thì hắn mở miệng hỏi: “Thế nào rồi?”
Bạch Diệc Trạch lắc đầu, so với hồ ly yêu nghiệt ngàn năm có thể bình an độ kiếp hay không thì cậu lại càng lo lắng cho Sở Mặc hơn.
Bạch Diệc Phong nhìn lướt qua bố trí của mọi người, đảm bảo không bị bại lội sau đó mới an ủi em trai: “Đừng lo lắng, anh cũng sẽ đứng ở đây trông chừng”.
Dù là có Bạch Diệc Phong bảo đảm nhưng Bạch Diệc Trạch vẫn không thể nào yên tâm. Ngay khi đạo thiên lôi đầu tiên đánh xuống, Bạch Diệc Trạch rốt cuộc không thể giả làm người thường coi như không có việc gì đứng nhìn được nữa, cậu nhịn không được rời khỏi khu vực an toàn mà chạy tới bên cạnh Sở Mặc.
“Em có ấn kí dẫn linh sư bảo vệ, không sao đâu!” Trước khi Sở Mặc lên tiếng đuổi đi, Bạch Diệc Trạch vội vàng mở miệng nói: “Xin anh, hãy để cho em được ở trong đây vượt qua giai đoạn này!”
Bạch Diệc Trạch nói xong thì cũng gắt gao tóm lấy tay Sở Mặc, cậu không hề có ý muốn rời khỏi. Sở Mặc thấy thế, anh bất đắc dĩ cũng cầm chặt lấy tay cậu.
Bạch Diệc Trạch cho tới giờ cũng không biết chuyện bị sét đánh là đáng sợ như vậy, nếu không biết chuyện thì còn tưởng đây chỉ là một loại sét thông thường trước khi mưa, chẳng qua mạnh hơn một chút thôi. Bạch Diệc Trạch lúc này cảm thấy như bản thân đang đặt mình ở trong tiếng sét gầm, trong đầu trừ bỏ tiếng động này ra thì không còn gì khác nữa.
Bạch Diệc Trạch không ngừng nói cho chính mình biết, cậu với Sở Mặc và Bạch Tiểu Cửu tuy ở trong thiên kiếp nhưng bên ngoài còn có trận pháp bảo vệ. Huống chi trên người còn có ấn kí dẫn linh sư bảo hộ, thiên lôi cũng không thể xâm phạm, cho nên bọn cậu rất an toàn. Nhưng dù thế thì cậu vẫn có sợ hãi, dưới loại tình huống này cậu cũng không quên nhìn qua chỗ Bạch Tiểu Cửu. Cậu và Sở mặc đứng ở bên cạnh còn như vậy, thế thì Bạch Tiểu Cửu là nhân vật chính của trận thiên kiếp này thì sao.
Bỗng nhiên trong đầu Bạch Diệc Trạch trống rỗng, trừ bỏ những tiếng sấm sét vang lên, thì cậu không còn biết gì nữa. Cậu lúc này chỉ còn biết ôm chặt lấy Sở Mặc, bảo vệ anh tránh cho những thiên lôi kia không cẩn thận làm tổn thương.
“Tiểu Trạch, kết thúc rồi!”
Đầu óc của Bạch Diệc Trạch lúc này đã không còn cách nào để duy trì bình tĩnh được nữa, ở trong trạng thái này, chỉ có người đứng bên trong trận thiên kiếp mới có thể lĩnh hội được uy lực lợi hại của nó. Mãi tới khi cậu nghe thấy tiếng gọi tên mình, cậu mới kịp phản ứng. Lúc này Bạch Diệc Trạch mới phát hiện không biết tiếng sét đã dừng từ bao giờ, Bạch Diệc Phong cũng chạy tới bên cạnh cậu và Sở Mặc. Sở Mặc và cậu ôm chặt lấy nhau, trận pháp xung quanh cũng trở nên tán loạn, mấy đạo phù chú trên người Sở Mặc cũng bị thiếu đi vài cái… điều này nói lên những gì mà bọn họ mới trải qua được gọi là thiên kiếp.
“Hai người cũng không sao chứ” Bạch Diệc Phong thấy hai người đứng đối diện mình, nhưng biểu tĩnh lại vẫn ngây ngốc, mãi một lúc lâu mới thấy phản ứng lại. Bạch Diệc Phong vỗ vai em trai, lớn tiếng nói: “Nguyền rủa trên người Sở Mặc đã được giải trừ, Tiểu Trạch em có thể yên tâm rồi!”.
“Không có việc gì rồi…. Sao?” Cảm giác giống như sống sót sau tại nạn, khiến cho lời nói của Bạch Diệc Trạch cũng không còn lưu loát. Cho nên sau khi nói xong một câu, cậu không đợi Sở Mặc hỏi có sao không, mà đã mạnh mẽ tiến đến ôm chặt lấy Sở Mặc lần nữa.
Bạch Diệc Trạch không nói gì, cậu chỉ gắt gao ôm lấy anh. Vô thanh vô thức chúc mừng bọn họ có thể bình an vượt qua một kiếp nạn này. Cũng không biết hai người ôm nhau bao lâu, rốt cuộc cũng có người nhớ tới Bạch Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu thế nào rồi”.
Cách đó không xa, Lục Hàm từ sớm đã chạy tới bên người Bạch Tiểu Cửu. Mà bên cạnh đó đã không còn là bộ dáng của con hồ li với chín cái đuôi nữa, thay vào đấy là một Bạch Tiểu Cửu dưới hình dáng nhân loại. Có lẽ là do trải qua thiên kiếp, Bạch Tiểu Cửu cũng không còn sức đứng thẳng, nên đành ngồi sững sờ trên mặt đất. Tuy bộ dáng có chút chật vật, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.
Không cần hỏi thì đã có thể biết Bạch Tiểu Cửu đã thành công, mọi người không hẹn mà cùng thở nhẹ ra một hơi, thả lỏng tâm tình.
Bỗng nhiên âm thanh của một chuỗi hạt ngọc bị đứt rơi vào trong tai mọi người, tiếp theo từng hạt ngọc rơi đầy trên đất. Tuy âm thanh không lớn, nhưng lại rất vang dội. Mọi người thất thần, không biết âm thanh này là từ đâu truyền tới.
Bạch Diệc Trạch nhìn hạt ngọc rời đây đất, lập tức nhận ra đấy chính là vòng khế ước của Bạch Tiểu Cửu đeo trên cổ. Bạch Tiểu Cửu thông qua thiên kiếp mà lựa chọn trở thành nhân loại, cho nên không thể tiếp tục làm khế ước thú của dẫn linh sư, khế ước hai người bị giải trừ là chuyện bình thường.
Bạch Diệc Trạch còn chưa kịp giải thích với mọi người, thì vòng đeo trên cổ tay cậu cũng bị đứt, sau đó xuất hiện ở trong mắt mọi người là tình cảnh từng hạt ngọc rơi xuống đất. Vòng khế ước tên tay Bạch Diệc Trạch và vòng trên cổ Bạch Tiểu Cửu sau khi rơi xuống đất thì lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Đây là sao…” Bạch Diệc Trạch không phản ứng kịp, cho dù cậu và Bạch Tiểu Cửu giải trừ khế ước thì cậu vẫn có thể tìm một khế ước thú lần nữa mà. Nhưng đằng này vòng khế ước lại biến mất không thấy là sao. Chưa đợi Bạch Diệc Trạch nói hết lời, vị trí ấn kí của dẫn linh sư trên người truyền tới cảm giác kì quái, làm cho cậu có cảm giác nó như đang muốn rời khỏi thân thể của mình vậy.
Sở Mặc thấy Bạch Diệc Trạch che vai, trên mặt hiện lên sự thống khổ, anh sốt ruột hỏi: “Tiểu Trạch, em làm sao vậy?”
“Em không sao, chỉ là em cảm thấy sau vai có gì đó kì quái” Bạch Diệc Trạch nhíu mày nói: “A Mặc, anh thử nhìn xem chỗ đó bị sao vậy?”
Bạch Diệc Trạch kéo áo ra để cho Sở Mặc nhìn xem. Thấy cậu không thể nhìn tới vị trí này, Sở Mặc lập tức nghe theo. Mà đợi tới khi anh nhìn rõ ràng cái vị trí mà Bạch Diệc Trạch chỉ, thì anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “hình xăm giống như ấn kí ở sau vai em không thấy đâu nữa!”.
Từ khi Sở Mặc có thể nhìn thấy linh, ấn kí ở sau vai Bạch Diệc Trạch cũng bị anh thấy được. Mà hiện tại vị trí vốn là phải có một ấn kí màu đỏ thì lại trở nên vô cùng sạch sẽ, khác hẳn với trước kia. Mới đầu Sở Mặc còn nghi ngờ mắt mình trở lại bình thường, nên mới không nhìn thấy nữa.
Vì để tránh cho khả năng này phát sinh, Bạch Diệc Trạch để cho anh trai mình xác nhận lại một lần cho chắc. Kết quả sự thật đã được công nhận, ấn kí dẫn linh sư đã không còn nữa.
Ấn kí dẫn linh sư là dùng để chứng minh cho thân phận của dẫn linh sư, nếu ấn kí biến mất, vậy thì chứng tỏ…..
“Tôi không phải là dẫn linh sư nữa rồi!” Bạch Diệc Trạch không dám tin mà đưa ra cái kết luận này. Cậu đã từng vô số lần hi vọng mấy thứ này đừng xuất hiện ở trên người mình, hơn nữa cậu còn chuẩn bị rất tốt cho quãng đường mấy chục năm còn lại sẽ phải làm dẫn linh sư và không thể rời khỏi thành phố Lâm Tuyền. Nhưng trước giờ cậu lại không từng nghĩ đến, ấn kí này sẽ đơn giản như vậy rồi biến mất ở trên người mình.
Bạch Diệc Trạch không biết phải diễn đạt tâm tình của mình lúc này như thế nào, mà Bạch Diệc Phong lại bỗng nhiên cảm thấy trên người mình có cảm giác khác thường, sau đó lấy tay chỉ vào trên người mình và nói với Bạch Diệc Trạch: “Tiểu Trạch, em xem…..”
Bạch Diệc Trạch kinh ngạc nhìn anh trai mình, cậu không ngờ ấn kí kia biến mất ở trên người cậu lại xuất hiện ở trên người Bạch Diệc Phong.
Bạch Diệc Trạch có thể coi như vinh quang về hưu, còn Bạch Diệc Phong thì trở thành dẫn linh sư mới của thành phố Lâm Tuyền. Cả ngày không cần phải quanh quẩn bên luân hồi tuyền, ban đêm được ngủ ngon… mới đầu đối mặt với quy luật sinh hoạt này Bạch Diệc Trạch còn không quen lắm, phải mất một thời gian dài cậu mới từ từ thích ứng được.
Bỏ xuống trách nhiệm bảo vệ luân hồi tuyền, Bạch Diệc Trạch cũng không thấy bởi vì thế mà thoải mái. Bởi Bạch Diệc Phong trở thành dẫn linh sư, làm gì còn nhiều sức lực mà đi giải quyết công việc của Bạch gia, cho nên những việc này đều rơi lên đầu Bạch Diệc Trạch. Trước Bạch Diệc Trạch còn lấy cớ làm dẫn linh sư nên từ chối, hiện giờ đã không còn cách nào khác nên cậu đành phải tiếp nhận. Bạch Diệc Trạch là tiền nhiệm dẫn linh sư, xét về tư cách thì không ai có thể so sánh được với cậu, cũng vì thế mà cậu cũng là người duy nhất được chọn làm gia chủ Bạch gia.
Tuy giờ Bạch Diệc Trạch không còn là dẫn linh sư, nhưng địa vị của cậu ở trong lòng yêu quái khắp nơi đây đều không có ai thay có thể thay thế được, huống chi cậu còn nắm giữ liên minh tiểu yêu là một tài nguyên lớn. Bạch Diệc Trạch mới nhận chức gia chủ của Bạch gia, nhưng cậu lại không cùng với mấy người của gia tộc khác giao tiếp, thế nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới việc cậu đưa Bạch gia đi lên, một lần nữa có được địa vị cao và đứng vững ở trong thành phố Lâm Tuyền. Hơn nữa người mới nhận chức dẫn linh sư vẫn là người của Bạch gia, mây gia tộc cũng vì thế mà tiến cử để cho Bạch gia đứng đầu.
Bạch Diệc Trạch nhận chức làm gia chủ Bạch gia, cậu không còn thời gian đi tới tập đoàn Vân Mặc nhiều như trước, cho nên cậu cũng từ chức ở trong tập đoàn Vân Mặc. Sở Mặc vì muốn được ở gần người mình yêu, nên anh xử lý tập đoàn Vân Mặc và tuyên bố phá sản, đồng thời anh lựa chọn cùng hợp tác với Bạch gia. Bạch gia hiện giờ do Bạch Diệc Trạch định đoạt, cho nên kế hoạch hợp tác với Sở Mặc này cậu rất vui vẻ.
Sở Mặc đợi chuyện nguyền rủa bình ổn tình hình, cuối cùng anh cũng đi tới Bạch gia một lần, chính thức ra mắt cha mẹ. Quan hệ của anh và Bạch Diệc Trạch đã được đưa ra ánh sáng từ sớm, nên người của Bạch gia cũng không làm khó Sở Mặc. Người một nhà cực kì vui vẻ cùng nhau ăn cơm, xem như ở trước mặt mọi người anh đã chính thức được công nhận.
Đối với Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc thì mấy thứ này chẳng qua chỉ là hình thức, cái bọn họ cần là được ở cùng nhau là đủ.
Bạch Tiểu Cửu trở thành người, Bạch gia cũng rất có lòng mà giúp Bạch Tiểu Cửu có được một thân phận chính thức trong xã hội loài người. Bạch Tiểu Cửu cũng không đổi họ, và trở thành một phần tử trong Bạch gia. Mà trong mắt nhân loại thì nó cuối cùng cũng có một thân phận, có thể quang minh chính đại đi ra ngoài. Sau đó nó cũng không để ý tới lời mời ở lại của Bạch Diệc Trạch, mà mang theo Lục Hàm đi nơi khác không có ai biết… chuyện này đã làm cho Bạch Diệc Trạch buồn bực khá lâu.
Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch vẫn như cũ ở lại trong ngồi nhà gần công viên, bởi nơi này có rất nhiều kỉ niệm của hai người cho nên Bạch Diệc Trạch cực kì thích ở trong căn nhà này và không muốn đổi chỗ khác. Ngoài ra còn có một nguyên nhân, đó là nơi này đi lại rất tiện, lại gần với công ty làm việc của hai người, nên hai người đều không có ý muốn chuyển nhà.
Vừa mới tiếp nhận Bạch gia, chuyện lớn nhỏ có rất nhiều, khiến cho Bạch Diệc Trạch bù đầu xử lý, Đợi tới khi xử lý xong, Bạch Diệc Trạch mới có chút thời gian rảnh, xả hơi.
Hôm nay Sở Mặc về nhà nhìn thấy Bạch Diệc Trạch làm tổ ở trên ghế sofa, ôm một đống văn kiện nghiên cứu vô cùng cẩn thận.
“A Mặc, anh đã về!” Bạch Diệc Trạch nhìn thấy Sở Mặc vào nhà thì bên miệng nở một nụ cười: “Em đi xào rau!”.
Trong thời gian chờ Sở Mặc về, Bạch Diệc Trạch đã nấu xong cơm, đồ ăn cũng đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi anh về là có thể ăn cơm. Bạch Diệc Trạch nói xong thì cũng từ trên ghế sofa đứng lên đi vào phòng bếp, nhưng chưa đợi cậu bước đi, cậu đã bị Sở Mặc cản lại.
“Để anh đi cho!” Sở Mặc ôm eo Bạch Diệc Trạch, ở trên mặt cậu hôn một cái rồi tò mò hỏi: “Nhìn gì vậy hả?”
Bạch Diệc Trạch không trả lời mà hỏi ngược lại: “A Mặc, gần đây anh có việc gì cần phải làm gấp không?”
Sở Mặc nghĩ nghĩ, gần đây cũng không có chuyện gì quan trọng cần phải làm, cho nên đưa ra một đáp án phủ định.
“Chúng ta đi du lịch đi!” Bạch Diệc Trạch cười rồi cầm một đống lớn văn kiên đưa tới trước mặt anh. Trên đó đều là các thắng cảnh du lịch, sau đó oán giận nói: “Em đã lâu rồi chưa đi xa khỏi thành Phố Lâm Tuyền!”.
“Ý kiến hay!” Sở Mặc nhìn một đống giấy tờ quảng cáo cười nói: “Tiểu Trạch, em nghĩ em muốn đi tới chỗ nào đầu tiên?”.
Hoàn.